Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 43 đánh giá )

Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh - Hồi 1 - Nước chảy hoa trôi, mấy phen ly hợp

↓↓

Thêm nửa canh giờ sau thì Tề Tấu Ngọc đã có thể khai khẩu được, câu đầu tiên nàng nói quả thật là ngoài tiên liệu của Sở Thiên Thư:

bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ca ca, ngươi còn sống khiến ta thật vui mừng!


Thế nhưng câu thứ hai càng kỳ quái hơn, nàng nói:


- Ôi, tại sao ta vẫn chưa chết?


Sở Thiên Thư trấn định tinh thần rồi hỏi lại:


- Làm sao nàng biết là nàng sẽ chết?


Tề Tấu Ngọc nói:


- Đương nhiên là biết, vì trước lúc hôn mê ta đã trúng độc châm của Tiêu gia.


Sở Thiên Thư nói:


- Người kia để lại cho nàng một viên dược hoàn.


Tề Tấu Ngọc liền hỏi:


- Dược hoàn gì?


Sở Thiên Thư nói:


- Tên gọi là Bích Linh Đan.


Tề Tấu Ngọc tỏ ra vừa kinh hãi vừa vui mừng, nàng nói:


- Thế à, là Bích Linh Đan thì đúng rồi. Nhưng... nhưng không đúng, không thể đúng.


- Tại sao nàng nói đúng rồi lại nói không đúng?


- Công hiệu của Bích Linh Đan thì ta biết, năm ngoái ngươi trúng độc châm của Tiêu gia, gia gia của ta cũng từng cho ngươi uống thuốc giải Bích Linh Đan. Bích Linh Đan là giải dược có thể trị bách độc dược bào chế từ Thiên Sơn Tuyết Liên. Nhưng không phải là thuốc giải đối chứng đối với độc châm của Tiêu gia. Công hiệu của nó chỉ có thể bảo vệ sinh mạng tạm thời mà thôi.


- Thế không phải là đã đúng rồi sao?


- Một viên Bích Linh Đan chỉ có thể tiêu giảm một hai phần độc tính, theo lẽ đó thì ta vẫn chưa thể khai khẩu. Chỉ một viên Bích Linh Đan cũng không thể bảo đảm sinh mạng trong vòng mười ngày.


- Có thể độc châm mà nàng trúng không lợi hại bằng độc châm ta trúng trước đây?


- Ngươi có biết người dùng độc châm ám toán ngươi hồi năm ngoái chính là Kim Hồ không?


Sở Thiên Thư gật đầu, nói:


- Ta đã biết.


Tề Tấu Ngọc nói:


- Kim Hồ chính là thân sinh của tiểu yêu nhân Vũ Văn Hạo kia, độc châm hắn dùng đả thương ta đương nhiên cũng chính là loại độc châm mẫu thân hắn dùng ám toán ngươi hồi năm ngoái. Độc châm do Tiêu gia chế luyện chỉ có năm sau lợi hại hơn năm trước thôi.


Sở Thiên Thư gượng cười, nói:


- Dù sao thì sự thực hiện tại nàng đã có thể khai khẩu rồi, hà tất phải truy cứu nguyên nhân làm gì?


Tề Tấu Ngọc bỗn ghỏi:


- Ngươi cho ta uống viên Bích Linh Đan đó khi nào?


- Ta vừa tỉnh lại là cho nàng uống ngay.


- Ngươi có biết mình hôn mê bao lâu không?


- Không biết. Ta chỉ biết trước lúc hôn mê đã là hoàng hôn rồi, khi tỉnh lại thì bóng tà dương cũng ngả non tây. Như vậy xem ra chí ít chúng ta cũng hôn mê một ngày một đêm.


- A, thế thì đúng rồi.


- Tại sao lại đúng?


