Vút... vút... vút...
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Năm bóng gã hắc y xuất hiện. Một gã quát :
- Tên kia, muốn sống, hãy để gã kia lại!
Chàng thư sinh không đáp, vẫn chăm chú nhìn vết thương của gã Cái bang.
Bọn năm tên không nghe chàng thư sinh đáp, lại tiếp tục quát tướng lên :
- Tên kia, nếu mi không điếc, ắt mi không muốn sống nữa rồi!
Chàng thư sinh đến lần này mới thôi nhìn gã Cái bang, mắt chàng long lên, tinh quang xạ bắn ra lạnh lẽo, chàng hất hàm, hỏi cả năm tên :
- Xin hỏi, tiểu ca này phạm tội gì tày đình? Đã bị thương, lại còn phải bị truy sát?
- Việc của lão gia, ngươi không cần phải biết, muốn biết, hãy xuống mà hỏi lão Diêm vương!
Chàng thư sinh thật sự nổi giận, định lên tiếng thì đã nghe gã Cái bang 'hự' lên một tiếng. Hoảng hốt, chàng đưa mắt nhìn lại gã Cái bang, thì thấy nơi huyệt Kiên Tĩnh vừa cắm sâu một mũi phi tiêu.
Chàng dậm chân như trách mình đã quá sơ ý. Rút vội mũi phi tiêu, điểm huyệt chỉ huyết, đưa lên mũi ngửi, mặt thoáng lộ nét vui mừng, tay đã phất nhanh, rồi nói :
- Trả lại cho người đây!
Thì ra trong lúc chàng đang đối đáp với một gã hắc y, thì một tên khác đã lợi dụng lúc này, phóng một mũi phi tiêu nhằm giết được gã Cái bang.
Chàng thư sinh, tai có nghe tiếng xé gió, nhưng ngỡ là chúng nhằm vào chàng, nên chàng nghĩ đứng yên chờ đợi, không ngờ đoán sai ý của đối phương! Khi đưa mũi phi tiêu lên ngửi, phát hiện không có độc, chàng bèn phóng trả lại đối phương.
Chàng nhắm chuẩn, nhưng phóng trả lại nhẹ, nào ngờ võ công tên hắc y nọ quá kém, không đón đỡ kịp, cũng không tránh được, nên mũi phi tiêu đã cắm ngay vào hầu lộ, tên kia chết ngay đương trường, một tiếng kêu la cũng không kịp phát ra.
Thấy vậy chàng thư sinh thoáng sững sờ, còn bốn tên hắc y còn lại sợ sệt, nhìn nhau, rồi nhìn chàng thư sinh, xong nháy mắt ra dấu. Hô một tiếng, cả bốn tên cùng tiến lên vây chàng thư sinh.
Lỡ tay giết một mạng người, đang còn sửng sốt, lại nghe chưởng phong vây quanh, Thanh y thư sinh, một tay ôm gã Cái bang vào lòng để bảo vệ, một tay theo bản năng tự vệ đã phất mạnh tay áo quay tròn, thân hình đã kịp phi lên, vượt khỏi vòng vây, hạ thân cách đấu trường trên ba trượng...
Bùng... bùng...
Một loạt tiếng chạm của chưởng phong vang lên. Thanh y thư sinh nhìn lại. Cả bốn tên Hắc Y đều ngã bắn ngược ra sau, tay chân gãy lìa, đứt hơi mà chết cả. Thất kinh cho chưởng lực của mình, chàng thư sinh ngẩn người
Vút... vút...
Lại năm bóng người xuất hiện, đó là ba chủ tớ vị tiểu thư họ Trịnh, chàng thanh niên vừa xuất hiện ở trà đình, và một tên hắc y lúc nãy đến bẩm báo với Trịnh tiểu thơ. Vừa hiện thân, một cô thị tỳ quát hỏi :
- Ai? Kẻ nào gây ra thảm cảnh này?
Tên Hắc Y cũng nói liền theo sau, vừa nhìn về phía Thanh y thư sinh :
- Mi? Mi chắc đã uống mật gấu, nên mới dám động đến người của Hiệp Thiên bang?
