XtGem Forum catalog
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 132 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 18 - Nhất kiếm quang hàn

↓↓
Hai mươi sáu tháng hai.


Trường An.


Cao Tiệm Phi đang đợi.


Trịnh Thành nói với chàng:

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Trác tiên sinh tạm thời còn chưa thể gặp ngươi, nhưng ông ta nói ngươi có thể đợi ở đây.


Tiểu Cao mỉm cười:


- Ta có thể đợi.


Nụ cười của chàng vừa ôn hòa, vừa bình tĩnh:


- Ta có thể bảo đảm với ngươi, ngươi nhất định chưa từng gặp qua một người có thể đợi chờ như ta.


- Ồ ?


"Bởi vì ta nhẫn nại hơn ai hết, có lẽ còn nhẫn nại hơn cả một lão đầu tử tám mươi tuổi". Tiểu Cao thốt:


"Ta từ nhỏ đã sống trong thâm sơn, có lần vì đợi xem một đóa sơn trà khai hoa, ngươi đoán thử ta đã đợi bao lâu coi ?


- Ngươi đợi bao lâu ?


- Ta đợi trọn ba ngày.


- Sau đó ngươi hái đóa hoa đó xuống cắm trên ngực áo ?


"Ta không hái". Tiểu Cao đáp:


"Đợi hoa nở xong, ta bỏ đi".


- Ngươi đợi ba ngày là vì muốn nhìn một chớp mắt lúc hoa nở ?


Chính Trịnh Thành cũng là một người rất nhẫn nại, hơn nữa chừng như hiểu được ý tứ của Tiểu Cao.


"Không cần biết là ngươi đợi cái gì, thông thường đều không thể không có mục đích". Gã nói với Tiểu Cao:


"Ngươi tuy không ngắt đóa hoa đó, nhưng mục đích của ngươi nhất định đã đạt được, hơn nữa mục đích của ngươi tuyệt không phải đơn thuần chỉ vì muốn xem đóa hoa sơn trà đó nở".


- Ta còn có thể có mục đích gì khác ?


"Một đóa hoa cũng là một sinh mệnh, giữa một chớp mắt lúc đóa hoa đó nở, cũng là lúc sinh mệnh sinh thành". Trịnh Thành đáp:


"Một sinh mệnh sinh ra trong sự dưỡng dục của đất trời, biến hóa trong đó tinh vi kỳ diệu làm sao, trên thế gian tuyệt không có bất cứ chuyện gì có thể so sánh được".


Gã ngưng thị nhìn Trác Thanh:


- Cho nên ta nghĩ thời gian ba ngày của ngươi tịnh không uổng phí, trải qua lần quan sát đó, kiếm pháp của ngươi nhất định tinh tiến không ít.


Tiểu Cao kinh ngạc nhìn gã, một người trẻ tuổi mặt mũi bình bình phàm phàm như vậy xem ra còn thông minh hơn nhiều so với ý tưởng của chàng.


"Chờ đợi người ta càng không thể không có mục đích, ngươi đương nhiên cũng không thể đợi Trác tiên sinh vừa đến là bỏ đi". Trịnh Thành điềm đạm hỏi Tiểu Cao:


"Lần này mục đích của ngươi là gì ?" Gã không để Tiểu Cao mở miệng, lại nói:


- Câu hỏi này ngươi không cần phải trả lời, ta cũng không muốn biết.


- Đó là tự ngươi hỏi ta, tại sao lại không muốn ta trả lời, lại không muốn biết ?


- Bởi vì một người biết càng ít chuyện càng tốt.


- Ngươi đã căn bản không muốn biết, tại sao lại phải hỏi ?


"Ta chỉ bất quá là đang đề tỉnh ngươi, ta đã có thể hỏi như vậy, Trác tiên sinh nhất định cũng có thể nghĩ như vậy". Trịnh Thành đáp:


"Đợi đến khi Trác tiên sinh hỏi ngươi câu đó, ngươi tốt hơn hết là có một lý do rất tốt để đáp lời ông ta, hơn nữa phải khiến cho ông ta thỏa mãn, nếu không ngươi tốt hơn hết không cần phải đợi chờ nữa".


Gã vừa nghiêm túc vừa thành khẩn:


- Người khiến cho Trác tiên sinh cảm thấy thỏa mãn hiện tại còn sống cũng tịnh không nhiều.


Nói xong câu đó, gã bỏ đi, gã tịnh không muốn đợi xem Tiểu Cao đối với câu nói đó của gã có phản ứng gì.


Nhưng đi đến cửa, gã lại quay đầu lại:


- Còn có một chuyện ta quên nói cho ngươi biết.


- Chuyện gì ?


- Trác tiên sinh còn phân phó với ta là, ngươi nếu muốn gì cứ cho ngươi cái đó, không cần biết là ngươi muốn gì cũng được.


- Hắn thật sự nói như vậy ?


- Thật.


Tiểu Cao cười, cười khoan khoái phi thường:


- Vậy thì cực tốt, thật cực tốt.


Lúc Trác Đông Lai triệu kiến Trịnh Thành, đã gần đến chính ngọ. Trịnh Thành hoàn toàn nhìn không ra hắn có chỗ khác biệt gì so với bình thời. Những chuyện vừa bi thảm vừa đáng sợ xảy ra từ hôm qua xem chừng không có một chút quan hệ gì đến hắn.


