- Điều này không có chi là khó khăn, hoàn toàn trong tầm tay của tiểu thư, đó là khi tiểu thư biết tung tích của các sư huynh, mong tiểu thư nhắn cho rằng người họ Đinh đang tìm họ. Được chứ?
bạn đang xem “Ảo ma bộ pháp - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trịnh Hiểu Thiên càng ngạc nhiên hơn gặng lại :
- Họ Đinh? Là các hạ?
- Không thể nói rõ hơn được! Mong tiểu thơ hiểu cho! Tiểu thơ chỉ cần nói thế, họ đủ hiểu.
- Được, ta đáp ứng. Tạm biệt!
Sau khi bọn người Trịnh Hiểu Thiên đã đi xa, Cao Nhẫn định đưa gã Cái bang lúc này đã hôn mê tìm nơi chữa thương. Bạch y công tử đoán được nên nói :
- Cao huynh tìm nơi chữa thương? Tại hạ biết một chỗ!
- Ở đâu? Mong huynh đài chỉ hộ.
- Nhưng Cao huynh liệu chữa khỏi thương tích của tiểu cái này không?
- Tại hạ chưa từng thử, nên khó nói được!
- Thôi được, tại hạ cũng đôi chút biết về y đạo, để tại hạ giúp Cao huynh một tay!
Nghe nói, cả mừng, vì Cao Nhẫn thực sự chưa từng có kinh nghiệm về việc chữa các vết ngoại thương, kể cả nội thương cũng thế. Nghe Bạch y công tử đồng ý giúp đỡ, Cao Nhẫn như trút được gánh nặng, thở ra nhẹ nhõm.
Cao Nhẫn định trao gã Cái bang cho Bạch y công tử, thì hắn đã khoát tay nói nhanh :
- Không được! À... mà không, ý tại hạ muốn nói là Cao huynh nên đỡ người này cùng đi, vì thật sự tại hạ cũng có đôi điều muốn nói với Cao huynh.
Không để ý đến thái độ lúng túng của Bạch y công tử, lại nghe có điều cần nói, Cao Nhẫn giật mình :
- Điều chi?
Bạch y công tử mỉm cười :
- Để xong hẳn nói, chúng ta cùng đi.
Nói rồi phóng người, rẽ vào đoạn con đường nhỏ trước mặt. Cao Nhẫn vội xốc người gã Cái bang chạy theo.
Vừa đến bìa một cánh rừng nhỏ, thấp thoáng đã thấy một ngôi miếu nhỏ, Bạch y công tử đã đứng tại đó, nhìn thấy Cao Nhẫn cũng đã đến, Bạch y công tử nép người khỏi cửa miếu :
- Cao huynh, vào đi!
Bước vào miếu, quan sát chung quanh, ngôi miếu chắc là đã không người nhang khói, nhện giăng bụi bám. Nhưng trên nền miếu, trước tiền điện đã có ai đó quét dọn sạch sẽ.
Ngước nhìn Bạch y công tử, Cao Nhẫn như muốn hỏi. Bạch y công tử thấy thế, liền giải thích :
- Chỗ này, đệ đã lưu lại đây được hai hôm, cũng cố quét dọn, tạm làm chỗ trú chân. Vì không tiện vào thành!
Đặt gã Cái bang nằm xuống, do chạm nền đá lạnh gã Cái bang vừa lạnh vừa đau, nên rên lên một tiếng, rồi tỉnh lại. Cao Nhẫn hỏi ngay :
- Tiểu ca! Tiểu ca ra sao rồi?
Gã Cái bang cố gượng đau, trả lời :
- Đa tạ công tử quan tâm, tiểu nhân không sao, vài vết thương do binh đao, làm tiểu nhân mất máu thế thôi! Bó thuốc, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi ngay!
- Bó thuốc? Thuốc gì?
Cao Nhẫn thật sự ngạc nhiên, nên lẩm nhẩm.
Bạch y công tử nghe rõ lời lẩm nhẩm của Cao Nhẫn nên phì cười rồi nói :
- Thuốc kim sang chỉ huyết hoặc linh đơn để trị nội thương, thế Cao huynh không biết à?
