Nguyên Bào Lịnh Huy là nhi tử của Bào Sùng Nghĩa, một võ sư nổi danh ở Lạc Dương.
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bào gia và Sở gia vốn là chỗ thâm giao, khi Sở Thiên Thư đi Lạc Dương tham dự hôn yến của Từ Trung Nhạc thì chàng trú lại ở Bào gia.
Hiện tại chàng chẳng cần suy nghĩ kỹ mà vội kêu lên:
- Bào huynh, là đệ đây!
Chàng vừa mở miệng kêu lên thì dộc khí công tâm, thân hình lảo đảo muốn ngã xuống đất.
Cũng may, ngay lúc đó thì Bào Lịnh Huy đã xông vào rồi. Cùng đi với Bào Lịnh Huy còn có một cao thủ hàng đệ nhất trong đương kim võ lâm, đó là Ngọc Hư Tử - một trong Võ Đang ngũ lão. Lão là sư phụ mới bái kiến của Bào Lịnh Huy.
Hiện tại khói mù ngoài sân viện đã bị gió thổi đi tứ tán nhưng độc khí tàn dư vẫn khiến Bào Lịnh Huy cảm thấy đầu quáng mắt hoa.
Hắn xông đến bên cạnh Sở Thiên Thư thì lập tức xuất chưởng quét ra trước. Hai gã kia thấy võ công của Bào Lịnh Huy không cao cường bằng Sở Thiên Thư nên cười nhạt, nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi cũng đến tìm cái chết đấy chăng?
Giữa lúc hai gã định xuất chưởng vung quyền thì Ngọc Hư Tử đã quét phất trần đánh gãy xương tay một gã. Gã kia nhanh trí hơn đồng bọn, vừa thấy có người tiến vào thì lập tức chụp Tề Tấu Ngọc rồi kéo nàng chạy ra ngoài.
Tề Tấu Ngọc mất sự bảo vệ của Sở Thiên Thư và bản thân cũng đã mất năng lực kháng cự nên để mặc cho đối phương mang đi.
- Ngươi không muốn sinh mạng của tiểu cô nương này thì cứ đuổi theo!
Gã cho rằng đã có bùa hộ thân thì dù võ công của Ngọc Hư Tử có cao cường đến đâu cũng không làm gì được vì vậy gã nhấc Tề Tấu Ngọc lên làm lá chắn rồi cướp đường xông ra.
Nào ngờ Ngọc Hư Tử không những đuổi theo mà còn xuất chưởng đánh thẳng vào người Tề Tấu Ngọc. Lão thi triển công phu "cách vật truyền công" nên Tề Tấu Ngọc vô hại, còn ngựa gã kia thì giống như bị thiết chùy đánh vào, nhất thời gã buông hai tay ra. Tề Tấu Ngọc tự động rơi xuống đất.
Cứu người là quan trọng nên Ngọc Hư Tử không truy kích mà đành để cho chúng đi.
Tề Tấu Ngọc vẫn còn chút khí lực, trở người dưới đất rồi kêu lên:
- Thư ca, chàng sao rồi?
Sở Thiên Thư cố gắng nói:
- Ta không sao.
Tề Tấu Ngọc nói:
- Ôi, giọng của chàng có vẻ khác thường rồi. Ngọc Hư đạo trưởng, nhất định lão phải cứu lấy chàng nhé!
Ngọc Hư Tử xuất phách không chưởng quét sạch tàn dư độc khí rồi nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ cứu hắn.
Tề Tấu Ngọc nghe đến đây thì nằm yên bất động, Sở Thiên Thư cũng cảm thấy thiên địa xoay chuyển, nhất thời bất tỉnh nhân sự. Ngọc Hư Tử tuy võ công cao cường nhưng không mấy am tường về giải độc nên bất giác phải cau mày.
Bào Lịnh Huy vội nói:
- Hai yêu nhân kia có lẽ chạy chưa xa, chúng ta mau đuổi theo buộc bọn chúng giao thuốc giải.
Ngọc Hư Tử lắc đầu nói:
- Không được, hai tiểu tử này trúng độc rất nặng, ta sợ rằng lấy được thuốc giải trở lại thì chẳng còn tác dụng gì.
Nói đoạn lão xốc Sở Thiên Thư đặt nằm cạnh Tề Tấu Ngọc, cả hai đều nằm sấp, hướng lưng lên trời.
Kế đó, Ngọc Hư Tử dùng tả chưởng án vào giữa lưng Tấu Ngọc, hữu chưởng án vào lưng Thiên Thư rồi vận chân khí đẩy vào, giúp cho bọn họ kết tập chân khí, như thế có thể gia tăng năng lực kháng độc.
Nhưng biện pháp này chỉ là tạm thời chứ không thể kéo dài.
Đang lúc vô kế khả thì thi Ngọc Hư Tử chợt nghe có giọng nữ nhân từ xa truyền đến:
- Các ngươi là ai, đứng lại cho ta xem!
Giọng nói chợt vút cao thành tiếng thét:
- Yêu nhân to gan, há có lý này sao?
Ngọc Hư Tử nghe giọng của nữ nhân này thì lộ vẻ vui mừng, lão vội thi triển công phu truyền âm nhập mật, nói:
- Dao Quang đạo hữu, xin chừa lại một gã!
Thì ra người vừa đến là Dao Quang Tán Nhân - nữ trưởng lão duy nhất của phái Hoa Sơn. Ngọc Hư Tử bbiết bà ta xuất thủ lạnh lùng nên vội lên tiếng nhắc nhở. Nhưng đáng tiếc là đã quá muộn.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó là một giọng nói:
- Ta chết rồi thì các ngươi cũng không lấy được thuốc giải đâu!
