Polly po-cket
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 18 - Nhất kiếm quang hàn

↓↓

"Thương ở đâu ra ?" Trác Đông Lai cười cười:

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đương nhiên là từ một cái hòm, một cái hòm vừa mất đã tìm lại được.


Tiểu Cao không cười, mắt cũng không chớp, hơn nữa đã lộ xuất một thứ biểu tình từ trong tâm có cảm giác rất bội phục.


"Ngươi đã biết ?" Chàng hỏi Trác Đông Lai:


"Ngươi làm sao biết được ?" "Ngươi nghĩ ta biết cái gì ?" Trác Đông Lai hỏi:


"Ta chỉ bất quá biết trên thế gian này có thứ người nếu quả ăn nợ của người khác một lần, nhất định tìm cách đền bồi lại gấp mười lần, ta chỉ bất quá biết Tiêu Lệ Huyết thật xảo hợp là thứ người đó, hơn nữa lại thật xảo hợp đã tìm đến ngươi".


Hắn lại cười cười:


- Ta biết chỉ bất quá là bấy nhiêu thôi.


Tiểu Cao lại nhìn hắn chằm chằm cả nửa ngày, thở dài:


- Đó không thể coi là bấy nhiêu, đã quá đủ rồi. Không trách Tiêu Lệ Huyết nói với ta, có thể bàn chuyện làm ăn với Trác tiên sinh tuyệt đối là chuyện rất khoan khoái, bởi vì có những mình căn bản bất tất phải nói ra, hắn đã hoàn toàn biết rõ.


Nụ cười mỉm của Trác Đông Lai phảng phất đã biến thành cười khổ:


- Chỉ tiếc chính ta cũng không biết mình thật ra biết bao nhiêu ?


"Ngươi có biết lần này là Tiêu Lệ Huyết muốn ta đến không ?" Tiểu Cao lại tự trả lời câu hỏi của mình:


"Nguơi đương nhiên đã biết, hơn nữa ngươi nhất định cũng biết chuyện y muốn ta đến bàn bạc tuyệt không phải là chuyện không hay gì".


"Chuyện không hay cũng có rất nhiều thứ". Trác Đông Lai hỏi:


"Y muốn ngươi đến bàn thứ nào ?" "Đại khái là thứ không hay nhất". Tiểu Cao lại thở dài:


"Nếu quả không phải vì ta nợ y một chút tình, chuyện đó cả ta cũng không chịu đến bàn bạc với ngươi".


"Ngươi đã lầm !" Trác Đông Lai không ngờ lại mỉm cười:


"Điểm đó ngươi đã lầm".


- Điểm nào ?


"Trên một phương diện mà nói, chuyện hay nhất thông thường đều là chuyện không hay nhất, cho nên trên một phương diện khác mà nói, chuyện không hay nhất vốn cũng là chuyện hay nhất". Trác Đông Lai đáp:


"Chuyện nhân gian thông thường có rất nhiều chuyện như vậy".


Hắn lại giải thích:


- Nếu quả Tiêu tiên sinh căn bản không muốn người ta đến bàn bạc với ta, lại chờ lúc nửa đêm vắng vẻ khiêng cái hòm đó đến tìm ta, chuyện đó mới là chuyện không hay nhất.


- Cho nên không cần biết y muốn ta đến bàn với ngươi chuyện gì đi nữa, ngươi đều không cảm thấy không quá khoan khoái ?


- Phải.


- Vậy thì cực tốt.


Nhưng biểu tình của Tiểu Cao lại bất chợt biến thành rất nghiêm túc, phảng phất bắt chước khẩu khí của Trác Đông Lai, gằn từng tiếng:


- Y muốn ta đến tiếp thế vị trí của Tư Mã Siêu Quần, đến tiếp nhận lệnh phù của Đại Tiêu Cục, làm tổng cục chủ của Đại Tiêu Cục.


Câu nói đó nói ra, vô luận là ai đều nghĩ Trác Đông Lai nhất định sẽ giật mình.


