Nói đoạn nàng gio cao ngọn đuốc soi tới trước và nhìn kỹ thì thấy quả nhiên là Sở Thiên Thư, nhi tử của Dương Châu đại hiệp Sở Kình Tùng, trước đây hắn từng được gia gia của nàng cứu mạng nên đã trở thành bằng hữu của nàng.
bạn đang xem “Ảo kiếm linh kỳ - Lương Vũ Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tề Tấu Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:
- Ngươi thật là tệ, không khí ở đây đã khiến ta sợ phát ra khiếp mà ngươi còn nấp trong đó hù dọa ta!
Sở Thiên Thư nói:
- Ta không có ý hù dọa nàng, ta cũng vừa đến đây thôi.
Tề Tấu Ngọc vội hỏi:
- Ngươi có gặp Thượng Quang Phi Phụng không?
Sở Thiên Thư lắc đầu, nói:
- Không, nếu gặp thì ta đâu có lý nào tìm đến địa đạo này?
- Thế ngươi tìm đến đây làm gì?
- Ta cũng muốn tìm Thượng Quang Phi Phụng nhưng không phải để diện kiến mà điều tra về cô ta thôi.
- Thế à, cô ta là người thế nào? Không lẽ cô ta đã làm việc gì bại hoại hay sao mà ngươi điều tra về cô ta?
- Ta chỉ vừa đến đây thôi, hoàn toàn chưa điều tra được gì nên không biết cô ta là người thế nào. Còn cô ta có làm chuyện bại hoại hay không thì ta không biết, chỉ biết cô ta là một nhân vật khá thần bí.
Nguyên Sở Thiên Thư và Trang Anh Nam, tức mẫu thân của Tề Tấu Ngọc và hiện là kế mẫu của Sở Thiên Thư, đang tạm cư tại Chấn Viễn tiêu cục chờ phụ thân Sở Kình Tùng của chàng dưỡng thương. Chấn Viễn tiêu cục là một trong tứ đại tiêu cục ở nội thành Bắc Kinh, tổng tiêu đầu Thang Hoài Viễn cũng khá có uy danh và được bằng hữu trong võ lâm nể trọng.
Gần đây lão nghe nói trong nội thành có một bạch y thiếu nữ xuất hiện nhưng hành tung khá thần bí nên lão nhờ Sở Thiên Thư đi điều tra. Thế nhưng cũng giống như Tề Tấu Ngọc, Sở Thiên Thư chỉ dò hỏi được nơi ở của Thượng Quang Phi Phụng là tòa trang viện cổ kính này, song vẫn chưa gặp và cũng chưa quen biết gì về bạch y thiếu nữ thần bí đó.
Tề Tấu Ngọc biết Sở Thiên Thư từ Chấn Viễn tiêu cục đến nên vội hỏi:
- Vệ sư huynh của ta có đến Chấn Viễn tiêu cục không?
Sở Thiên Thư lắc đầu nói:
- Không! Ai nói với nàng là Vệ Thiên Nguyên đến Chấn Viễn tiêu cục?
Tề Tấu Ngọc cũng lắc đầu, nói:
- Không có ai nói cả, ta chỉ suy đoán rồi hỏi thử thôi.
Sở Thiên Thư trầm ngâm một lúc rồi hỏi qua chuyện khác:
- Hiện phụ thân của nàng ở đâu?
Tề Tấu Ngọc không trả lời mà hỏi lại:
- Ngươi hỏi phụ thân của ta làm gì?
- Không có gì. Ta chỉ muốn biết nàng và lệnh tôn có ở chung với nhau không thôi.
- Trước đây ta và người ở chung nhưng hiện tại gia phụ đã đi một nơi khác rồi. Nhưng ngươi cũng bất tất phải lo lắng, gia phụ sẽ không tầm thù đối với Sở gia của ngươi nữa đâu.
- Ta biết. Không phải lo sợ lệnh tôn tầm thù mà ta hỏi tung tích của lão. Nhưng nàng có thể cho ta biết là lão đi đâu không?
- Chuyện này... chuyện này...
- Nàng không muốn nói thì thôi vậy, tin hay không tin là tùy nàng, ta chỉ quan tâm đến lệnh tôn chứ tuyệt không có ác ý gì khác.
- Cảm ơn, nhưng ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, hoàn toàn gia phụ đã an thân lập mệnh tại một nơi khác, không cần ngươi lo lắng cho lão.
Sở Thiên Thư ngầm phán đoán được mấy phần, chàng nói:
- Nếu lệnh tôn muốn từ nay quy ẩn danh sơn thì đó cũng là một chuyện tốt. Đúng rồi, bây giờ đến lượt nàng nói cho ta biết, Thượng Quang Phi Phụng là nhân vật thế nào vậy?
Tề Tấu Ngọc lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết cô ta là người thế nào, Khương tỷ tỷ bảo ta đến đây tìm cô ta...
- A, nàng cũng gặp Tuyết Quân rồi à?
- Đúng vậy, vị sư muội này của ngươi cũng khá đấy, chẳng trách khi ở Lạc Dương, ngươi từng vì cô ta mà tranh uy phong với Vệ sư huynh.
- Nha đầu ngươi thật là không biết cao thấp thượng hạ, trước mặt ta mà ngươi dám lẻo mép thế à. Ngươi còn nói lung tung thì chớ trách ta quản giáo ngươi một trận đấy!
