Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 15 - Khó lòng khó mở, lệ đẫm lam y

↓↓
Thượng Quan Phi Phụng trầm mặc không nói gì, sắc diện của Vệ Thiên Nguyên cũng chợt dịu xuống, chàng nói:


- Duy có một điều đáng tiếc, đó là Tuyết Quân, cô tạ.. cô ta không đáng phải chết...


Thượng Quan Phi Phụng vẫn không lên tiếng, chỉ đứng lặng một bên nghe Vệ Thiên Nguyên nói tiếp.


Vệ Thiên Nguyên nói:

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Nhưng người chết thì không thể sống lại, chúng ta cũng đành xem đó là quá khứ thôi.


Phi Phụng, nàng nói có phải không?


Phi Phụng thản nhiên nói:


- Không sai, muội cũng nghĩ như thế. Đa tạ chàng đã tin tưởng muội.


Vệ Thiên Nguyên mỉm cười, nói:


- Ta nhờ sự cổ vũ và chăm sóc của nàng mới có thể sống tiếp. Ta không tin tưởng nàng thì còn tin tưởng ai?


Phi Phụng vẫn lạnh lùng nói:


- Chơi cờ thì ai cũng biết, nhưng cờ tàn biến hóa rất phức tạp và cũng ảo diệu khôn lường. Chàng tưởng rằng mọi chuyện đã được giải khai nhưng kỳ thực về sau còn có biến hóa mà chàng chưa từng nghĩ đến.


Vệ Thiên Nguyên mỉm cười, nói:


- Phi Phụng, nàng thật là một quái nhân. Khi ta tuyệt vọng thì nàng cổ vũ động viên ta phấn chấn tinh thần lên, lúc ta đang cao hứng thì nàng lại lạnh lùng đối với ta.


Phi Phụng mỉm cười, nói:


- Cho đầu óc của chàng trầm tĩnh lại một chút, thế không tốt hơn sao?


Vệ Thiên Nguyên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu mỉm cười, nói:


- Nàng nói cũng có lý, nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu. Vậy theo nàng, cuộc cờ tàn này còn có điều gì mà chúng ta chưa thể giải khai?


Phi Phụng nói:


- Muội đã nói, muội không phải là kỳ thủ cao minh. Cuộc cờ này biến hóa khôn lường, muội làm sao biết được sự ảo diệu bên trong?


- Ý nàng muội nói là nàng chưa nhìn ra nước cờ nào?


- Không sai, nếu muội sớm nhìn ra thì muội không cần phải lo lắng rồi. Muội chỉ ngầm cảm nhận được rằng, có khả năng về sau sẽ có biến hóa mà chúng ta khó lòng dư liệu được.


- Từ hôm gặp nàng đến nay, bất luận ta gặp chuyện khó hiểu nào thì cũng phải nhờ nàng chỉ dẫn mới giải khai được. Nếu nàng vẫn chưa phải là kỳ thủ cao minh thì ta căn bản chẳng hiểu chơi cờ là gì.


- Đa tạ chàng quá khen, nhưng cũng mong rằng đó là do muội quá lo lắng. Tuy nhiên, người không biết chơi cờ cũng thường có nước cờ hay. Không chừng nước cờ này trong tương lai phải nhờ chàng giải tiếp.


- Nàng càng nói càng giống thiền cơ diệu pháp. Nhưng danh sư tất xuất cao đồ, nếu thật như nàng nói là ta có thể nghĩ ra nước cờ hay, thì đó là nhờ công của danh sư chỉ điểm vậy.


Chàng chỉ thuận theo Phi Phụng mà nói chơi nhưng chàng nào biết trong cuộc cờ mà Phi Phụng bày bố đích thực còn có một nước mà nàng chưa thể giải được.


Mấu chốt của nước cờ này là bí mật sinh tử của Khương Tuyết Quân. Nếu bí mật này được giải khai thì Vệ Thiên Nguyên sẽ đối xử với nàng như thế nào?


Biến hóa của cờ tàn vô cùng phức tạp, Thượng Quan Phi Phụng cũng không nắm chắc là sẽ biết được biến hóa này.


