Hàn Bảo Câu mắng:
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Nói thối lắm! Hoàng Dược Sư xấu tàn xấu tệ tại sao không phải là người xấu? Ngươi mau phát thệ thề từ nay về sau vĩnh viễn không gặp mặt con tiểu yêu nữ ấy nữa. Giang Nam lục quái vì Hắc Phong song sát hại chết Tiếu Di đà Trương A Sinh, có mối huyết hải thâm thù với song sát nên cũng giận sư phụ họ thấu xương, đều nghĩ võ công mà Hắc Phong song sát dùng để giết chết Trương A Sinh là do Hoàng Dược Sư truyền cho, nếu trên đời không có lão đại ma đầu Hoàng Dược Sư ấy thì Trương A Sinh cũng không đến nỗi phải chết phí mạng.
Quách Tĩnh cảm thấy khó xử, một bên là ơn sâu của các sư phụ, một bên là tình nghĩa của Hoàng Dung, nghĩ thầm nếu không còn được gặp mặt Dung nhi thì kiếp này làm sao làm người được nữa? Chỉ thấy mấy vị sư phụ đều nghiêm khắc nhìn mình chằm chằm, trong lòng vô cùng chua xót, quỳ hai gối xuống, hai dòng nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.
Hàn Bảo Câu bước lên một bước, cao giọng nói:
- Nói mau lên! Nói là sẽ không gặp con tiểu yêu nữ ấy nữa.
Đột nhiên ngoài song cửa có một giọng con gái trong trẻo vang lên:
- Các ngươi làm gì mà ép y như thế? Thật không biết xấu hổ.
Mọi người đều sửng sốt. Cô gái kia lại nói:
- Tĩnh ca ca, mau ra đây!
Quách Tĩnh vừa nghe chính là Hoàng Dung, vừa sợ vừa mừng, sãi chân chạy ra, chỉ thấy nàng đang đứng giữa sân, tay trái cầm cương con Hãn huyết bảo câu.
Con tiểu hồng mã nhìn thấy Quách Tĩnh, hí vang mừng rỡ, nhảy cẫng lên. Hàn Bảo Câu. Toàn Kim Phát. Chu Thông. Khưu Xử Cơ bốn người theo ra. Quách Tĩnh nói với Hàn Bảo Câu:
- Tam sư phụ, đây là nàng. Nàng là Dung nhi. Dung nhi không phải là yêu nữ!
Hoàng Dung mắng:
- Lão béo lùn khó coi nhà ngươi tại sao lại chửi ta là tiểu yêu nữ?
Lại chỉ Chu Thông nói:
- Còn gã tú tài xấu xa dơ dáy ngươi tại sao lại chửi cha ta, nói ông là đại ma đầu giết người không chớp mắt?
Chu Thông không quen cô gái nhỏ này, cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm cô gái nhỏ này quả nhiên vô cùng xinh đẹp, nhất sinh chưa từng thấy, chẳng trách Tĩnh nhi lại điên đảo vì y thị như thế. Hàn Bảo Câu lại bừng bừng nổi giận, vểnh cả râu lên quát:
- Cút mau, cút mau!
Hoàng Dung vỗ tay hát:
- Quả dưa lùn, trái cầu da, đá một cước, bắn tung ra, đá hai cước...
Quách Tĩnh quát:
- Dung nhi không được bướng bỉnh? Mấy vị này là sư phụ của ta.
Hoàng Dung lè lè lưỡi, làm ra vẻ mặt nhát ma. Hàn Bảo Câu sãi chân bước tối vươn tay đẩy nàng. Hoàng Dung lại hát:
- Quả dưa lùn, trái cầu da...
Ðột nhiên đưa tay kéo hông Quách Tĩnh, dùng sức nhấc một cái, hai người cùng vọt lên con tiểu hồng mã. Hoàng Dung kéo cương một cái, con ngựa đã như tên rời khỏi dây bắn thẳng đi. Hàn Bảo Câu thân pháp có nhanh hơn cũng làm sao đuổi theo được con Hãn huyết bảo câu phi như chớp ấy.
