Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 11 - Lạc Dương tháng hai Xuân còn xa

↓↓

Cửa trà quán đã mấy ngày không khép cài, trong chợ trên cái thớt của gã đồ tể chỉ còn lại những vết dao ngang dọc, trên đường cơ hồ không nhìn thấy một ai.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ai cũng không chịu đi trên con đường đó nữa. Chuyện bi thảm tai họa trên con đường đó thật sự quá nhiều.


Chỉ có một con chó hoang cụp đuôi đang thè lưỡi liếm láp huyết tích còn chưa tẩy sạch trên đá lát đường.


Chó hoang vĩnh viễn cũng không biết máu ở đó là máu của ai.


Chó hoang không biết, Ngưu Bì cũng không biết.


Trên một con đường nhỏ khác, trong một cái quán nhỏ của lão Trương Bánh Bao, Ngưu Bì đang khoác lác huyên thuyên.


"Ngưu Bì" là ngoại hiệu của một người, bởi vì tên trẻ nghiện rượu đó không những hay khoác lác, hơn nữa da mặt cũng dày cộm, còn dày hơn cả da trâu.


Gã đang khoác lác với một người lạ từ xa đến, bởi vì người lạ đó mời gã uống không ít rượu.


Gã khoác lác về cố sự bi thảm tráng liệt xảy ra trên con đường ngoài hẻm Đồng Đà.


"Tiểu tử đó thật là hảo tiểu tử, Ngưu Bì tôi thật sự bội phục y". Ngưu Bì kể:


"Tiểu tử đó thật là không sợ chết".


Người lạ mặt lẳng lặng ngồi nghe, lẳng lặng rót rượu cho gã.


"Sau tôi mới nghe nói tiểu tử đó họ Cao, là bằng hữu của lão sư tử". Ngưu Bì nói:


"Long giao long, phượng giao phong, bằng hữu giao hảo với chuột cũng có thể đào lỗ, câu nói đó thật không sai một chút nào, cũng chỉ hảo hán như lão sư tử mới có thể giao kết được thứ bằng hữu như vậy".


Trong mắt của người lạ mặt phảng phất có tinh quang lấp lóe, nhưng rất mau chóng cúi đầu:


- Hôm đó nguơi cũng ở trên con đường đó ?


"Tôi làm sao mà không ở đó được, chuyện như vậy tôi làm sao bỏ qua được ?".


Ngưu Bì cao hứng vẽ vời:


"Hôm đó tôi đang muốn đến trà quán của lão Hồ uống vài chung rượu, nhìn thấy tiểu tử đó một mình thong dong thẳng bước, ngày tháng hai mà trên người y không ngờ chỉ vận một tấm vải bố, lại mang theo một cái bao bố, sau này tôi mới biết trong bao bố nguyên có giấu một thanh bảo kiếm".


Ngưu Bì chợt đứng dậy, dùng đũa đâm đâm:


- Bất chợt thanh kiếm đó đâm thẳng vào tim của Thái lão đại, nhanh đến mức cả người lẫn kiếm đều nhìn không rõ.


Gã lắc đầu thở dài:


- Ai cũng không nghĩ ra tiểu tử đó dám làm vậy, cả Ngưu Bì tôi cũng giật mình.


- Còn sau đó ?


- Ai ai đều nhận định tiểu tử đó thế nào cũng bị người ta chặt làm tám đoạn, không tưởng được ngay giây phút cốt yếu đó, giữa không trung chợt rơi xuống một người, giống như ... giống như thiên tướng giáng trần.


Không ngờ nói được một câu trôi chảy như vậy, Ngưu Bì thật cực kỳ đắc ý, cho nên uống cạn một chén lớn, cố ý hỏi người lạ mặt:


- Ông đoán thử xem người từ trên trời rơi xuống là ai ?


- Là lão sư tử ?


Ngưu Bì vỗ đùi:


- Không sai chút nào, là hắn.