- Độc châm của Tiêu gia vô cùng lợi hại. Néu người kia không sớm cho ta uống một viên Bích Linh Đan thì ta quyết không thể sống được đến lúc này. Bây giờ ta cũng đã nhớ rõ rồi, ngày đó ngươi trúng độc hôn mê, gia gia cho ngươi uống Bích Linh Đan và sau mười hai canh giờ ngươi mới tỉnh lại.


Sở Thiên Thư im lặng một lúc rồi chợt nói:


- Muội muội, đa tạ nàng nhé.


Tề Tấu Ngọc ngạc nhiên hỏi:


- Đa tạ ta cái gì?


Sở Thiên Thư nói:


- Ta biết hồi đó ngươi rất tận tình chăm sóc cho ta nên mới nhớ rõ ràng như vậy. Hiện tại nàng cũng trúng độc châm như vậy, nhưng ta... ta... Than ôi! Người kia cũng thật quá hà tiện, tại sao không để lại cho nàng thêm vài vien Bích Linh Đan nữa chứ?


Tề Tấu Ngọc mỉm cười, nói:


- Ngươi tưởng Bích Linh Đan dễ có lắm sao? Loại Tuyết Liên để chế luyện Bích Linh Đan sinh ra tận tuyệt đỉnh Thiên Sơn, sáu mươi năm mới khai hoa một lần. Trước đây gia gia của ta từng giúp phái Thiên Sơn một việc nên mới được bọn họ thưởng tặng ba viên Bích Linh Đan đấy.


Sở Thiên Thư nói:


- Đáng tiếc là ba viên Bích Linh Đan ta đã uống hết rồi.


Nói đoạn chàng nghĩ Tề Tấu Ngọc đã hai lần cứu mạng mình mà mười ngày nữa mình chỉ có thể mở mắt nhìn nàng chết đi, bất giác chàng cảm thấy khó xử vô cùng.


Chợt nghe Tề Tấu Ngọc mỉm cười, nói:


- Ca ca, ngươi sầu khổ làm gì, hãy cười với ta đi nào.


Sở Thiên Thư nói:


- Lúc này mà nàng còn cười được sao?


Tề Tấu Ngọc nói:


- Ta đang rất cao hứng, ngươi có muốn biết nguyên nhân không?


Nói đoạn nàng không chờ Sở Thiên Thư trả lời mà nói tiếp:


- Vì trước mắt đang có một hỷ sư...


Sở Thiên Thư ngạc nhiên hỏi:


- Hỷ sự gì?


- Ngươi còn sống được, chẳng phải là hỷ sự sao? Ta vốn nghĩ rằng hai chúng ta đều khó thoát khỏi độc thủ.


- Nhưng ta cam nguyện thà rằng ta trúng độc châm thì hơn.


- Ta vẫn chưa nói xong, ca ca, ngươi thực không có lý do không bồi tiếp sự cao hứng của ta?


- Tại sao?


- Ta chỉ còn sống trong mười ngày thôi nên ta càng phải trân trọng mười ngày đó, phải không nào? Nếu ta cũng sầu khổ như ngươi thì hà tất phải sống thêm mười ngày nữa, chết ngay bây giờ chẳng phải là bớt chịu đau khổ sao?


Sở Thiên Thư gượng cười, nói:


- Nàng nói cũng đúng, ta nên tận lực làm cho nàng cao hứng. Nàng muốn những gì, chỉ cần ta làm được là ta sẽ làm ngay.


Tề Tấu Ngọc nói:


- Chuyện ta muốn thì quá nhiều. Ta muốn chơi trò đuổi bắt trong rừng cây, ta muốn đắp người tuyết trên đỉnh núi, ta muốn vẽ thêm râu lên tượng thần Quan Âm, ta muốn giả làm ma quỷ để hù dọa những người mà bình sinh ta ghét nhất. Những trò chơi thú vị này, Vệ sư huynh chưa từng chơi với ta. Đáng tiếc là hiện tại ta chỉ có thể nói chứ không thể đi lại.


Sở Thiên Thư nói:


- Nàng hồi phục rồi ta sẽ chơi cùng nàng.