Đến khi Quách Tĩnh hơi định thần, quay đầu nhìn lại thì đã không còn nhìn thấy rõ khuôn mặt của bọn Hàn Bảo Câu nữa, trong chớp mắt mọi người đã trở thành một đốm đen xa xa, chỉ thấy gió lộng bên tai, kình phong táp mặt, con tiểu hồng mã phóng đi vô cùng mau lẹ.
Hoàng Dung tay phải cầm cương, tay trái đưa ra nắm chặt tay Quách Tĩnh. Hai người tuy chia tay nhau không đầy nửa ngày nhưng mới rồi một người trong phòng, một người ngoài cửa đều tim đập thình thịch, lo lắng tức giận chỉ sợ mất nhau, lúc ấy được gặp lại cũng như kiếp khác trùng phùng. Quách Tĩnh trong lòng mơ mơ hồ hồ, tự thấy chạy trốn sư phụ quả thật rất không nên, nhưng nghĩ tới phải bỏ Hoàng Dung còn thân thiết hơn tính mạng của minh, từ nay về sau vĩnh viễn không được thấy mặt, như thế chẳng thà đứt đầu đổ máu chứ quyết không thể nào khuất phục nghe theo được.
Con tiểu hồng mã phi mau một hồi, ra khỏi Yên Kinh mấy mươi dặm Hoàng Dung mới kéo cương dừng lại, nhảy xuống đất. Quách Tĩnh cũng nhảy xuống theo, con tiểu hồng mã không ngừng dúi đầu vào hông y, mười phần thân thiết. Hai người tay nắm tay im lặng nhìn nhau, ngàn muôn câu nói không biết bắt đầu từ chỗ nào.
Tuy không nói câu nào, nhưng đôi lòng tương thông, đều đã sớm biết tâm ý đối phương. Qua một hồi rất lâu. Hoàng Dung nhè nhẹ buông tay Quách Tĩnh ra, lấy trong cái túi cạnh yên ngựa ra một chiếc khăn tay, tới khe nhỏ bên cạnh nhúng nước đưa Quách Tĩnh lau mặt. Quách Tĩnh đang ngơ ngẩn xuất thần, cũng không đón lấy, chợt nói:
- Dung nhi, không thế này không xong?
Hoàng Dung giật nảy mình, nói:
- Cái gì?
Quách Tĩnh nói:
- Chúng ta quay về gặp các sư phụ của ta.
Hoàng Dung hoảng sợ nói:
- Trở về à? Chúng ta cùng trở về à?
Quách Tĩnh nói:
- Ờ. Ta phải dắt tay cô tới nói với sáu vị sư phụ và Mã đạo trưởng rằng Dung nhi không phải là yêu nữ...
Vừa nói vừa cầm tay Hoàng Dung, ngẩng đầu lên nói như chém đinh chặt sắt, tựa hồ bọn Kha Trấn Ác. Mã Ngọc đang trước mặt;
- Sư phụ đối với con ơn nặng như núi, đệ tử có tan xương nát thịt cũng không báo đáp được, nhưng mà.., nhưng mà Dung nhi... Dung nhi không phải là tiểu yêu nữ, nàng là một cô nương rất tốt rất tốt.., rất tốt.., rất tốt...
Y trong lòng có vô số lời muốn biện hộ cho Hoàng Dung, nhưng ra tới đầu lưỡi thì ngoài mấy chữ nói nàng rất tốt rất tốt lại không biết nói gì.
Hoàng Dung lúc đầu thấy buồn cười, nhưng nghe đến đoạn sau không kìm được vô cùng cảm động, nhẹ nhàng nói:
- Tĩnh ca ca, sư phụ của ngươi rất căm hận ta, ngươi nói nhiều cũng vô ích. Không cần trở về nữa! Ta theo ngươi vào núi sâu, ra biển lớn, tìm tới nơi nào mà họ vĩnh viễn không tìm tới được.