Ngưu Bì càng nói càng kính cẩn:


- Lão sư tử quả là lão sư tử, gần đây vận khí tuy không được tốt, người cũng gầy gò đi nhiều, nhưng vừa đứng dậy vẫn là hùng sư.


Ngưu Bì ưỡn ngực, vỗ vỗ ngực, bắt chước khẩu khí của Châu Mãnh:


- Y là bằng hữu của ta, bọn ngươi ai dám động đến y, trước hêát phải giết ta đã.


"Rồi sau đó ?" Người lạ mặt lãnh lãnh đạm đạm hỏi:


"Bọn huynh đệ của Thái lão đại lẽ nào không dám động đến y ?" "Ai dám động ? Oai phong của lão sư tử vừa phát ra, còn có ai dám động ?" Ngưu Bì bỗng thở dài:


"Vốn đáng lẽ không có ai dám động, không tưởng được lại có một đám lưu manh từ xa đến không biết chết sống gì, không ngờ dám chui đầu vào hàm sư tử".


- Người từ xa đến ?


Ngưu Bì gật đầu:


- Sau này tôi mới biết đám lưu manh đó do Thái lão đại bỏ tiền ra mời đến.


"Nhưng Thái lão đại đã chết, bọn chúng cho dù có giết lão sư tử cũng không có ai trả tiền cho bọn chúng". Người lạ hỏi:


"Bọn chúng tại sao còn muốn liều mạng cho người ta ?" "Bọn chúng đương nhiên có tính toán của bọn chúng". Ngưu Bì dương dương đắc ý:


"Lão ca ông tuy không nghĩ ra, tôi lại biết".


- Ồ ?


- Lão ca ông tuy không biết lão sư tử là dạng người ra sao, nhưng tôi biết đám lưu manh đó nhất định lại biết.


- Biết gì ?


- Biết lão sư tử tuyệt không phóng tha bọn chúng.


- Tại sao ?


- Đám lưu manh đó thấy tiền là giết người, trên hai tay đều tanh mùi máu, lại không phải là huynh đệ của Hùng Sư Đường, nếu lão sư tử trùng tân môn phái ngồi lại ghế Đường chủ, còn có thể nhượng cho đầu bọn chúng dính trên cổ sao ?


"Có lý". Người lạ thừa nhận:


"Ngươi nói rất có lý".


"Nhưng bọn chúng nếu tấn công lão sư tử, ít nhiều gì cũng có thể một số người trong đám thủ hạ của Thái lão đại theo chân". Ngưu Bì nói:


"Cho nên bọn chúng mới dám làm".


Đối với chuyện phức tạp như vậy, gã không ngờ cũng có thể phân tích rành mạch làm sao, Ngưu Bì thật không thể không tự bội phục mình, cho nên lại lập tức uống cạn một chén:


- Đó gọi là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.


- Ai tao ương ?


"Vốn tôi cũng không nhìn ra". Ngưu Bì đáp:


"Trận chiến đó đánh tới kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, người trên đường mười người hết tám đã sợ đến vãi đái ra quần".


Trong mắt Ngưu Bì cũng lộ xuất vẻ khủng bố, phảng phất như lại nhìn thấy từng mảng từng mảng máu thịt văng vít, lại nghe thấy thanh âm lưỡi đao chém lên đầu người.


- Ngưu Bì tôi cũng không phải là nhát gan, nhưng từ khi xem trận chiến đó, tôi tối thiểu cũng có hai ba ngày ăn không ngon, ngủ không yên.


Thanh âm của gã đã phát nghẹn, chừng như có chuyện không nói ra được, nhưng người lạ kịp thời rót cho gã một chén lớn.


Chén rượu lập tức đề khởi hứng chí của gã.


- Lúc bắt đầu, vốn là lão sư tử và tiểu tử họ Cao chiếm thượng phong, nhưng sau đó lại có biến chuyển.


- Sao vậy ?