- Ta còn có thể hồi phục được sao? Nhưng dù không thể làm những chuyện muốn làm mà có thể nói được những chuyện đó cũng là một thú vui rồi. Chí ít ngươi cũng không giống Vệ sư ca đáng ghét kia, cứ cho rằng ta nói lung tung nên chẳng thèm nghe.


- Vậy thì nàng nói đi, nàng nói điều gì ta cũng thích nghe cả.


- A, còn một nguyên nhân thứ ba nữa! Ngươi xem này, ta đã có thể cử động được các ngón tay rồi.


- Có lẽ dược lực đang dần phát huy hiệu nghiệm, không chừng qua ngày mai là nàng có thể đi lại được đấy.


- Ôi, cũng vô dụng thôi. Ngày mai tối đa cũng chỉ cử động được cánh tay, nhưng để đi lại như người bình thường thì quyết không thể được.


Sở Thiên Thư ngạc nhiên hỏi:


- Làm sao nàng biết được?


Tề Tấu Ngọc nói:


- Đương nhiên là biết. Lần trước ngươi trúng độc châm, từ lúc hôn mê đến lúc có thể rời Tề gia đều có ta bên cạnh chăm sóc ngươi. Ngươi hồi phục như thế nào, mỗi biến chuyển nhỏ ta đều lưu ý và nhớ kỹ. Sau khi uống ba viên Bích Linh Đan thì ngươi được gia gia của ta dùng nội công thượng thừa giúp ngươi đả thông kỳ kinh bát mạch rồi lại dùng chân khí đẩy lui vào cơ thể của ngươi và đến ngày thứ sáu ngươi mới có thể đi lại được.


Nàng ngừng lại thở dài một hơi rồi nói tiếp:


- Một viên Bích Linh Đan nhiều lắm thì chỉ bảo vệ sinh mạng trong mười ngày, quả nhiên người kia không nói sai. Dù ta có thể đứng lên đi lại vài bước thì chung quy cũng không sống quá mười ngày.


Sở Thiên Thư buột miệng nói:


- Nàng không thể chết.


Tề Tấu Ngọc gượng cười, nói:


- Ngươi không cần an ủi ta, ta chỉ mong ngươi ở lại bồi tiếp ta ba ngày, nói những điều ta thích nghe, là ta đã mãn nguyện rồi.


Sở Thiên Thư nói:


- Không phải ta an ủi suông nàng đâu, lần đó ta cũng trúng độc châm mà không chết thì lần này nàng cũng không thể chết. Vì độc châm của Tiêu gia không phải là không có người trị.


- Không sai, đúng là có người có thể trị. Nhưng e rằng thiên hạ cũng chỉ có một người thôi, đó là gia gia của ta. Nhưng nơi này cách Tề gia của ta mấy ngàn dặm, đừng nói là hiện tại ngươi không thể đi lại như người bình thường, dù công lực của ngươi đã bình phục hoàn toàn thì cũng không thể đưa ta hồi gia trong vòng mười ngày.


- Nàng sai rồi, còn một người nữa cũng có thể trị được.


- Là ai?


- Nàng quên phụ thân của mình rồi sao? Nội công của lệnh tôn hiện nay có thể còn cao thâm hơn lệnh tổ thời trai trẻ, nếu tìm được lệnh tôn thì nhất định người sẽ đả thông kỳ kinh bát mạch cho nàng.


- Người tìm không được đâu.

Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Thư gửi má

Thư gửi má

(khotruyenhay.gq) Nhiều lúc nghe má cằn nhằn con bực tức nên lấy tai phone gắn vào, đôi

29-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Cái nút áo

Cái nút áo

Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ

28-06-2016
Ông lão bán tăm bông

Ông lão bán tăm bông

Không ai biết họ đang sắp làm gì... *** Đèn đỏ, xe dừng ở ngã tư, ngay góc công

27-06-2016
Người xa lạ

Người xa lạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016

Snack's 1967