Quách Tĩnh trong lòng rúng động, lập tức nghiêm trang nói:
- Dung nhi, chúng ta không trở về không được đâu.
Hoàng Dung kêu lên:
- Họ nhất định chia rẽ chúng ta. Hai chúng ta từ nay về sau không thể được gặp mặt nhau nữa.
Quách Tĩnh nói:
- Chúng ta có chết cũng không chia lìa.
Hoàng Dung trong lòng vốn thấy đau khổ, nghe câu nói ấy của y còn hơi cả ngàn lời thề thốt, đột nhiên vô cùng tin tưởng, chỉ thấy hai trái tim đã ràng buộc với nhau, trong thiên hạ không có người nào, không có sức mạnh nào có thể tách rời, nghĩ thầm đúng thế, nhiều lắm là chết, chẳng lẽ còn cô cái gì lợi hại hơn cái chết sao? Liền nói:
- Tĩnh ca ca, ta vĩnh viễn nghe lời ngươi. Chúng ta có chết cũng không chia lìa.
Quách Tĩnh mừng rỡ nói:
- Vốn là ta nói cô rất tốt rất tốt mà.
Hoàng Dung duyên dáng mỉm cười, lấy trong túi da ra một tảng thịt bò sống, dùng đất bùn bọc lại nhặt một mớ cành khô, đánh lửa lên đốt, nói:
- Cho con tiểu hồng mã nghỉ một lúc, chúng ta sẽ quay lại.
Hai người ăn thịt bò, con tiểu hồng mã cũng ăn no cỏ, hai người lên ngựa quay về đường cũ, đến giờ Mùi đã tới trước khách điếm nhỏ. Quách Tĩnh kéo tay Hoàng Dung bước vào khách điếm.
Tiểu nhị trong điếm từng được Quách Tĩnh cho tiền, thấy y quay lại, hớn ha hớn hở bước ra đón, nói:
- Chào lão nhân gia, mấy vị ở đây đều đã đi rồi. Lão nhân gia người ăn gì không?
Quách Tĩnh giật mình hỏi:
- Họ đi cả rồi à? Có nhắn lại gì không?
Tiểu nhị nói:
- Không có. Họ đi về phía nam, mới đi không đầy hai giờ.
Quách Tĩnh nói với Hoàng Dung:
- Chúng ta đuổi theo.
Hai ngoài ra khỏi khách điếm lên ngựa đuổi về phía nam nhưng thủy chung không thấy tung tích của tam tử lục quái. Quách Tĩnh nói:
- Chỉ sợ các sư phụ đi đường khác.
Bèn giục ngựa quay lại. Con tiểu hồng mã đúng là thần quán, tuy có hai người cưỡi nhưng vẫn phi mau, không có vẻ gì mệt mỏi. Dọc đường hỏi thăm, người đi đường đều nói không thấy nhân vật nào như Toàn Chân tam tử. Giang Nam lục quái.
Quách Tĩnh rất thất vọng. Hoàng Dung nói:
- Ngày Trung thu sẽ gặp nhau ở lầu Yên Vũ tại Gia Hưng, lúc ấy ắt có thể gặp các vị sư phụ của ngươi. Ngươi muốn nói ta rất tốt, rất tốt thì lúc ấy nói cũng không muộn.
Quách Tĩnh nói:
- Ðến Trung thu còn nửa năm nữa.
Hoàng Dung cười nói:
- Trong nửa năm ấy chúng ta cứ đi chơi khắp nơi, lại không hay à?
Quách Tĩnh vốn tính tình khoáng đạt, lại là thiếu niên ham chơi, huống chi có người trong lòng bên cạnh, không khỏi thỏa mãn, lập tức vỗ tay khen hay.
Hai người tới một thị trấn nhỏ, nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau mua một con ngựa trắng cao lớn. Quách Tĩnh nhất định cưỡi con ngựa trắng, cho Hoàng Dung cưỡi con tiểu hồng mã. Hai người sóng cương cùng đi, dọc đường du sơn ngoạn thủy, vô cùng vui vẻ, hoặc sóng vai nằm trên đồng rộng, hoặc ở chung một phòng ở thôn quê, tuy vô cùng thương yêu nhau, nhưng hai người còn nhỏ ngây thơ, không làm chuyện gì thất lễ. Hoàng Dung thì không có gì đáng lạ. Quách Tĩnh cũng cảm thấy nên như thế.