- Hiệp Thiên bang? - Thanh y thư sinh nhắc lại.
- Rõ là ếch nằm đáy giếng! Đến Hiệp Thiên bang của Quân chủ thanh thế lẫy lừng mà mi cũng không nghe đến, thảo nào! Ha ha...
Nghe giọng nói khoa trương, nghe tiếng cười đắc ý của tên hắc y, Thanh y thư sinh mặt lộ vẻ chán ghét. Chàng nói gằn giọng :
- Quân chủ? Quân chủ thì đã làm gì được ta?
Chàng thanh niên nọ, nghe giọng nói, điệu bộ của Thanh y thư sinh, hắn vỗ hai tay, lên tiếng :
- Hay! Hay! Đã lâu lắm kẻ hèn này mới nghe một người nói câu nghe được! Đáng phục!
Gã Cái bang, tuy đang đau đớn, đứng kề bên Thanh y thư sinh cũng cố nói :
- Tiểu nhân cũng phục người như công tử!
Vị tiểu thơ không lộ vẻ gì, chỉ nói :
- Khẩu khí lớn lắm! Xem công tử trói gà không chặt liệu sức được mấy cân phân?
Phất nhẹ tay, tên hắc y được lệnh, rút gọn thanh đại đao, ào tới chém sả.
Thanh y thư sinh, thân hình như tia chớp, đã đứng kề bên tên hắc y, hữu thủ điểm nhanh vào vùng huyệt tên nọ. Tên hắc y hai mắt tròn xoe, mồm há hốc, tay đao còn đưa ra, người thì lại đứng yên như pho tượng.
Thanh y thư sinh nói :
- Gởi lại ngươi cái mạng, nghĩ tình ngươi chỉ là vật hy sinh!
Kinh sợ vì thủ pháp quá nhanh lẹ của Thanh y thư sinh, tiểu thơ họ Trịnh chưa kịp nói gì, thì hai ả thị tỳ, rút thanh trường kiếm tiến đánh Thanh y thư sinh.
Hai ả thị tỳ, tuy phận nữ nhi, thân phận là hầu nữ, nhưng võ công quả là không kém, khá hơn bọn hắc y. Hai thanh trường kiếm như hai con giao long vẫy đuôi, đã thấy kiếm quang chớp đầy trời, phủ kín các đại huyệt của Thanh y thư sinh.
Thanh y thư sinh cười to trong vòng kiếm quang, chàng nói :
- Nam nhi đại trượng phu, không đánh với nữ nhân. Ha ha ha...
Bóng Thanh y thư sinh như cánh chim hồng hộc, tung thân người, vượt khỏi bóng kiếm quang.
Nhìn lại thấy Thanh t thư sinh đã yên vị bên gã Cái bang. Gã Cái bang đưa một ngón tay cái tỏ ý khâm phục. Còn chàng thanh niên nọ nức tiếng hoan hô :
- Hảo thân pháp!
Hai ả thị tỳ phần giận dữ, phần vì sĩ diện, bất kể sống chết, lại ào tới đánh nữa. Trịnh Hiểu Thiên tiểu thư vội quát :
- Dừng tay!
Hai ả thị tỳ nghe lệnh nào dám cãi, hậm hực ngừng tay, đay nghiến nói :
- Bản cô nương tạm tha cho ngươi một phen.
Thanh y thư sinh cười nhẹ không đáp.
Trịnh tiểu thơ nhìn Thanh y thư sinh, nhỏ nhẹ nói :
- Xem ra ta đã xem lầm ngươi, công tử võ công thật đáng khâm phục, xin hỏi, công tử đây tôn danh đại tính là chi?
Thanh y thư sinh chần chừ một lúc, chưa kịp nói.
Ả thị tỳ lại nói :
- Sao? Sợ rồi à? Sao không dám xưng danh tánh ra?
Thanh y thư sinh nhếch mép cười khinh, nói :
- Bản thiếu gia đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, Cao Nhẫn này sợ ai mà không dám nói tên!
- Cao Nhẫn?