Nhưng hắn cả khóe mắt cũng không co giật một chút nào, chỉ hững hờ hỏi Tiểu Cao:


- Đó thật sự là ý tứ của Tiêu tiên sinh ?


- Phải.


Tiểu Cao hỏi ngược lại Trác Đông Lai:


- Còn ý tứ của ngươi ?


Trác Đông Lai cả đắn đo cũng không đắn đo, chỉ nói hai chữ rất giản giản đơn đơn:


- Rất hay.


"Rất hay ?" Tiểu Cao trái lại lại cảm thấy rất kinh ngạc:


"Rất hay nghĩa là sao ?" Trác Đông Lai mỉm cười, vòng tay hướng về phía Tiểu Cao:


- Ý tứ rất hay là muốn nói hiện tại các hạ đã trở thành thủ lãnh số một của Đại Tiêu Cục, đã ngồi trên cái ghế cao nhất của Đại Tiêu Cục.


Tiểu Cao ngây người.


Thái độ của Trác Đông Lai đối với chàng dã bắt đầu biến thành rất cung kính:


- Từ nay về sau, ba mươi sáu lộ hảo hán thuộc hạ của Đại Tiêu Cục đều toàn bộ thuộc dưới quyền thống lãnh của ngươi, nếu quả có người không phục, Trác Đông Lai nguyện làm tiên phong xử chém hắn.


Hắn dùng đôi mắt xám xịt nhìn Tiểu Cao:


- Nhưng từ nay về sau, ngươi cũng đã là người của Đại Tiêu Cục, Đại Tiêu Cục chỉ duy nhất theo dưới cương ngựa của ngươi, ngươi cũng phải vì Đại Tiêu Cục mà tận trung tận lực, sự khốn khó của Đại Tiêu Cục là khốn khó của ngươi, thù địch của Đại Tiêu Cục cũng là thù địch của ngươi.


Tiểu Cao chung quy đã thở phào một hơi:


- Ta đã minh bạch ý tứ của ngươi.


Tiểu Cao cười khổ:


- Vốn ta còn chưa minh bạch ngươi tại sao lại đáp ứng nhanh đến thế, hiện tại ta cuối cùng đã minh bạch ý tứ của ngươi.


"Sự tình vốn là như vậy, cũng như bảo kiếm có hai lưỡi vậy". Thanh âm của Trác Đông Lai vừa nghiêm túc vừa trầm tĩnh:


"Muốn có thu hoạch, tất phải bỏ ra một cái giá lớn".


Thanh âm của hắn bỗng biến thành khàn khàn:


- Ta nghĩ ngươi nhất định cũng biết Tư Mã Siêu Quần từng trả một cái giá lớn chừng nào.


"Còn ngươi ?" Tiểu Cao đột nhiên hỏi hắn:


"Ngươi từng trả cái gì ?" Trác Đông Lai cười cười.


"Ta từng trả cái gì ? Ta được cái gì ?" Nụ cười của hắn tràn đầy vẻ thương cảm:


"Câu hỏi đó ta chỉ sợ không thể trả lời ngươi, bởi vì chính ta cũng không biết".


Câu nói đó cũng không phải là nói láo, hơn nữa nói thật sự có chút cảm thương, thậm chí cả Tiểu Cao cũng bắt đầu có chút tội nghiệp hắn.


May là Trác Đông Lai lập tức khôi phục vẻ lãnh tĩnh như nham thạch của hắn, hơn nữa lập tức đề xuất một vấn đề càng sắc bén hơn cả lưỡi đao.


"Ta chịu ủng hộ lập ngươi là chủ tiêu cục, ta cũng chịu tận trung tận lực vì ngươi.


Ta tin rằng bọn ta đều biết rất rõ làm như vậy đối với bọn ta đều có lợi !" Hắn hỏi Tiểu Cao:


"Nhưng còn người khác ?" - Người khác ?


- Ba mươi sáu lộ nhân mã thuộc hạ của Đại Tiêu Cục, không có một ai hòa nhã ân cần như ta, muốn bọn họ thành tâm ủng hộ ngươi làm tổng tiêu đầu, không phải là chuyện dễ.


