- Sao?
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cao Nhẫn và gã khất cái lại cùng nôn nóng.
- Cao huynh, Cao huynh chắc không quên người này.
- Ai?
- Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã...
- Là Lã bá bá! Đinh huynh, Đinh huynh gặp Lã bá bá sao?
- Còn sao lại không gặp? Cao huynh! Một mạng này là do Lã bá bá ban cho!
Nói được đến đây, Đinh Phượng lại ôm mặt khóc. Cao Nhẫn và gã Cái bang ngạc nhiên nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu, ngồi im.
Đinh Phượng, sau một lúc khóc, đã bình tĩnh, nhìn trân trối Cao Nhẫn, rồi lên tiếng :
- Cao huynh, đệ không thể giấu huynh được! Đệ đây là... Muội đây chính là đứa con còn sống sót của Đinh gia...
- Bất Ủy Khuất Đinh trang chủ, Đinh huynh... Đinh tiểu thơ là con của Đinh trang chủ, Đinh lão gia?
- Phải!
- Thảo nào, Đinh tiểu thơ lại không truy tìm Tam tú Thần Ưng? Tại hạ xuất sơn chuyến này, việc tìm Tam tú Thần Ưng cả bọn, cũng là một mục đích của tại hạ!
Hiểu rõ ra, cả ba cùng mừng vui, lại hàn huyên nhau không ngớt lời, lúc xuýt xoa thán phục, lại chắc lưỡi tiếc rẻ, hoặc hậm hực tức giận.
Gã đệ tử Cái bang, tên gọi Hoàng Nhân, là đệ tử thứ hai của Truy Phong Tẩu Cái Mã Hoàng. Đinh Phượng, ái nữ của Đinh Nhất Quán, sau khi được Hồng Nhật Tảo Kiếm Lã Nguyên Sinh cứu thoát đã gởi ở một nơi thân cận, sau đó đến đưa Đinh tiểu thơ về Không Động.
Sau khi trình bày nguyên ủy sự việc, thương cảm cho nàng, Nhất Quyền Đoạn Ngục Võ Thanh Ngưng, Chưởng môn phái Không Động phá lệ thu nữ đồ đệ. Vậy Đinh Phượng cùng Tam Thủ Thái Tuế Tôn Bình lại là huynh muội.
Do sự việc của Ảo Ma cung chưa rõ ràng, nên thuật qua mọi sự từ khi mất tích, Cao Nhẫn không nói rõ mình là Đế cung Cung chủ của Ảo Ma cung, chỉ nói qua cái không may lại gặp may, tìm được bí kíp võ công. Sau khi luyện xong, xuống núi, để tìm gặp lại người đại ca xưa, đồng thời tìm bọn Tam tú Thần Ưng để trả thù rửa hận. Còn việc Quân chủ, thì Cao Nhẫn thật sự không nghĩ đến từ lâu.
Nhắc đến tên Quân chủ, Hoàng Nhân nói :
- Cao đại ca, tên Quân chủ đó, tuy chưa ra mặt, nhưng Hiệp Thiên bang của hắn, thật sự đang là mối đại họa của võ lâm!
- Đại họa?
Cao Nhẫn thật ngạc nhiên khi nghe điều này. Đinh Phượng khẳng định :
- Đúng thế, phái Không Động tiểu muội lúc này thật sự là tan tác, đấy là kiệt tác của Hiệp Thiên bang.
- Hiệp Thiên bang? Thế, thế... vị Trịnh tiểu thơ nọ không còn là người của Kim Ưng bang sao?
Nghe nhắc đến tên Trịnh Hiểu Thiên, Đinh Phượng lộ vẻ ganh tức :
- Cao huynh còn nhắc đến ả? Ả và cả Kim Ưng bang đều là ưng khuyển của bọn Hiệp Thiên bang.
- Lại thế nữa?
Hoàng Nhân nối tiếp lời của Đinh Phượng :
- Trịnh cô nương thì không đáng nói, bọn Tam tú Thần Ưng mới đúng là bọn người lòng lang dạ sói, bán đứng Kim Ưng bang, trong đó nộp cả sư phụ cho bọn lang sói Hiệp Thiên bang, hầu tâng công đoạt lợi. Trịnh cô nương thì... không biết lòng dạ thế nào? Có điều hiện nay thật sự là tay sai cho Hiệp Thiên bang.
Cao Nhẫn ngẩn người, lộ vẻ không ngờ sự việc lại đến thế này, nên ngồi trầm tư. Bỗng Hoàng Nhân nhớ ra, hỏi Cao Nhẫn :
- Cao đại ca, đại ca nói có vài điều muốn hỏi tiểu đệ, là những điều gì?
Cao Nhẫn được nhắc, bèn hỏi :
- Hoàng đệ! Cớ sao ta tìm khắp trong thành, lại không thấy bóng dáng mặt đệ tử Cái bang nào?
Đinh Phượng như còn ấm ức vì Cao Nhẫn lúc nãy như có vẻ không tin lời cô ta nói về Trịnh Hiểu Thiên, nên cay cú trả lời :
- Còn sao nữa, người Kim Ưng bang và Hiệp Thiên bang truy sát và tận diệt Cái bang chứ sao.
- Truy sát? Tận diệt? Thật không Hoàng đệ?