Trịnh tiểu thư lẩm nhẩm nhắc lại, ngạc nhiên nghe tên lạ hoắc, nhìn Thanh y thư sinh hỏi tiếp :
- Cao công tử chắc là mới xuất sơn? Chẳng hay lệnh sư là ai, có thể nói cho ta biết được không?
Thanh y thư sinh trả lời :
- Sư phụ lão nhân gia, người đã lâu lắm không đề cập đến chuyện giang hồ, hơn nữa người đã chết. Cao Nhẫn tôi thấy không tiện nhắc đến danh người, mong Trịnh tiểu thơ thứ lỗi.
Không được mãn ý lắm, Trịnh tiểu thơ đành nói :
- Thôi được! Cao công tử đã không muốn nói thì thôi, ta chỉ muốn nói với công tử điều này.
Thanh y thư sinh nghiêng mình đáp :
- Xin tiểu thơ cứ nói, Cao Nhẫn tôi rửa tai lắng nghe!
- Không có chi! Điều ta muốn nói có thể làm cho công tử giận, nhưng ta cũng cứ nói. Đó là công tử từ đâu mà đến, xin hãy trở về. Giang hồ kiếp sát, không phải là nơi để công tử náu thân. Mong công tử suy xét, mà hiểu rõ ý của ta.
Quay lại, ra dấu cho hai thị tỳ, rồi quay về hướng lúc nãy Trịnh tiểu thơ vừa đến định bỏ đi.
Hai thị tỳ đến gần tên hắc y, vỗ vỗ vào các huyệt đạo, mong giải huyệt cho hắn, nhưng không làm sao giải được, một ả kêu lên :
- Tiểu thơ, đây là độc môn thủ pháp, tiểu tỳ không giải được.
Nghe nói là độc môn thủ pháp, Trịnh Hiểu Thiên không muốn bị bêu xấu, nên đứng yên nhìn Thanh y thư sinh, ý muốn nhờ chàng giải huyệt.
Thanh y thư sinh hiểu ý, phất tay một cái, tên hắc y liền cử động. Diễn biến mọi sự từ nãy đến giờ, tên hắc y đã nghe rõ, thấy rõ. Nên vừa được cử động, hắn không dám manh động, cất vội thanh đao, rồi quay lưng bỏ đi luôn.
Trịnh tiểu thơ, qua ánh mắt thầm cảm ơn Cao Nhẫn, và như muốn nhắc Cao Nhẫn nhớ đến lời khuyên lúc nãy của mình. Trịnh tiểu thơ nói thêm :
- Xin Cao công tử nhớ lời ta đã nói. Cáo biệt!
- Khoan đã!
Chàng thanh niên nọ lên tiếng.
- Trịnh tiểu thơ, việc giữa kẻ hèn này và tiểu thơ còn chưa xong, sao tiểu thơ vội bỏ đi?
- Điều các hạ hỏi, ta đã nói vì ta không biết, nên ta khó thể trả lời. Còn việc động thủ thì... thật sự lúc này ta không cảm thấy hứng thú!
- Bất kể tiểu thư có hứng hay không, kẻ hèn này vẫn mong tiểu thư cho biết Tam tú Thần Ưng hạ lạc ở đâu?
Đến đây, Cao Nhẫn vội chen lời :
- Huynh đài tìm Tam tú Thần Ưng?
Bạch y công tử hỏi lại :
- Cao huynh biết họ? Phải! Tại hạ đang cần tìm Tam tú Thần Ưng.
Cao Nhẫn ngạc nhiên hỏi nữa :
- Để làm gì?
Bạch y công tử môi mím chặt, mắt hơi lộ hung quang, không đáp ngay, rồi lại lắc lắc đầu đáp :
- Chưa thể nói được! Trịnh tiểu thơ, mong tiểu thơ đáp ứng yêu cầu này của tại hạ được không?
Trịnh Hiểu Thiên đang nghi vấn về ý đồ tìm Tam tú Thần Ưng của đối phương, nên trả lời ngay :
- Yêu cầu chi? Các hạ cứ nói ra đi, nếu trong khả năng, ta sẵn sàng đáp ứng.
Bạch y công tử cười nhẹ thốt :
Chương trước | Chương sau