Một con người cao to hơn ba thước, dáng dấp bằng một hài đồng, thế mà phát huy âm thinh hồng lượng, ngang với một kẻ khổng lồ. Nếu chẳng có võ công tuyệt đỉnh thì làm gì biểu lộ một sinh lực phi thường như vậy?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Kim Tu Lão Nhân cười một lúc, rồi ngừng, đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại nơi Thủy Thiên Cơ.
Toàn thân lão bốc một ánh sáng vàng, và đôi mắt của lão cũng rực ánh sáng vàng, ánh mắt đó nhìn vào ai là kẻ ấy nghe lạnh xương sống ngay.
Thủy Thiên Cơ chừng như có chỗ ỷ trượng, chẳng những không ngán, trái lại còn cười duyên, cười đến khích động những ai cố lơ là với nàng.
Kim Tu Lão Nhân thấy nàng cười, cũng cười lớn:
- Hay quá! Hay quá! Không ngờ Thủy Thiên Cơ liễu đầu cũng có mặt tại đây.
Thủy Thiên Cơ nhại lại đúng giọng, đúng câu:
- Hay quá! Hay quá! Không ngờ Kim Hà Vương cũng có mặt tại đây!
Bọn Huỳnh Kim Ma Nữ kinh hãi, trố mắt nhìn nàng. Chúng không ngờ nàng khinh thường vị chúa tể của chúng, dám đối đáp ngạo mạn như thế!
Trái lại bọn Linh Nhi hết sức hân hoan, nếu Thủy Thiên Cơ dám đùa cợt như vậy, là nàng không ngán lão nhân. Trong trường hợp đó nếu lão nhân có làm gì nguy hại đến họ thì Thủy Thiên Cơ can thiệp ngay. Nàng thừa sức can thiệp, nên mới dám khinh thường lão.
Niềm sợ hãi đã qua, họ trấn định tinh thần, tính hiếu kỳ phát động, họ tìm hiểu về cái tên Kim Hà Vương.
Cái tên có vẻ quái dị với họ, họ tự hỏi, đó là danh tánh thật sự của lão nhân, hày chỉ là một ngoại hiệu do màu vàng của thân thể, của râu tóc dài mà thành?
Kim Hà Vương cười lớn:
- Thủy liễu đầu to gan nhỉ, ngang nhiên dám nhại giọng Kim đại thúc!
Rồi lão nhân lại đảo mắt ngời ánh vàng, nhìn quanh một lượt nữa, lại thở dài, tiếp:
- Nhưng ngươi từng khoe mình là tay khá lắm, giờ gặp tại đây, lão phu thất vọng vô cùng!
Thủy Thiên Cơ cười hì hì chẳng nói làm sao cả.
Kim Hà Vương tiếp:
- Ngươi có mặt tại đây, lại để cho bọn hải tặc lăng nhục tỳ thiếp của Tử Y Hầu. Chính lão phu cũng thẹn lây. Thẹn là vì dù sao cũng là đại thúc của một nàng quá vô dụng.
Lão thốt với giọng tràn đầy hiệp khí, thốt xong lão tỏ vẻ hết sức cảm khái. lão kích động đến độ rung cằm, cả hàm râu cũng rung rung theo, ánh vàng chơm chớp trông như sóng dợn dưới bóng hoàng hôn.
Thủy Thiên Cơ không đề cập đến sự thắng bại giữa nàng và bọn Bành Thanh, chỉ hỏi lại:
- Bọn súc sanh đó lão nhân gia định trừng trị thế nào?
Kim Hà Vương không do dự:
- Nghĩ vì chúng cũng có con mắt nhận được lão phu là ai, lão phu sẽ tha cho chúng!
Bọn Bành Thanh hết sức mừng rỡ, tên nào cũng sáng rực ánh mắt.
Nhưng Kim Hà Vương tiếp:
- Tha cho chúng được toàn thây!
Không phải tha mạng sống mà chỉ tha cho toàn thây! Thế là chết, chết được toàn thây!
Ánh mắt sáng ngời của bọn Bành Thanh vụt tắt, gương mặt xám xịt lại, kẻ nào run được cứ run.