Lúng túng, Cao Nhẫn ấp úng nói :
- Tại hạ... không nghĩ đến điều này, nên không mang theo gì cả!
- Thế huynh đệ đồng môn, các vị thúc bá không chỉ vẽ gì cho huynh sao?
- Tại hạ chỉ có một mình, không anh em, không họ hàng!
- Thảo nào! Thế Cao huynh người địa phương nào? Sao lại không họ hàng, thân thích?
- Tại hạ... không biết là mình thuộc địa phương nào, không họ hàng, là không họ hàng, vậy thôi!
Thấy Cao Nhẫn có vẻ khó chịu, Bạch y công tử không hỏi nữa, đưa tay vào bọc lấy ra một túi nhỏ, trút từ trong túi ra một gói giấy và vài lọ be bé. Bạch y công tử mở gỏi giấy ra, đưa cho Cao Nhẫn :
- Đây là kim sang, thuốc đặc biệt của bổn môn, Cao huynh xem này.
Nhón lấy một ít bột trắng trắng, rắc vào vết thương ở sau lưng của gã Cái bang đệ tử. Máu đang rỉ ra đỏ ối, gặp thuốc ngừng lại ngay. Gã đệ tử Cái bang xuýt xoa nói :
- Thật là kiến hiệu, tiểu nhân cảm giác vết thương đã đỡ đau nhiều lắm!
Rắc tiếp bột này vào các vết thương khác, chỉ một lát sau, tên đệ tử Cái bang ngồi bật dậy, nhìn Bạch y công tử ngạc nhiên hỏi :
- Công tử là đệ tử của bậc cao nhân nào mà kim sang của công tử thật là kiến hiệu như thần!
Nhìn Cao Nhẫn, Bạch y công tử có phần nào đắc ý, không trả lời câu hỏi của tên khất cái, mà lại lấy tiếp ra từ một lọ nhỏ, một viên linh đan màu hồng nhạt. Viên linh đan vừa được lấy ra, đã tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ, làm sảng khoái tinh thần. Đưa viên linh đan cho Cao Nhẫn cầm, nói :
- Đây là linh đan, đặc chế của bổn môn, Cao huynh biết không! Người bị nội thương, ngoài vận công tự chữa thương cũng cần phải có linh đan trợ lực. Cao huynh hãy cho hắn ta dùng, thì sẽ biết!
Cao Nhẫn đón nhận linh đan, gật đầu như đã hiểu, trao cho tên đệ tử Cái bang :
- Tiểu huynh đệ, ngươi dùng thử xem sao?
Tên khất cái không chút e dè, đã đưa viên linh đan vào miệng nuốt ngay.
Bạch y công tử nói liền :
- Ngươi nên ngồi điều tức, dùng công lực bản thân mà dẫn thuốc, ắt sẽ có kết quả!
Biết là Bạch y công tử có ý muốn nói cho mình nghe, nên Cao Nhẫn gật đầu cảm ơn.
Trong lúc tên khất cái ngồi vận công điều tức, Bạch y công tử nói :
- Trong lúc hắn đang vận công, chúng ta ngồi đây một là nói chuyện, hai nữa làm hộ pháp luôn cho hắn. Vì người đang trị thương cấm kỵ sự phân tâm, vì phân tâm sẽ dẫn đến hậu quả nguy hại.
Cao Nhẫn đáp :
- Đa tạ huynh đài ra ơn chỉ giáo, Cao Nhẫn tôi thật sự là không có kinh nghiệm gì về việc này cả!
- Còn các việc khác? Lề lối giang hồ? Hay các cấm kỵ của các môn phái, của các bậc cao nhân? Cao huynh biết không?
Lắc đầu, Cao Nhẫn lúng túng nói :
- Điều đó... điều đó...
- Vậy là thật sự Cao huynh không biết gì cả, đúng không? Bước chân vào chốn giang hồ hiểm trá, người như Cao huynh rất dễ gặp nguy hiểm! Tiểu đệ nói lời ngay, mong Cao huynh đừng chấp!