- Thường nghe nói song quyền không đỡ được bốn tay, hảo hán không chống được người đông, lão sư tử tuy hùng phong không thuyên giảm, nhưng chỉ có hai người, cho dù người ta ngửa cổ cho bọn họ chém, tay bọn họ sớm muộn gì cũng tét.


Ngưu Bì lại nói:


- Nhìn thấy tình huống đó, đám huynh đệ Hùng Sư Đường vốn đã bị uy phong của lão sư tử chấn động, chừng như lại muốn động, muốn thừa cơ đập đầu lão sư tử.


Người lạ mặt gật gật đầu.


Ý tưởng của y cũng như vậy, tình huống đương thời nhất định diễn biến ra như vậy.


- Chỉ cần những người đó động, lão sư tử và họ Cao chỉ sợ phải bị băm nát như tương.


Ngưu Bì lại thở dài:


- Lúc đó tôi bọn họ mau bỏ chạy, bọn họ cũng không phải không có cơ hội thoát thân, nếu đổi lại là tôi, không biết đã bỏ chạy từ đời nào rồi.


- Lão sư tử không chạy ?


"Đương nhiên là không chạy". Ngưu Bì lại ưỡn ngực:


"Lão sư tử là dạng người gì cũng không phải là dạng vô danh tiểu tốt như Ngưu Bì tôi, bằng vào thân phận và tính khí của hắn, có giết chết hắn hắn cũng không bỏ chạy".


- Cho nên hắn không chạy ?


- Không.


- Nhưng ta biết hắn cũng không chết.


"Hắn đương nhiên không chết, lão sư tử làm sao chết được". Ngưu Bì thở dài:


"Nhưng Đinh Hài đã chết".


"Đinh Hài ?" Người lạ mặt hỏi:


"Đinh Hài là ai ?" "Là hảo hán, hảo hán vĩ đại". Mặt Ngưu Bì vì hưng phấn mà phát đỏ hồng:


"Ngưu Bì tôi cả đời chưa từng thấy một hảo hán như vậy, nếu gã không chết, Ngưu Bì tôi tình nguyện mỗi ngày rửa chân cho gã".


"Không những tôi bội phục gã, một khi là người không thể không bội phục gã".


Ngưu Bì lại nói.


"Sao vậy ?" Người lạ lại hỏi.


"Gã vốn chỉ bất quá là người hầu của lão sư tử, bình thường nhìn chẳng khác gì một đứa cháu, gã bị người ta khi dể". Ngưu Bì mặt đỏ hồng:


"Nhưng tôi cho đến bây giờ mới biết những người tự xưng là anh hùng trước mặt gã mới là con cháu của rùa đen, gã mới chân chính là anh hùng hảo hán".


Nói tới người đó, máu huyết toàn thân Ngưu Bì giống như nóng bừng bừng, phạch ngực nói lớn:


- Hôm đó tôi nhìn thấy rõ rõ ràng ràng trên dưới toàn thân gã bị người ta chém mười chín đao, cả mũi cũng bị chém đứt một mảng, chỉ còn dính lại một miếng da lủng lẳng trên mặt, gã chỉ cần động một chút, cả cái mũi đong đưa qua lại trên mặt gã.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhặt vài cuốn sách

Nhặt vài cuốn sách

Mỗi người bạn là một món quà mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta.Robert Louis

24-06-2016
Trong veo học trò

Trong veo học trò

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người ta vẫn

27-06-2016
Thuỵ khúc tháng 2

Thuỵ khúc tháng 2

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Gintama chap 03

Gintama chap 03

Đọc truyện tranh Gintama chap 03     Tiếp nối chap 2, một cuộc gặp gỡ không mấy tốt

05-10-2016
Bài toán tình yêu

Bài toán tình yêu

Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi

29-06-2016
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Người ăn xin một tay

Người ăn xin một tay

Một người ăn xin đã đến cửa nhà tôi, cầu xin mẹ. Toàn bộ cánh tay phải của bị

01-07-2016

Disneyland 1972 Love the old s