Đến bọn Linh Nhi cũng biến sắc, dù Kim Hà Vương sát hại bọn Bành Thanh là giải nạn cho họ. Họ biến sắc, vì không ngờ lão tàn độc đến độ đó! Dù sao, bọn Bành thanh cũng chưa phạm tội ác quá nặng, bất quá chúng uy hiếp để cướp đoạt châu báu bạc vàng, chúng chưa hại mạng người, sao nỡ dùng độc hình với chúng, giết một lúc hai mươi bốn mạng người dù cho chúng toàn thây, nghĩ ra cũng thảm thương vô cùng!
Bình sinh bọn Linh Nhi chưa thấy cảnh giết chóc như vậy!
Bành Thanh lêu lên:
- Tây Phương Huỳnh Kim Cung...
Y không kịp dứt câu trọn ý, hai Huỳnh Kim Ma Nữ nhấc bổng y lên. Bên cánh tay vàng chói chớp chớp, thân hình y bị tung qua khung cửa sổ khoang thuyền, một tiếng "tủm" vang khẽ. Từ đây oan hồn của y phiêu phưởng muôn đời trên mặt trùng dương.
Từng cặp ma nữ khác lần lượt phóng bọn đại hán áo đen ra ngoài.
Chúng sẽ chẳng bơ vơ cô quanh bước sang thế giới bên kia!
Kim Hà Vương vuốt nhẹ chòm râu dài, bật cười ha hả:
- Lão phu trả sự im lặng lại cho con thuyền, không còn ai nhũng nhiễu các ngươi nữa.
Lão nhìn quanh, bỗng thấy Hồ Bất Sầu, hét to:
- Còn một gã nữa! Bay đâu! Sao không thanh toán nốt?
Hồ Bất Sầu là nam nhân duy nhất còn lại trước con mắt lão, bởi lão chưa thấy Phương Bửu Nhi. Lão không muốn nhìn nam nhân duy nhất đó, lão muốn quét sạch bọn nam nhân trong tầm mắt lão.
Linh Nhi và Châu Nhi giật mình, trong khi bọn Huỳnh Kim Ma Nữ đã bước tới kèm hai bên Hồ Bất Sầu rồi.
Linh Nhi và Châu Nhi trong thoáng mắt ước lượng tình hình, tự xét không thể cứu nạn cho Hồ Bất Sầu được, không đủ sức can thiệp là cầm như Hồ Bất sầu phải chịu chung số phận với Bành Thanh. Hai nàng bất nhẫn quá, đành liều mạng bước nhanh đến khung cửa sổ, án ngữ tại đó, đồng thời kêu lên:
- Y không phải là đồng đảng của bọn áo đen, y không oán thù với các vị tại sao các vị muốn giết y?
Kim Hà Vương cười lạnh:
- Tất cả nam nhân trên thế gian đều đáng giết cả, giết tuyệt, các ngươi có hiểu chăng? Hắn là nam nhân, không thể ra ngoài thông lệ đó!
Các ngươi hãy tránh ra!
Linh Nhi sôi giận:
- Nói như vậy là tiền bối muốn tất cả nam nhân trên đời đều phải chết hết, chỉ để một mình tiền bối sống sót sao?
Kim Hà Vương lạnh lùng:
- Cô bé hiểu đúng đó! Chỉ vì!....
Thủy Thiên Cơ lên tiếng:
- Chỉ vì nếu còn một nam nhân sống sót thì nữ nhân không thể không làm một cuộc so sánh với đại thúc, và đại thúc không thể giấu diếm được cái lùn của mình. Mà trên đời nầy có một nữ nhân nào chịu với một người chồng lùn tịt, chiều cao chỉ ngang nách mình thôi! Thà rằng nam nhân chết hết, còn độc lại một mình đại thúc, nữ nhân còn kén chọn thể nào được? Có đúng vậy không, hở đại thúc?
Kim Hà Vương cười hà hà:
- Liễu đầu đoán trúng tâm ý lão phu!
Cái lão Kim Hà Vương này quả có tánh tình quái thật. Việc đáng giận, lão không giận, việc chẳng đáng đối xử tàn nhẫn, lão lại cực kỳ hung ác. Giả sử người nào khác nghe Thủy Thiên Cơ móc như vậy, phải phẫn nộ, gào thét ầm ĩ, nhưng lão lại cười bằng thích, lão tỏ lộ niềm khoái trá phi thường.
