XtGem Forum catalog
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 11 - Lạc Dương tháng hai Xuân còn xa

↓↓
Hai mươi hai tháng hai.


Lạc Dương.


Bình minh.


Một thớt khoái mã đội bão tuyết xông vào Lạc Dương, người trên ngựa khoác áo choàng xanh sậm, đội nón da cừu trùm kín tai, che kín trán tới sát mày, che cả nửa mặt.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Kỵ thuật của người đó tinh tuyệt, nhưng vừa vào tới Lạc Dương là nhảy xuống ngựa liền, hình như không những không muốn dể người khác nhìn thấy chân diện mục của y, cũng không chịu bị người ta thấy được thân thủ của mình.


Nhưng lần này là lần đầu tiên y đến Lạc Dương, trong thành Lạc Dương chưa có ai từng gặp qua y.


Cùng ngày cùng tháng cùng năm.


Trường An.


Sáng sớm tháng hai ở Trường An cũng lạnh giá như ở Lạc Dương, lúc đại đa số người còn lưu luyến trong tổ ấm, Trác Đông Lai đã dậy.


Tinh thần của hắn tuy rất tươi khỏe, sắc mặt lại rất trầm trọng.


Tư Mã Siêu Quần đã bệnh mấy ngày rồi, bệnh tình không thuyên giảm, tâm tình của hắn tự nhiên không thể vui vẻ.


Mấy ngày nay hắn không gặp được họ Tư Mã, mỗi lần hắn muốn đi thăm bệnh đều bị Ngô Uyển ngăn cản.


Trong ngoài phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc thang, thần tình của Ngô Uyển cũng rất tiều tụy, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, ngoại trừ đại phu khám bệnh và nàng ra, ai cũng không thể bước vào, cả Trác Đông Lai cũng không ngoại lệ.


Đây là lần đầu tiên Trác Đông Lai bị đối xử vô lễ như vậy.


Trác Đông Lai lại không để tâm, trái lại còn nói với người khác:


- Một nữ nhân vì an nguy của chồng mình, không cần biết làm gì đi nữa, đều đáng được tha thứ.


Tuy mới sáng sớm, trong hoa viên đã có hai vị khách nhân đang đợi Trác tiên sinh.


Hai người đó một người họ Giản, một người họ Thi, đều là danh y đương thời ở Trường An, địa vị tôn quý. Thời tiết lạnh giá như vầy, họ cơ hồ chưa bao giờ rời khỏi giường ấm nệm êm.


Nhưng hôm nay bọn họ mới sáng sớm đã bị Trác Đông Lai phái người đến mời, hơn nữa không những không dẫn bọn họ vào phòng khách ấm áp, lại bắt bọn họ đợi chờ một cách khốn khổ trong tiểu đình bốn bề lồng lộng gió.


Nếu quả hiện tại là tháng sáu, ngoài đình hoa đỏ liễu xanh, bốn bên gió mát tung tăn, tình huống đó thập phần khiến cho người ta khoan khoái.


Nhưng hiện tại gió buốt quất trên người giống như dao cắt, trên mình hai vị tiên sinh tuy mặc áo hồ cừu dày cộm, trong tay tuy có chén trà nóng khói bốc nghi ngút, vẫn run rẩy mặt xanh dờn vì lạnh, hận không đè Trác Đông Lai ra nhét thuốc xổ vào miệng hắn được.


Ý tưởng đó đương nhiên không thể biểu lộ ra ngoài một chút, người đắc tội với Trác tiên sinh hậu quả ra sao, mỗi một người trong thành Trường An đều biết rất rõ.


Cho nên lúc Trác Đông Lai mặc áo hồ cừu tím, dẫn dám tùy tùng thong dong dời gót bước trên con đường lát đá đi ra, hai người đều ra vẻ rất khoan khoái, chắp tay cúi mình, cười tươi chào hỏi.


Trác Đông Lai đối với bọn họ cũng rất khách khí.