- Hứ! Ngươi là trưởng bối của ta hay sao mà dám quản giáo?
Sở Thiên Thư mỉm cười, nói:
- Thế ra nàng vẫn chưa rõ à?
Tề Tấu Ngọc chợt nghĩ đến chuyện mẫu thân của mình và bất giác nàng cũng bật cười.
Sở Thiên Thư hỏi:
- Nàng cười cái gì?
Tề Tấu Ngọc nói:
- Ta cảm thấy hoạt kê.
- Hoạt kê?
- Đúng vậy, không ngờ ngươi bỗng nhiên trở thành ca ca của ta. Chuyện này há chẳng hoạt kê đáng tức cười lắm sao?
- Thế trong suy nghĩ của nàng, ta không xứng làm ca ca của nàng sao?
- Ta cũng mong có một vị ca ca, nhưng ta cảm thấy ngươi không giống vị ca ca mà ta mong đợi.
- Vậy trong suy nghĩ của nàng thì vị ca ca đó như thế nào?
Tề Tấu Ngọc trầm mặc không đáp, hồi lâu sau nàng mới nói:
- Ta không biết.
Nói đoạn nàng thở dài một hơi. Thì ra nàng đang nhớ đến Vệ Thiên Nguyên, Vệ Thiên Nguyên cùng lớn lên với nàng ở Tề gia và luôn coi nàng như một tiểu sư muội. Một ca ca trong suy nghĩ của nàng là như thế nào? E rằng là giống như Vệ Thiên Nguyên vậy. Nhưng thực tại nàng không muốn Vệ Thiên Nguyên đối với nàng như thế, sở dĩ nàng thất vọng về Vệ Thiên Nguyên chính là vì Vệ Thiên Nguyên hành xử giống như ca ca của nàng.
Sở Thiên Thư làm sao hiểu được tâm tư phức tạp của nàng như vậy, chàng đành nói:
- Ta và nàng lại nói chuyện vui rồi, chúng ta bất đồng phụ mẫu thì hà tất phải quan tâm đến vấn đề danh phận. Nàng không thích tương xưng như huynh đệ thì ta cứ gọi nàng là Tề cô nương vậy.
Tề Tấu Ngọc mỉm cười, nói:
- Xưng hô như thế lại quá khách khí. Ngươi danh phận là ca ca của ta nhưng lại không giống ca ca của ta, thế mới thật là buồn cười.
Sở Thiên Thư không hiểu gì cả, chàng hỏi lại:
- Buồn cười?
- Đúng vậy. Là ca ca là phải yêu thương bao bọc che chở cho muội muội, khi nào ta cần ngươi thì sẽ gọi ngươi một tiếng là Sở đại ca. Ca ca và đại ca tuy chỉ khác nhau một chữ lại có sự phân biệt rất tế nhị, như thế chẳng buồn cười sao?
- Ta không muốn làm "đại ca" của nàng và cũng không dám mặt dày làm ca ca của nàng, vậy tính sao bây giờ?
Nói đoạn, chàng phá lên cười ha ha một tràng rồi chợt nghiêm túc nói tiếp:
- Chúng ta đã không tìm được vị Thượng Quan cô nương kia, nơi này sợ rằng không tiện ở lâu. Hay là chúng ta quay về thôi.
Tề Tấu Ngọc ngạc nhiên, nói:
- Quay về, quay về đâu?
Sở Thiên Thư nói:
- Mẫu thân của nàng đang ở tại Chấn Viễn tiêu cục.
Tấu Ngọc chợt thấp giọng hỏi:
- Mẫu thân của ta đối với ngươi có tốt không?
Sở Thiên Thư nói:
- Tuy bà ta là kế mẫu của ta nhưng đối với ta như thân sinh.
Nói đến đây thì chàng cũng hạ giọng hỏi lại:
- Ngọc muội, nàng không trách mẫu thân nàng nhẫn tâm bỏ mặc nàng chứ?
Tề Tấu Ngọc mặc nhiên nói:
- Ta không trách. Bà ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.
Sở Thiên Thư nói:
- Hãy tin tưởng ta, mẫu thân của nàng là một hảo mẫu thân. Tuy bà ta không nói với ta về tâm sự của mình nhưng ta biết điều khiến bà ân hận nhất trong đời là việc bỏ rơi nàng.
Nàng không muốn đi thăm bà ta sao?
Tề Tấu Ngọc nói:
- Ta... ta không biết. Từ lúc ta hiểu chuyện đến giờ thì ta luôn nghĩ hài tử nhà người khác đều có mẫu thân yêu thương và mơ ước nếu mẫu thân ta còn sống thì tốt biết mấy. Bây giờ ta đã biết tung tích của bà ta, nhưng ta không biết... không biết...
Sở Thiên Thư tiếp lời:
- Nàng không biết nhưng ta biết!
Tề Tấu Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi biết gì?
Sở Thiên Thư nói:
- Ta biết, thực ra nàng đang nhớ đến mẫu thân mình, nghe lời ca ca hãy cùng ta trở về đi.
Ngay lúc đó bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.
Tề Tấu Ngọc vội thổi tắt ngọn đuốc và khẽ nói:
- Sợ rằng vị Thượng Quan cô nương kia đã trở về, chúng ta đợi một lát rồi hãy nói tiếp.
Chương sau