Thủy Thiên Cơ đáp:
- Nhưng về người này thì khác! Nếu lão nhân gia giết hắn, thì mẹ tôi chẳng cao hứng chút nào. Mà nếu mẹ tôi không cao hứng thì chính lão nhân gia cũng thừa hiểu là sẽ có những gì phát sinh sau đó. Lão nhân gia từng chứng kiến hậu quả những sự việc như vậy, phải không?
Kim Hà Vương sững sờ người một lúc, đoạn ấp úng:
- Thật vậy à?
Thủy Thiên Cơ cười lạnh:
- Tôi làm gì dám nói ngoa với lão nhân gia?
Kim Hà Vương lại thừ ra một lúc nữa, sau cùng thì lão đấm tay vào bụng bình bịch, lão nhảy dựng lên. Lão cử động mạnh quá làm con thuyền to lớn như thế cũng phải lắc lư, những cánh cửa khua động ầm ầm.
Bọn Linh Nhi xám mặt chẳng nàng nào dám nói năng gì cả, chi có Thủy Thiên Cơ cười tủm tỉm mãi...
Lão quát lớn:
- Buông gã ra đi, đuổi gã ra phía sau thuyền, đừng để ta trông thấy gã!
Huỳnh Kim Ma Nữ chẳng dám chậm trễ, đẩy Hồ Bất Sầu về phía hậu.
Mãi đến lúc đó, Linh Nhi mới trấn định tinh thần, bước tới vòng tay hỏi:
- Lão tiền bối giải nạn cho chúng tôi như thế này, chúng lôi phải làm gì để đáp ơn trọng?
Kim Hà Vương gật gù:
- Phải đấy, lão phu cứu các ngươi thoát chết, dĩ nhiên các người phải báo đáp ơn của lão phu chứ! Đâu các ngươi thử nói, sẽ báo đáp như thế nào cho lão phu nghe đi!
Linh Nhi trầm ngâm một lúc:
- Hầu gia có để lại bạc vàng châu ngọc...
Kim Hà Vương cưới lớn:
- Bạc vàng, châu ngọc? lão phu mơ mộng những thứ đó à? Bọn kia toan sát hại các ngươi, để cướp vàng bạc châu ngọc, rồi lão phu tàn sát chúng, để nhận lấy vàng bạc châu ngọc của các người, như vậy có khác nào lão phu tranh đoạt với chúng đâu? Tây Phương Huỳnh Kim Cung giàu có vô cùng, lão phu sá gì một số tài sản nhỏ mọn trên con thuyền bé này?
Linh Nhi giật mình:
- Lão tiền bối...
Nàng nhìn đồng bọn, thấy người nào cũng biến sắc, rồi nàng nhìn qua bọn Huỳnh Kim Ma Nữ. Thấy nàng nào cũng lạnh lùng, nàng thầm nghĩ, không tham bạc vàng, châu ngọc, Kim Tu Lão Nhân muốn gì?
Lão muốn gì, làm sao nàng đoán nổi? Nàng nhìn lão cố lấy binh tĩnh, hỏi:
- Xin tiền bối cho biết chúng tôi phải làm thế nào?
Kim Hà Vương lại cười vang:
- Các ngươi đừng sợ là lão phu mang các ngươi về cung! Không đâu, lão phu háo sắc thật đấy, song trong thiên hạ thiếu gì gái đẹp còn nguyên vẹn, lão phu cần gì phải thu lượm của thừa thãi của Tử Y Hầu?
Linh Nhi thở phào cung kính thốt:
- Xin tiền bối cho biết ý kiến!
Kim Hà Vương vụt thu nụ cười trầm giọng:
- Lão phu đến đây, với mục đích tra cứu lai lịch một người, xem người đó hiện hạ lạc địa phương nào. Lão phu hận người đó tận xương tuỷ, thề quyết không đội trời chung với y. Biết y ở đâu rồi lão phu sẽ đến tận nơi chặt xác y thành ngàn mảnh, vạn đoạn!
Giọng nói của lão càng phút càng nghiêm lạnh, ánh mắt của lão ngời lửa hận thù, trông phát ngán.
Linh Nhi run run giọng hỏi:
- Tiền bối có thể cho biết ngươi đó là ai?
Kim Hà Vương hừ một tiếng:
Chương trước | Chương sau