Trác Thanh đã làm ra những chuyện gì để báo thù ? Hắn cũng tuyệt không hỏi đến.


Hắn chỉ hỏi Trịnh Thành:


- Cao Tiệm Phi có phải còn đang đợi ?


"Phải, gã còn đợi". Trịnh Thành đáp:


"Nhưng thứ gã muốn, tôi lại không có cách nào hoàn toàn đi tìm cho gã".


- Gã muốn cái gì ? Cả ngươi cũng không tìm được ?


"Gã muốn tôi trong một canh giờ chuẩn bị cho gã hai chục bàn rượu thịt ngon nhất, hơn nữa phải mời đầu bếp ở hai nơi Trường An Cư và Minh Hồ Xuân đến nấu". Trịnh Thành đáp:


"Gã còn muốn tôi trong một canh giờ tụ tập tất cả mấy ả kỹ nữ trong thành đến uống rượu với gã".


- Ngươi đã tìm cho gã bao nhiêu người ?


- Tôi chỉ tìm được bảy mươi ba người, trong đó quá nửa đều đang ngủ với đàn ông bị kéo ra khỏi giường.


Trác Đông Lai không ngờ lại cười cười.


"Lúc đó, đám cô nương không có nam nhân trên giường cũng không thể coi là kỹ nữ". Hắn nói:


"Chuyện này ngươi làm không tệ, sáng sớm hôm nay địa phương này nhất định rất nhiệt náo".


"Quả thật cực kỳ nhiệt náo, cả đám huynh đệ biết uống rượu trong tiêu cục đều bị gã lôi đi uống rượu với gã". Trịnh Thành nói:


"Gã nhất định bắt mỗi một người đều phải ăn mừng với gã một phen".


"Ăn mừng ? Ăn mừng cái gì ?" Trác Đông Lai hỏi:


"Hôm nay có gì đáng để gã ăn mừng ?" "Gã không nói". Trịnh Thành đáp:


"Nhưng tôi trước đây có nghe nói, có rất nhiều người lúc biết mình sắp chết đều làm như vậy".


Trác Đông Lai trầm tư, tròng mắt đột nhiên co thắt, qua một hồi rất lâu mới nói:


- Chỉ tiếc ta biết gã tạm thời còn chưa chết được.


Rượu đã cạn, khách đã tản, trên hành lang và hoa sảnh trước mặt, ngoại trừ ngoại trừ mấy mảnh trâm cài tóc gãy đoạn rơi trên đất, ngoại trừ thắt lưng giày vớ và phấn sáp rơi rớt, còn có những vật khiến người ta cả tưởng cũng không tưởng được, chừng như đặc biệt muốn chứng minh với chủ nhân, bọn họ đích xác đều đã say.


Chủ nhân của bọn họ đâu ?


Chủ nhân không say, khách nhân sao lại có thể vui vầy ?


Tiểu Cao giống hệt một người chết, nằm sấp trên một tấm chiếu mềm, nhưng đợi đến lúc Trác Đông Lai đi đến trước mặt chàng, người chết đó đột nhiên tỉnh dậy liền, đột nhiên thở dài:


- Ngươi tại sao phải đợi đến lúc người ta về hết rồi mới đến ? Lẽ nào ngươi trời sinh không thích nhìn người ta vui vẻ ?


Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn chàng, hững hờ thốt:


- Ta quả thật không thích, tỉnh táo nhìn người say tịnh không phải là chuyện rất thú vị.


Hắn đăm đăm nhìn vào mắt Tiểu Cao:


- May là ngươi còn chưa say, say là người khác, không phải là ngươi.


Trong ánh mắt của Tiểu Cao cả một chút say sưa cũng không có.


"Ta thấy ngươi còn rất tỉnh". Trác Đông Lai thốt:


"Còn tỉnh hơn cả thỏ".


Tiểu Cao cười, cười lớn.


"Ngươi không nhìn lầm, quả thật không nhìn lầm". Chàng cười lớn:


"Mắt ngươi còn sắc bén hơn cả hồ ly".


- Ngươi muốn người khác say, mình sao lại không say ?


"Bởi vì ta biết hồ ly sớm muộn gì cũng đến". Tiểu Cao đáp:


"Có hồ ly đến, thỏ làm sao có thể không bảo trì sự tỉnh táo cho được ?" - Nếu quả hồ ly đã đến, thỏ có còn tỉnh táo cũng vô dụng.


- Ồ ?


"Nếu quả biết có hồ ly đến, không muốn chết thì đáng lẽ phải nhanh chân chạy trốn mới đúng". Trác Đông Lai cười nói:


"Trừ phi con thỏ đó căn bản không sợ hồ ly !" - Thỏ làm sao có thể không sợ hồ ly ?


"Bởi vì sau lưng nó còn có một mũi thương, mũi thương đó đang nhắm thẳng vào tim hồ ly, lúc nào cũng có thể đâm vào".


"Thương ?" Tiểu Cao chớp chớp mắt:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chờ ngày mai đến

Chờ ngày mai đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Hai con ngựa

Hai con ngựa

Một con Ngựa trắng rất đẹp, nó được người chủ giàu có cho ăn uống đầy đủ,

24-06-2016
Luôn ở bên cạnh

Luôn ở bên cạnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Thư ngăn bàn

Thư ngăn bàn

Cả hai đứa lăn đùng ra ghế, nhưng trước khi một trong 2 đứa... giãy chết thì đứa

28-06-2016