Hắn lại hỏi Tiểu Cao:


- Ngươi chuẩn bị làm sao đây ?


- Ngươi nói thử ta nên làm gì ?


"Trước hết phải có uy, mới có thể có tín, đã có uy tín, mới có thể hiệu lệnh quần hùng, mới có thể khiến cho người khác phục ngươi". Trác Đông Lai đáp:


"Ngươi muốn giành cái ghế đó, đương nhiên trước hết phải lập uy".


"Lập uy ?" Tiểu Cao hỏi:


"Phải làm sao để lập uy ?" - Hiện tại họ Tư Mã và ta đã chống đối nhau quyết liệt, y tức tối bỏ đi, biến mất không có dấu tích.


- Ta biết.


"Không những ngươi biết, ta tin rằng còn có rất nhiều người cũng đã biết". Trác Đông Lai đáp:


"Trước lúc Trác Thanh lâm tử, nhất định không quên phái người đem tin đó truyền ra ngoài. Chỉ cần có thể báo thù, hơn nữa là chuyện gã có thể làm, ta tin rằng gã không bỏ sót một chuyện nào đáng làm".


Tiểu Cao nói:


- Ta cũng tin rằng chuyện gã có thể làm nhất định không ít.


- Đích xác là không ít.


"Cho nên ngươi nghe Tiêu tiên sinh muốn ta tiếp chưởng tiêu cục, không phản đối chút nào". Tiểu Cao cười khổ:


"Bởi vì ngươi cũng rất cần ta đến giúp ngươi thu thập tàn cục".


Điểm đó Trác Đông Lai không ngờ cũng không phủ nhận.


"Hiện tại tình huống của bọn ta đích xác không quá ổn định, Tiêu tiên sinh nghĩ tất cũng rất minh bạch tình huống này, cho nên mới kêu ngươi đến". Trác Đông Lai nói:


"Tiêu tiên sinh cũng rất hiểu ta, cũng tính đúng là ta tuyệt không thể cự tuyệt".


Hắn nhìn Tiểu Cao chằm chằm, gằn từng tiếng:


- Dưới tình huống này, ngươi muốn lập uy đương nhiên phải dùng biện pháp hữu hiệu trực tiếp nhất.


Tiểu Cao cũng chằm chằm nhìn hắn, qua một hồi rất lâu mới hỏi từng tiếng:


- Có phải ngươi muốn ta đi giết Châu Mãnh để lập uy ?


- Phải.


- Đó là điều kiện của ngươi ?


"Không phải là điều kiện, mà là đại thế". Trác Đông Lai lạnh lùng đáp:


"Đại thế như vậy, ngươi và ta đều không còn đất lựa chọn".


Cao Tiệm Phi đứng bật dậy, bước đến song cửa sổ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Ngày không bình thường

Ngày không bình thường

Tôi không biết tại sao tôi lai ấn tượng ngay lập tức với cô gái ở quán cafe hôm ấy

24-06-2016
Khi cô ấy khóc

Khi cô ấy khóc

"Nhìn con xem, con luôn tươi cười, mẹ đừng lo nhé..." *** Khi cô ấy khóc. Người phụ

24-06-2016
Rơm

Rơm

Người ta thường cảm nhận những thơm bùi từ hạt. Nhưng không nhiều người đứng

23-06-2016
Lão hà tiện

Lão hà tiện

Ngày xửa ngày xưa, có một lão hà tiện yêu tiền hơn yêu cuộc sống của mình. Ông ta

24-06-2016
Độc thân tuổi 27

Độc thân tuổi 27

27 tuổi, cũng đã được một nửa của đời người. Ở cái tuổi biết mình đang từng

23-06-2016
Mại

Mại

- Không nên thế. Hưng hư quá! - Mại khe khẽ nói. - Hưng chỉ hư thế thôi, làm gì nào? -

29-06-2016
Gửi gió cho ngày nắng

Gửi gió cho ngày nắng

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên" "Mai tớ đi rồi,

24-06-2016