Hoàng Nhân gật đầu, căm hận, kể :
- Cuối năm trước, Quân chủ của Hiệp Thiên bang sau khi thu phục các phái Võ Đang, Nga Mi, Côn Luân, Hoa Sơn, và Trường Bạch, thâu tóm Kim Ưng bang, truy đuổi Tiềm Long bang lại quay qua Cái bang uy hiếp. Bang chủ bản bang sau khi thương nghị với các Trưởng lão, vì khiếp uy của Hiệp Thiên bang, sợ tiền đồ giống như bang Tiềm Long, nên làm kế không thành, ra lệnh cho toàn bang ẩn mặt, giấu tên, thay hình đổi dáng, để tránh việc lạm sát bản bang đệ tử. Thấy không uy hiếp được bản bang, Quân chủ Hiệp Thiên bang ra lệnh đồ sát, bắt được đệ tử nào trước thì truy bức tìm tung tích Bang chủ và các trưởng lão, sau lại giết chết. Đệ tử bản bang tuy căm giận, nhưng vì phải phục tùng lệnh trên, nên phải trốn chu trốn nhủi. Trường hợp như đệ ngày hôm nay là sự minh chứng. Nếu không kịp gặp Cao đại ca và Đinh tiểu thơ, đệ khó mà toàn mạng!
Càng nghe nói, Cao Nhẫn càng thấy ghê sợ cho dã tâm cùng sự độc ác của tên Quân chủ và đồng bọn. Lửa giận phừng lên. Mãi một lúc sau, cố đè nén cơn giận lại, Cao Nhẫn lại hỏi :
- Còn Thiếu Lâm? Không Động?
Đinh Phượng trả lời :
- Thiếu Lâm thì tên Quân chủ chưa động tới, vì hắn nghĩ một là thu phục toàn võ lâm Trung Nguyên vào tay rồi, thì Thiếu Lâm đối với hắn chỉ là việc lấy đồ trong túi. Hai là lúc này số nhân vật võ lâm không nằm trong bang phái nào cũng còn rất đông, chưa kể các cao nhân đã ẩn cư, hắn mà động đến Thiếu Lâm, được coi là cội nguồn võ học Trung Nguyên, hắn e sanh điều bất lợi, nên hắn để đấy chưa động chạm. Còn Không Động, sư phụ của tiểu muội nhờ liên kết được một số nhân vật lợi hại, nên mấy lần bị vây đánh, tuy có tổn thương, nhưng vẫn chưa chịu khuất phục. Tuy vậy, vấn đề bị tên Quân chủ đánh chiếm chỉ là việc một sớm một chiều mà thôi. Tiểu muội hôm nay đi đến đây cũng là ý của sư phụ mà thôi!
- Đinh tiểu thơ định đi đâu? Tìm ai?
Thấy nói cả buổi, mà Cao Nhẫn một tiếng tiểu thơ, hai tiếng Đinh tiểu thơ, Đinh Phượng tức lắm mà không nói được, ngần ngừ một lúc mới trả lời :
- Tiểu muội hôm nay đến đây là mong gặp được...
- Ai?
Ngỡ Cao Nhẫn hỏi mình là gặp ai, mà sao Cao Nhẫn lại quát lớn, Đinh Phượng thoáng giận. Nhưng nhìn lại thần sắc của Cao Nhẫn, thì Đinh Phượng mới biết là lầm. Vì lúc này Cao Nhẫn đang phát lộ thần uy, tai nghiêng ra ngoài, nghe ngóng, rồi cười vang lên, nói to :
- Ta cứ ngỡ là ai lại rình rập nghe lén, té ra là bọn Kim cẩu bang! Này, có giỏi thì bước vào đây, vào đi, cả ba cùng vào đi!
Nghe Cao Nhẫn nói, Đinh Phượng và Hoàng Nhân tỏ vẻ không tin.
Nhất là Đinh Phượng, vì ít nhiều Đinh Phượng cũng là đệ tử của một bậc Chưởng môn, tôn sư một phái, đã dùi mài võ nghệ năm năm, tuy không lâu hơn Cao Nhẫn, nhưng vẫn còn hơn Cao Nhẫn tự học, học mò, mà nàng không nghe một động tĩnh nào. Thế mà Cao Nhẫn lại khẳng định là có, có ba tên. Còn biết đích xác là người của Kim Ưng bang!
Nhưng dẫu không tin, nàng và Hoàng Nhân bắt buộc phải tin, vì đã thấy Cao Nhẫn cười khẩy nói :
- Các người không muốn ra mặt thì thôi! Cho ta gởi lại mỗi người một tiểu án, đem về cho lão Quân chủ và nói nhắn với lão rằng Cao Nhẫn rồi có lúc sẽ tìm đến!
Nói xong, bóng chàng đã mất hút, văng vẳng nghe ba tiếng kêu 'hự' ở ba góc miếu, xa xa. Rồi lại thấy Cao Nhẫn đứng trước cửa miếu, nhìn vào miệng cười cười, chàng nói :
- Chỉ là ba tên chuột nhắt, làm gián đoạn cuộc nói chuyện của chúng ta. Hoàng đệ, có dám vào thành không? Đi, ta, Hoàng đệ và Đinh tiểu thơ vào thành, hôm nay ta phải khao cả hai, mừng cho sự tương ngộ.
Nói xong, tay dắt Hoàng Nhân, ra dấu mời Đinh Phượng đi theo.
Chàng bước ra khỏi miếu.
Đinh Phượng khâm phục thực sự trước võ công của chàng, hai mắt sáng lên, không chậm trễ bước theo ngay.
Chương trước | Chương sau