Cũng đỡ sinh dân chút dãi dầu.
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một viên văn quan hiểu tiếng Hán tên Gia Luật sở Tài dịch nghĩa bài thơ ra tiếng Mông Cổ. Thành Cát Tư Hãn nghe xong gật đầu không nói gì.
Khưu Xử Cơ nói với Quách Tĩnh:
- Năm xưa ta tỷ võ với bảy vị sư phụ của ngươi trên lầu Túy Tiên, Nhị sư phụ ngươi từng lấy trong bọc của ta được một bài thơ chưa viết xong. Lần này sang tây, nhớ bảy người bạn cũ, cũng viết xong bài thơ ấy.
Lúc ấy bèn ngâm:
Từ cổ Trung thu nguyệt rất tình,
Đêm khuya mát mẻ gió trong lành,
Một trời tinh tú chìm Ngân Hán,
Bốn bể giao long vượt thủy tinh.
Bốn câu thơ này Nhị sư phụ ngươi đã xem rồi, bốn câu cuối là ta mới làm, y lại không được xem:
Ngô Việt lâu đài ca múa rộn,
Yên Tần quân tướng rượu trà đoành.
Cung vua đã tới bên sông ấy,
Muốn dẹp can qua định thái bình.
Thành Cát Tư Hãn nói:
- Đạo trưởng sang tây, chắc đã nhìn thấy binh oai Mông Cổ ta, không biết có làm thơ ca gì đề vịnh không?
Khưu Xử Cơ nói:
- Dọc đường thấy oai phong phá thành cướp đất của đại hãn, trong lòng cảm xúc cũng làm được hai bài thơ. Bài thứ nhất là
Trời xanh xanh chừ soi hạ thổ,
Vì sao chẳng cứu muôn dân khổ?
Muôn dân sớm tối bị lăng trì,
Im tiếng qua đời khôn thổ lộ.
Ngẩng đầu kêu lớn trời không gần, Vật vật tan nát sao nhọc nhằn, Muốn lật càn khôn cho đảo lộn, Cốt sao tạo vật đừng sinh dân Gia Luật sở Tài nghĩ thầm đại hãn nghe xong nhất định không thích, nhất thời ngần ngừ không dịch, Khưu Xử Cơ không đếm xỉa gì tới y, lại đọc tiếp:
- Bài thứ hai là
Than ôi trời rộng đất không chật,
sinh ra chúng dân ngàn vạn ức.
Tàn ác hại nhau chẳng tạm dừng,
Xoay vòng chịu khổ bao giờ dứt.
Trời cao đất rống đều có thần,
Thấy chết không cứu sao nỡ lòng?
Kẻ sĩ không lòng lại không phúc,
Nhọc nhằn sớm tối luống băn khoăn.
Hai bài thơ này tuy không hay lắm nhưng đều mang lòng đau thời thương đời, khảng khái gánh việc. Quách Tĩnh lúc ban ngày nhìn thấy thảm trạng tàn sát dân trong thành, càng thêm vô cùng cảm khái. Thành Cát Tư Hãn nói:
- Thơ của đạo trưởng ắt là hay, trong thơ nói gì, dịch mau cho trẫm nghe.
Gia Luật sở Tài nghĩ thầm:
- Mình từng tâu khuyên đại hãn ít giết bách tính vô tội, mà ông nào đếm xỉa tới. May được vị đạo trưởng này rất có lòng từ bi, làm thơ hay thế này, mong sao có thể thuyết phục đại hãng Lúc ấy cứ theo đó dịch ra. Thành Cát Tư Hãn nghe xong không thích, nói với Khưu Xử Cơ:
- Nghe nói ở Trung Hoa có thuật trường sinh bất lão, mong đạo trưởng chỉ giáo cho ta.
Khưu Xử Cơ nói:
- Chuyện trường sinh bất lão thì trên đời không có, nhưng việc luyện khí của Đạo gia thì quả có thể chữa bệnh sống lâu.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Xin hỏi phép luyện khí thì bắt đầu từ đâu?
Khưu Xử Cơ nói:
- Đạo trời không riêng ai, thường giúp người lành.
Thành Cát Tư Hãn hỏi:
- Thế nào là lành?
Khưu Xử Cơ nói:
- Bậc thánh nhân không có lòng riêng, lấy lòng bách tính làm lòng mình.
Thành Cát Tư Hãn im lặng.
Khưu Xử Cơ lại nói:
- Ở Trung Hoa có bộ thánh thư gọi là Đạo đức kinh, Đạo gia chúng tôi coi đó là quý báu. Những câu Đạo trời không riêng ai, bậc thánh nhân không có lòng riêng đều là lời trong kinh. Trong kinh còn có câu Binh qua là vật bất tường, không phải của người quân tử, bất đắc dĩ mời dùng, chứ phải lấy sự đạm bạc làm đầu. Ai thấy nó là hay là kẻ ưa giết người. Phàm kẻ ưa giết người thì không thể đắc chí trong thiên hạ được.
Khưu Xử Cơ dọc đường sang tây, nhìn thấy thảm trạng chiến tranh, trong lòng đau xót cảm xúc, nhân dịp Thành Cát Tư Hãn hỏi về thuật trường sinh, bèn đề cập tới chuyện ấy, cũng vì tính mạng của dân.
Thành Cát Tư Hãn vì tuổi tác ngày càng cao, sức khỏe giảm sút, chỉ muốn học thuật trường sinh bất lão, thấy Khưu Xử Cơ tới rất mừng, cho rằng dù không thể tu luyện thành bất tử cũng có thể học được cách kéo dài tuổi thọ, nào ngờ y nói đi nói lại cũng đều là khuyên mình ít dùng binh, ít giết người, trò chuyện rất không hợp, nói tới đoạn sau nhìn qua Quách Tĩnh nói:
- Ngươi đưa Khưu đạo trưởng về nghỉ ngơi đi.
Quách Tĩnh cởi áo dài, nắm một đầu phóng ngựa lướt qua. Âu Dương Phong hai tay chụp lấy một đầu chiếc áo dài, Quách Tĩnh hai chân kẹp một cái, quát lớn một tiếng. Con tiểu hồng mã ra sức vọt lên, ột một tiếng lớn, Âu Dương Phong đã được rút lên khỏi hố cát, lướt đi xềnh xệch trên mặt tuyết.
Chú thích: Theo sử sách ghi chép, Khưu Xử Cơ có qua lại thư từ với Thành Cát Tư Hãn ba lần, lần đầu dẫn mười tám đệ tử qua núi Côn Luân tới Tuyết sơn gặp nhau. Đệ tử là Lý Chí Thường có soạn một quyển Trường Xuân chân nhân Tây du ký ghi lại đầy đủ những điều mắt thấy tai nghe trên đường, sách này hiện vẫn còn.
Chương trước | Chương sau