Trước mắt nàng đành làm theo một kỳ thủ bình thường là "thấy nước nào đi nước đó".


° ° °


Sở Thiên Thư và Tề Tấu Ngọc cũng đang sánh vai đồng hành, chàng theo nàng hồi gia ở Vương Thất Sơn.


Nguyên sau trận đại chiến ở Sở gia thì Sở Kình Tùng quyết định tạm thời dời nhà lánh nạn.


Để bảo đảm an toàn nên lão phân gia nhân thành hai lộ, phu thê Sở Kình Tùng và nữ nhi Sở Thiên Hồng đi một đường, bọn họ đến chỗ của Tiễn đại tiên sinh tạm lánh một thời gian.


Còn Tề Tấu Ngọc muốn hồi gia thăm gia gia của nàng nên Sở Thiên Thư cùng đi với nàng.


Gia gia của Tề Tấu Ngọc là thiên hạ đệ nhất cao thủ và lại ẩn cư ở Vương Thất Sơn, rất ít khi lai vãng với bên ngoài.


Đối với Tề Tấu Ngọc mà nói, thiên hạ còn có nơi nào an toàn hơn nhà của nàng. Không những nàng nghĩ như vậy mà Sở Kình Tùng cũng yên tâm để cho nhi tử của lão theo nàng hồi gia lánh nạn.


Sở Thiên Thư và Tề Tấu Ngọc đã có mấy năm bôn tẩu giang hồ, trải qua phong ba không ít, vì thế chuyện không ở được tại Dương Châu cũng chẳng quan trọng, mất nhà này còn có nhà khác.


Đối với bọn họ, sự tiến triển về tình cảm của cả hai là quan trọng hơn cả.


Vừa đi Tề Tấu Ngọc vừa mỉm cười nói:


- Theo muội nghĩ, ngày sau chàng phải xem nhà của muội là nhà của chàng như thế mới công bằng.


(Lúc này nàng đã gọi Sở Thiên Thư là chàng) Sở Thiên Thư làm ra vẻ không hiểu, hỏi lại:


- Sao nói như thế là công bằng?


Tề Tấu Ngọc nói:


- Chàng không hiểu sao? Phụ thân của chàng đã có mẫu thân của muội và Thiên Hồng bầu bạn, nếu muội cũng ở đó thì lấy ai bầu bạn với gia gia muội?


Sở Thiên Thư nói:


- Được rồi, ta sẽ theo ý nàng. Nhưng không biết gia gia của nàng có thích ta chăng?


- Gia gia đối với chàng thế nào, lẽ ra chàng phải biết chứ?


- Năm xưa ta bị trúng kim châm của Kim Hồ, nếu không có gia gia của nàng hy sinh ba năm công lực cứu mạng ta thì ta đâu còn có phúc làm tôn nữ tế (cháu rể) của lão. Chuyện này ta còn chưa đa tạ lão đấy.


- Chàng tốt với muội là đã tạ ơn lão rồi. Chàng nói đến chuyện này khiến muội nhớ lại, đương thời ngay cả gia gia cũng hoài nghi độc châm chàng trúng là do Ngân Hồ phát ra.


Không ngờ bây giờ Ngân Hồ lại biến thành kế mẫu của muội. Không nói dấu gì chàng, từ khi biết chuyện giữa bà ta và gia phụ, muội luôn coi bà ta là nữ nhân bại hoại. Chẳng ngờ...


- Chẳng ngờ bà ta lại tốt với nàng như thế phải không? Như vậy có thể thấy việc phán đoán tốt xấu đối với một người không thể chỉ tin vào lời kẻ khác.


- Đúng thế! Hiện nay cũng còn không ít kẻ xem gia phụ là đại ma đầu. Muội nghĩ nếu gia phụ và Tiêu Quyên Quyên hồi gia thì chắc chắn gia gia cũng tha thứ cho bọn họ và công nhận Tiêu Quyên Quyên là con dâu thôi.


Càng nói lòng nàng càng thư thái, nhưng trong sự cao hứng vẫn còn chút tiếc nuối.