Lại nghe một giọng thiếu nữ kêu lên:
- Ôi, sư phụ, không xong rồi!
Thiếu nữ này là đồ đệ Thanh Loan của Dao Quang Tán Nhân.
Dao Quang Tán Nhân nói:
- Nói bậy, sư phụ có gì không xong?
Thanh Loan nói:
- Đệ tử nói là thuốc giải, yêu nhân kia đã quăng bình thuốc giải rồi, bên trong nhất định là Ngọc Hư đạo trưởng đang cần thuốc giải.
Dao Quang Tán Nhân vừa đi vừa nói:
- Hai gã yêu nhân này to gan dám vô lễ với đồ nhi của ta nên ta đã giết chúng rồi. Vì sao ngươi muốn chừa lại một gã, là muốn bức cung hay muốn thuốc giải?
Nguyên Dao Quang Tán Nhân phát hiện hai gã này trong Tề gia chạy ra thì cảm thấy kỳ quái.
Đang lúc định chặn lại hỏi thì hai gã kia nhận ra bà ta là hảo bằng hữu của Ngọc Hư Tử, đang lúc khẩn trương bọn chúng muốn thi triển trò cũ là bắt cóc Thanh Loan làm tin, vì vậy Dao Quang Tán Nhân mới phát đại nộ, xuất thủ bất lưu tình.
Thuốc giải có trên người một gã nhưng trước khi chết gã này lấy thuốc giải quăng ra, bên dưới là ao bùn nên đương nhiên không thể tìm.
Ngọc Hư Tử tỏ vẻ thất vọng, thở dài rồi nói:
- Ta vốn cần cả hai.
Dao Quang Tán Nhân không nghe giọng của Tề Yến Nhiên và Đinh Bột thì ngạc nhiên nói:
- Tề gia xảy ra chuyện gì chăng? Ai cần thuốc giải?
Ngọc Hư Tử nói:
- Nhi tử của Sở đại hiệp và tôn nữ của Tề lão tiền bối.
Lão chợt nhớ ra điều gì nên nói tiếp:
- Đúng rồi, hình như Quỳnh Hoa Đan Lộ Ngọc của đạo cô cũng có thể giải bách độc, phải không?
Dao Quang Tán Nhân lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi nói:
- Một kẻ là tiểu súc sinh vong ân bội nghĩa, một kẻ là tiện nhân lẳng lơ, dù có thuốc giải ta cũng không cho bọn chúng.
Thanh Loan nghe nói Sở Thiên Thư trúng độc thì đã vội vàng vượt tường vào Tề gia.
Dao Quang Tán Nhân cũng vào theo và nói:
- Ngươi đã cứu hắn một lần, hắn đối với ngươi thế nào chứ? Loại hán tử bạc tình như thế mà ngươi còn muốn cứu hắn sao?
Thanh Loan nói:
- Sư phụ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng phù đồ. Đồ nhi cứu Sở công tử nhưng không nghĩ đến điều gì khác. Lần thứ nhất cứu chàng ở Thiên Xích Trảng là như vậy và hiện tại cũng như vậy thôi.
Dao Quang Tán Nhân nói:
- Tâm ý của ngươi làm sao giấu được ta. Hừ, dù ngươi không nói ra thì thắn cũng nên biết tri ân báo đức chứ.
Thanh Loan rưng rưng ngấn lệ, kêu lên:
- Sư phụ, ngườị..
Dao Quang Tán Nhân lạnh lùng nói:
- Được, ngươi không sợ ngày sau càng phải chịu thương tâm thì tùy ý ngươi vậy.
Nói đoạn bà ta quay mặt sang một bên nhìn Bào Lịnh Huy.
Ngọc Hư Tử liền giới thiệu:
- Đây là đồ đệ mới thâu của bần đạo, tên gọi là Bào Lịnh Huy, phụ thân của hắn là Bào Sùng Nghĩa ở Lạc Dương.
Bào Lịnh Huy bước tới hành lễ tham kiến.
Dao Quang Tán Nhân thản nhiên nói:
- Khá lắm, khá lắm. Bào lão đầu là người thực thà, nhi tử của lão ta chắc cũng không tệ.
Ngọc Hư Tử nói:
- Bần đạo đến đây là để bái phỏng Tề lão tiền bối. Dám hỏi đạo cô hà cớ gì đến đây?
Là qua đường hay là...
Dao Quang Tán Nhân nói:
- Ta không với tới Tề Yến Nhiên, ta đến để tìm bộc nhân Đinh Bột của lão thôi.
Ngọc Hư Tử nói:
- Sợ rằng trên giang hồ có nhiều người biết Đinh Bột hơn Tề Yến Nhiên đấy. Đạo cô tìm lão ta về chuyện gì?
Dao Quang Tán Nhân nói:
- Thanh Loan hoàn tục nên muốn biết ở cố hương còn có người thân nào không?
Nguyên mẫu thân của Thanh Loan là tỷ muội kết nghĩa kim lan với Dao Quang Tán Nhân, còn phụ thân của nàng là đồng hương với Đinh Bột.
Hai mươi năm trước, phụ mẫu của Thanh Loan song sinh. Đinh Bột nhận ký thác của phụ thân nàng là đưa nàng lên Hoa Sơn cho Dao Quang Tán Nhân dưỡng dục.
Chương trước | Chương sau