- Không, Cao Nhẫn tôi tạ ơn còn không đủ, làm sao lại trách huynh đài?
- Cảm ơn Cao huynh đã không khách sáo! Còn tên họ tiểu đệ, huynh không hỏi hay sao?
Lúng túng lại càng thêm lúng túng, Cao Nhẫn nói :
- Tại hạ... xin hỏi quý huynh đài họ tên là gì?
Đưa tay che miệng, khúc khích cười, Bạch y công tử đáp :
- Tiểu đệ tên Phượng, họ là Đinh!
Nghe tên Đinh Phượng, lại nghe giọng cười khúc khích trong như ngọc, Cao Nhẫn vì chưa lịch duyệt giang hồ, không giữ được ý, hỏi ngay Đinh Phượng :
- Đinh Phượng? Tên của huynh đài sao nghe như tên của nữ nhân?... Ấy chết, tại hạ lỡ lời! Đinh huynh, xin thứ lỗi!
Đinh Phượng không một chút giận dữ, thấy sự thành thật của Cao Nhẫn, lòng lại phát sinh hảo cảm :
- Không sao! Cao huynh nào có gì thất lễ? Họ tên cha mẹ đặt, phải sao chịu vậy!
Rồi như để đổi đề tài, Đinh Phượng hỏi Cao Nhẫn :
- Cao huynh liên quan thế nào với tên khất cái này?
- Đinh huynh, điều này tại hạ không nói ngoa, đây là lần đầu tiên tại hạ gặp gã!
- Thế sao Cao huynh lại quan tâm đến gã?
- Một phần không thể làm ngơ trước một kẻ đang gặp bước đường cùng, phần khác... là vì... trước đây lâu lắm rồi, tại hạ có ơn tri ngộ với một đệ tử Cái bang, nên không thể không quan tâm.
- Ơn tri ngộ? Là ai? Nếu không quan trọng, Cao huynh có thể nói rõ hơn?
- Cũng không có gì mà tại hạ phải giấu, trước sau gì tại hạ cũng phải nói cho Đinh huynh và gã này nghe. Vì sau đó tại hạ có việc cần hỏi gã.
Kịp lúc, gã Cái bang đã điều tức xong, vừa xả công đã nghe Cao Nhẫn và Đinh Phượng nói ở phần cuối, nên gã hỏi :
- Công tử và bản bang có ơn tri ngộ như thế nào? Người đó là ai? Xin công tử nói rõ trước!
- Tiểu ca, tiểu ca chắc có nghe nói đến người này chứ, Tiểu Truy Phong Vương Thuận?
- Vương đại sư ca? Sao lại không nghe! Tiểu nhân là sư đệ của người. Công tử có quen?
- Tiểu ca là huynh đệ của Vương đại ca? Là đệ tử của Truy Phong Tẩu Cái Mã tiền bối? May thật, may thật!
- Công tử là ai lại biết đến ân sư?
- Thế tiểu ca có nghe Mã tiền bối nói qua về cái chết của Vương đại ca không? Có nghe người nhắc đến đứa bé thuở ấy, là huynh đệ kết nghĩa của Vương đại ca không?
- Công tử! Công tử là cậu bé ấy? Có, có, ân sư có nhắc đến tên công tử! Hình như công tử được gọi là... là... Tiểu Nhẫn!
Cao Nhẫn và gã đệ tử Cái bang, sư đệ của Tiểu Truy Phong Vương Thuận đồng thốt lên một lúc. Thốt xong, cả hai cùng nắm chặt tay nhau, cười thật là vui, vui vì sự ngẫu nhiên mà cả hai cùng gặp gỡ.
Đang cười, Cao Nhẫn tức Tiểu Nhẫn nghe Đinh Phượng lẩm bẩm :
- Tiểu Nhẫn, Tiểu Nhẫn... nghe quen quá!
- Sao, Đinh huynh đã nghe nói về tại hạ à?
- Cao huynh! Cao huynh làm tiểu đệ rối trí rồi, tiểu đệ đang nghĩ đây, nghĩ ngay đây... Ra rồi.
Chương trước | Chương sau