- Lạnh lẽo như vầy, ta không mời hai vị vào ngồi trong phòng ấm, lại bắt hai vị chờ đợi ngoài này, trong tâm hai vị có phải cảm thấy rất kỳ quái ?


Trong tâm đương nhiên cảm thấy kỳ quái, miệng lại nói khác.


"Tuyết rơi trong lành, mai hoa cũng đang chớm nở", Thi đại phu tiếp lời:


"Trác tiên sinh luôn luôn là một người tao nhã, có phải muốn mời bọn tôi đến đây xem hoa thưởng tuyết ?".


- Ta thật muốn mời hai vị đến đây xem một thứ, chỉ bất quá không phải là xem hoa, cũng không phải là thưởng tuyết.


Không xem hoa xem tuyết thì xem gì ?


"Tuyết phu nhân trong ngôi biệt quán ngoài thành của Thi đại phu da thịt trắng như tuyết, Hoa Nhụy cô nương đêm hôm qua cung dưỡng Giản tiên sinh đẹp còn hơn cả mai hoa". Trác Đông Lai mỉm cười:


"Muốn xem hoa thưởng tuyết, hà tất phải mời hai vị đến đây ?".


Lòng bàn tay của hai vị danh y chừng như đều toát mồ hôi lạnh, những chuyện đó vợ của bọn họ đều không biết đến. Trác Đông Lai lại miêu nhẹ tả nhàng ra hết.


Một người tùy tùy tiện tiện có thể đem bí mật riêng tư của mình nói ra hết trước mặt mình, bọn họ còn dám nói gì nữa ?


- Mời hai vị theo ta.


Trác Đông Lai cười tuy có chút đen tối, Thi đại phu và Giản đại phu cũng chỉ còn nước răm rắp lủi thủi theo hắn đi.


Đi đến một hào nước lát đá trắng bên cạnh con đường, Trác Đông Lai gọi người hạ cây cầu đá bắt ngang xuống, quay đầu lại hỏi bọn họ:


- Mời hai vị xem coi đây là gì ?


Đó là cái hào nước, vô luận là ai đều nhìn thấy đó là một cái hào nước, Trác Đông Lai mới sáng sớm đã dẫn bọn họ tới đây, lẽ nào vì muốn bọn họ xem cái hào nước này ?


Một cái hào nước có gì đáng xem ?


Thi đại phu và Giản đại phu đều ngây người.


Trác Đông Lai đứng thẳng trên cây cầu đá, nhìn cái hào nước đó, nhìn đến xuất thần, giống như trên thế giới này cũng không còn thứ gì đáng để cho bọn họ xem hơn là cái hào nước đó.


Giản đại phu nôn nóng, nhịn không được phải hỏi:


- Xem ra chỉ bất quá là một hào nước.


"Không sai chút nào, nhìn chỉ bất quá là một hào nước". Trác Đông Lai điềm đạm thốt:


"Bởi vì đó vốn chỉ bất quá là một hào nước, làm sao nhìn khác được ?".


Thi đại phu và Giản đại phu lại ngậm miệng.


Trác Đông Lai thản nhiên nói:


- Cái hào này thiết chế tốt phi thường, sạch sẽ trong veo, chưa bao giờ bị ứ tắc.Từ nhà của vợ chồng họ Tư Mã thông ra tới ngoài hoa viên, luôn luôn thông suốt không bị nghẽn.


Hai vị đại phu tuy giỏi đọc y thư, lần này cũng không biết được trong hồ lô của hắn bán thứ thuốc gì.


Tới lúc đó trong gió không ngờ quả thật truyền ra một mùi thuốc nồng nặc.


Từ sáng sớm con đường lát đá đã được quét dọn sạch sẽ, cả tuyết phủ trong hào nước cũng đã bị tiêu trừ.


Lúc bọn họ ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc đó, trong hào nước đã có một dòng nước nâu sậm đặc sệt từ bên trên chảy xuống.


Trác Đông Lai phẩy phẩy tay, có người trong đám tùy tùng của hắn đã múc lên nửa chén, hai tay cung kính dâng lên trước mặt hai vị đại phu.