Nàng nói tiếp:


- Đáng tiếc là lần này mẫu thân không thể cùng muội hồi gia.


Sở Thiên Thư mỉm cười, nói:


- Nếu như vậy chẳng phải là bất công bằng sao?


- Chàng nói thế là nghĩa gì?


- Nhà nàng được đoàn tụ, còn muội muội của ta tương lai cũng sẽ gả cho người khác, như vậy lấy ai bầu bạn với phụ thân ta?


- Chàng không biết đấy thôi, Tề gia của muội còn có một Vương bà bà, vốn là vú nuôi của mẫu thân muội, mấy năm qua bà ta luôn nhớ đến mẫu thân muội. Nếu mẫu thân có thể hồi gia thì quả thật là đại hỷ sự đối với bà ta.


- Vương bà bà còn khỏe không?


- Bà ta vẫn còn rất khỏe mạnh.


- Vậy thì nàng có thể yên tâm, nhất định rồi bà ta sẽ gặp mẫu thân của nàng.


- Sao chàng lại nói chắc chắn như thế?


- Vì ta biết tính cách của gia gia nàng, lão là người không câu nệ lễ tục nên nhất định sẽ không để cho lễ tục ràng buộc.


Tề Tấu Ngọc hiểu ý Sở Thiên Thư nên thầm nghĩ:


- "Mẫu thân cải giá về Sở gia đã được mặc nhận của gia gia, hiện tại có thể mẫu thân còn ngại không tiện hồi gia, nhưng trong tương lai khi ta và Thiên Thư thành hôn rồi, thì bà ta không về gia gia cũng mời bà ta về.".


Sở Thiên Thư mỉm cười, nói tiếp:


- Xưa nay thế gian thường có lắm chuyện không ngờ, ví như oán thù của hai nhà Tề - Sở chúng ta đã được hóa giải, chúng ta lại từ danh phận huynh muội trở thành phu thê. Ta nghĩ trong tương lai người trong hai nhà chúng ta cũng có thể trở thành người một nhà.


Tề Tấu Ngọc hai má ửng hồng, nàng nói:


- Chỉ được cái nói bừa, chẳng được một câu nghiêm túc nào, không nói với chàng nữa đâu.


Tuy nói thế nhưng trong lòng nàng nghĩ:


- "Cũng mong là được như vậy.".


Hai người mải mê trò chuyện nên đã đến gia môn lúc nào mà chẳng hay.


Tề Tấu Ngọc chợt động tính trẻ con, nói:


- Chúng ta không cần gõ cửa, cứ lặng lẽ trèo tường vào.


Sở Thiên Thư hỏi:


- Tại sao?


- Muội đã hứa với Đinh đại thúc là cuối năm mới hồi gia, vì vậy nhất định gia gia sẽ không ngờ muội về sớm như vậy, muội muốn cho lão một niềm vui bất ngờ.


- Với bản lĩnh của gia gia nàng và Đinh đại thúc, thì sợ rằng chúng ta chưa vượt qua tường đã bị hai lão cho là tiểu tặc và đánh đuổi ra rồi.


- Đánh gãy hai chân của chàng thì cũng tốt.


- Nàng nhẫn tâm thế sao?


- Đánh gãy hai chân rồi thì chàng chỉ biết kêu đau chứ không thể nói lung tung nữa.


Vừa nói vừa cười nhưng Tề Tấu Ngọc đã trèo qua tường rồi. Sở Thiên Thư cũng đành phải theo nàng.


Những bỗng nhiên bọn họ cảm thấy tình hình có vẻ khác thường.


Bọn họ dự định lúc nhảy vào trong thì thế nào cũng sẽ nghe Đinh Bột quát hỏi:


- Là ai?


Nhnưg nào ngờ chẳng nghe âm thanh gì cả.


Tề Tấu Ngọc không dám im lặng nữa, buột miệng kêu lên:


- Gia gia, người xem là ai về đây?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Ngày và Đêm

Ngày và Đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Một lời cảm ơn

Một lời cảm ơn

Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó.Trước khi tôi nói được

30-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t