Hôm ấy tới địa giới Thái Ninh phủ Tập Khánh Tây lộ vùng Kinh đông. Lúc ấy gần tiết Đoan dương, khí trời đã rất nóng bức. Hai người giục ngựa phi suốt nửa ngày, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Quách Tĩnh và Hoàng Dung từ đầu tới lưng toàn mồ hôi. Trên đường cái bụi bay mịt mù, dính vào mặt mũi rất khó chịu. Hoàng Dung nói:
- Chúng ta không đi nữa, tìm một chỗ nào mát mẻ nghỉ lại.
Quách Tĩnh nói:
- Ðược rồi, tới chỗ thị trấn phía trước. uống một ấm trà rồi sẽ nói.
Đang trò chuyện, ngựa của hai người đã đuổi tới một chiếc kiệu, một con lừa phía trước, thấy người cưỡi trên lừa thân hình to béo, mặc áo bào gấm Thục màu tím, tay cầm một cái quạt lớn phe phẩy không ngừng, con lừa thì vừa gầy vừa nhỏ, chở tấm thân nặng gần hai trăm năm mươi sáu mươi cân của y vô cùng mệt mỏi, bước đi loạng choạng. Tấm rèm bốn bên chiếc kiệu bị gió thổi tung lên, trong kiệu là một nữ nhân béo mập mặc áo hồng, không đơn độc thì có đôi, hai tên kiệu phu cũng đều thân hình nhỏ thó ốm yếu, bước đi cứ thở hồng hộc. Cạnh kiệu có một a hoàn cầm một chiếc quạt lá bồ, không ngừng quạt cho người đàn bà béo mập trong kiệu. Hoàng Dung giục ngựa vượt lên, đi quá đám người ấy bảy tám trượng thì kéo cương quay đầu ngựa lại, chặn đường chiếc kiệu. Quách Tĩnh ngạc nhiên hỏi:
- Cô làm gì vậy?
Hoàng Dung kêu lên:
- Ta muốn xem dáng vẻ của vị thái thái này.
Nàng chăm chú nhìn vào trong kiệu, chỉ thấy người đàn bà béo mập ấy khoảng bốn mươi tuổi, trên búi tóc cắm một cành kim thoa, bên mái tóc giắt một đóa hoa vải lớn màu hồng, khuôn mặt tròn như cái mâm, miệng nhọn mắt nhỏ, hai tai vểnh ra, mũi bẹp dí xuống mặt trông như không có, mặt trát một lớp phấn dày nhưng bị mồ hôi trên trán chảy xuống vạch ra thành mấy cái rãnh rất sâu. Y thị nghe mấy câu ấy của Hoàng Dung bèn dựng ngược đôi lông mày rậm, hung dữ trợn mắt nhìn rồi the thé kêu lên:
- Có cái gì hay mà nhìn?
Hoàng Dung vốn có ý sinh sự, đối phương lại gây hấn trước, đúng là mong mà còn chưa được, bèn kìm con tiểu hồng mã chặn ngay giữa đường, cười nói:
- Ta muốn nhìn vóc dáng ẻo lả xinh đẹp của ngươi?
Đột nhiên quát lớn một tiếng, giơ roi lên thúc con tiểu hồng mã xông tới húc vào chiếc kiệu. Hai người kiệu phu cả kinh, kêu lên:
- Trời ơi!
Lập tức buông đòn kiệu nhảy tránh qua một bên. Chiếc kiệu đổ xuống, người đàn bà béo mập lăn lông lốc trong kiệu ra ngoài rơi xuống giữa đường, khua tay khua chân không bò dậy không được. Hoàng Dung đã kìm con hồng mã đứng lại, vỗ tay cười lớn.
Chương trước | Chương sau