- Mời hai vị xem xem đó là gì vậy ?


Hai vị đại phu cả nhìn cũng không cần nhìn là đã biết đó là gì. Đó đương nhiên không phải là nước dơ, nước dơ tuyệt không có thuốc.


Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm:


- Ta nghĩ hai vị đại khái đã biết đó là gì, có phải không ?


Giản đại phu muốn nói, nhưng miệng chỉ mấp máy, cả một chữ cũng không nói ra.


Miệng của Thi đại phu chừng như bị người ta may dính lại.


"Đó là thuốc mà hai vị ngày hôm qua đã ghi cho lão tổng của bọn ta, nếu bắt đầu từ nửa đêm hôm qua, đun lửa riêu riêu hơn hai canh giờ, cho đến bây giờ mới xong".


Trác Đông Lai thốt:


"Theo ta biết, một thang thuốc ít nhất cũng phải trị giá năm chục lượng".


Hai vị đại phu đã biến sắc.


Trác Đông Lai nói:


- Chén thuốc này hiện tại vốn đáng lẽ đã trôi vào ruột Tư Mã Siêu Quần, làm sao có thể chảy vào hào nước này ? Ta thật không rõ.


Trong mắt hắn đột nhiên bắn ra những tia sáng chói ngời:


- May là ta biết có người nhất định rõ.


"Ai ?" Thi đại phu lắp bắp:


"Ai rõ ?".


- Ngươi.


Thi đại phu chừng như đột nhiên bị người ta quất một roi, đứng không yên chút nào.


"Nếu quả ngươi cũng không biết, nhất định là vì người quá nóng". Khẩu khí của Trác Đông Lai lại biến thành rất ôn hòa:


"Một người lúc quá nóng bức, luôn luôn có nhiều chuyện không nghĩ ra".


Hắn lập tức phân phó đám tùy tùng:


- Các ngươi còn không mau cởi áo cho Thi đại phu ?


Thi đại phu dụng lực kéo giữ áo choàng da cừu trên mình, vội vã thốt:


- Bất tất phải khách khí, ngàn vạn lần bất tất phải khách khí, đừng cởi áo tôi.


Mặc áo choàng da cừu đã lạnh gần chết, nếu bắt phải cởi ra, chỉ còn nước đông đá chết tại chỗ.


Có hai đại hán trong đám tùy tùng đứng kề trái phải bên cạnh Thi đại phu, Trác Đông Lai lại dùng khẩu khí rất ôn hòa hỏi lão:


- Ngươi thật không thấy nóng ?


Thi đại phu liều mạng lắc đầu.


"Vậy ngươi nhất định đã nghĩ ra, thuốc đáng lẽ đã uống vào, làm sao có thể chảy ra hào nước ? Trác Đông Lai hỏi:


"Có phải vì bệnh nhân căn bản không bị bệnh ?".


- Tôi không biết.


Trác Đông Lai cười lạnh, bàn tay khổng lồ của hai đại hán đã đè lên vai Thi đại phu, Thi đại phu chung quy nhịn không được la lên:


- Tôi thật không biết, tôi căn bản không nhìn thấy y.


Tròng mắt của Trác Đông Lai co thắt lại.


- Ngươi không nhìn thấy y ? Ngươi không nhìn thấy Tư Mã Siêu Quần ?


- Tôi không thấy, thật không có gặp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tên truyện: Tôi Ghét Thần TượngTác giả: mysweetlovelydayThể loại: Truyện TeenTình

28-07-2016 22 chương
Tình trong biển tình

Tình trong biển tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Hai sắc hoa tigon

Hai sắc hoa tigon

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Ngày cuối năm...

Ngày cuối năm...

Một đời người có bao nhiêu lần cuối năm? Con số thất thường, mơ hồ không ai trả

23-06-2016
Gói mì tôm cho con

Gói mì tôm cho con

Bữa trưa hôm đó, sau giờ tan làm thì nó thấy một gói mì tôm để góc giường của anh

24-06-2016