- Ai đây?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bên ngoài có giọng cười âm trầm vang lên, rồi một giọng nói cũng ầrn trâm đáp câu hỏi của nàng:
- Nhị Thập Tứ Quái Đoạt Mạng Truy Hồn, giết người cũng chẳng cần lý do, nếu gặp kẻ biết điều, thì chẳng cần đòi mạng, mà chỉ đòi châu báu, bạc vàng!
Bình! Bình!
Hai cánh cửa mở tung ra, từ bên trong nhìn thấy rõ bên ngoài. Hơn hai mươi người vận y phục đen mặt bao kín khăn đen, ánh mắt chớp ngời, hiện rõ trong tầm mắt của bọn thiếu nữ.
Tiểu công chúa khuỳnh hai cánh tay chống nạnh, đứng thẳng người, trợn tròn mắt, lớn tiếng mắng:
- Bọn cường đạo nào, từ đâu đến, có biết đây là đâu chăng? To gan lắm, mới khinh thường mạng sống, dẫn xác lên thuyền phóng túng, tánh ngông cuồng!
Người cầm đầu nội bọn, bật cười hắc hắc:
- Các đại gia chúng ta chỉ cần châu báu, bạc vàng. Nơi nào có châu báu bạc vàng, là chúng ta đến, cần gì phải biết nơi đó là địa phương chi, nơi chi? Kẻ nào muốn sống hãy bước đến vách thuyền kia, đứng bất động, bất tuân thì cầm như quỷ vô thường đã buông thòng lọng quanh cổ rồi!
Linh Nhi sôi giận:
- Chắc như thế không?
Hơn hai mươi người vận y phục đen, rập nhau cười lên, giọng cười quái dị, đồng một lượt vung mấy mươi cánh tay đập mạnh vào các cánh cửa.
Tiếng ầm ầm phát lên dữ dội những tấm ván vỡ vụn thành văm, thành mảnh, bay tung toé.
Linh Nhi không ngờ bọn hải tặc đó chưởng lực kinh hồn đến thế.
Bằng vào công lực đó chúng có thể tự liệt mình vào hạng cao thủ thượng thặng trên giang hồ.
Trong một thoáng, nàng ước lượng tình thế. Trên thuyền, ngoài nàng, Châu Nhi và Thủy Thiên Cơ ra, tất cả đều còn kém xa chúng.
Nếu xảy ra xô xát, chỉ có ba người chống lại hơn hai mươi người, sự chênh lệch quá rõ ràng. Do đó, sự thắng bại cũng quá rõ ràng, không cần đợi lúc kết thúc mới thấy rõ...
Tự nhiên nàng phát lo ngại.
Nàng cao giọng hỏi:
- Các ngươi sinh hoạt trên biển, hẳn phải thuộc quyền quản trị của Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề?
Người đối thoại với nàng bật cười ha hả:
- Tử Nhiêm Long là cái quái gì? Ta chẳng hề biết một tên quá tầm thường như thế!
Tiểu công chúa lại mắng:
- Ta chẳng quản các ngươi là ai, ta chỉ nói cho các ngươi? biết là cha ta bỏ mình vì đồng đạo võ lâm mà các ngươi dù sao cũng là người trong võ lâm. Nhân cơn tai biến của ta, lại dám đến đây làm điều vô lễ, thử hỏi lương tâm các ngươi để đâu?
Người đối thoại bật cười cuồng dại:
- Lương tâm! Lương tâm! Xếp cái lương tâm do ngươi vừa nêu ra vào một xó nào đó đi! Lương tâm là cái quái gì, đối với bọn người như chúng ta, lương tâm còn nhẹ hơn một chén rượu thừa.
Y vẫy tay khắp đồng bọn. Hơn hai mươi người cùng lướt tới.
Linh Nhi và Châu Nhi kinh hãi, vội lướt tới án ngữ cho nội bọn nhà.
Bỗng Thủy Thiên Cơ cất tiếng:
- Ta hết sức lấy làm lạ, nghĩ mãi mà chẳng hiểu được. Truy Hồn Đoạt Mạng Nhị Thập Tứ Quái là hạng người nào? Nhóm đó xuất hiện trên giang hồ từ lúc nào? Ta từng đi khắp đó đây, tuyệt nhiên chẳng nghe ai nói đến.
Người cầm đầu bọn chúng gằn giọng:
- Ngươi là cái quái gì, hòng biết được bọn ta?
Thủy Thiên Cơ quay qua Hồ Bất Sầu hỏi:
- Ngươi có biết gì không?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Biết chứ!
Linh Nhi động tính hiếu kỳ hỏi:
- Thế ra, chúng là những ai?
Hồ Bất Sầu thản nhiên:
- Chúng là một bọn người tập hợp dưới quyền điều động của Trích Tinh Thủ Bành Thanh!
Mọi người của cả hai cánh đều giật mình.
Người cầm đầu đối phương lùi lại hai bước.
Linh Nhi rít lên:
- Thì ra ngươi! Ngươi khuyến cáo chúng ta dời thuyền đến đây, cứ tưởng là ngươi có hảo ý, không ngờ ngươi muốn cho chúng ta đi khuất để dễ bề hạ thủ đoạn!....Xưa nay ngươi tỏ ra là nhân vật tốt, giờ đây mới biết lòng lang dạ sói ẩn sau gương mặt ngươi! Ngươi là cầm thú, không hơn không kém!
Tiểu công chúa cao giọng:
- Còn kém loài cầm thú mới đúng! Con gà còn biết ơn hạt thóc, con chó còn biết ơn bát cơm, con trâu còn biết ơn bó cỏ, chứ bọn chúng thì nhân tai biến toan đoạt tài sản người đã hy sinh cho sự an toàn của chúng!
Người cầm đầu bọn áo đen đột nhiên đưa tay giật phắt chiếc khăn bao mặt xuống.
Đúng như Hồ Bất Sầu đã nói, hắn chính là Trích Tinh Thủ Bành Thanh. Lộ gương mặt thật rồi, hắn bật cười ghê rợn, trầm giọng thốt:
- Không ngờ các người khá thông minh, đoán ra được đại gia là ai!
Bản ý của ta là nể oai linh của Tử Y Hầu, dung tha cho các ngươi được sống sót, nhưng hiện tại các ngươi biết rõ chân tướng của ta rồi, thì các ngươi phải chết, có như vậy ta mới yên tâm!
Hắn bước tới một bước, rồi hai bước... Hai mươi ba người kia cũng bước tới, mỗi người một phía mỗi người chiếu cố một hoặc hai thiếu nữ...
Hồ Bất Sầu tự lượng sức mình, chưa phải là địch thủ của bọn áo đen. Cầm chắc cái bại trong tay, y len lén lấy chiếc chìa khóa do Tử Y Hầu trao cho, cài lên mái tóc, chuẩn bị giao đấu.
Bành Thanh hét lên một tiếng lớn, tất cả bọn áo đen cùng xuất thủ một lượt.
Linh Nhi kêu lên:
- Châu Nhi hãy bảo hộ tiểu công chúa!....
Tiểu công chúa hét vang:
- Ta chẳng cần ai bảo vệ! Để mặc ta!
Một đại hán thân vóc ốm, cao, nhào tới.
Hắn khinh thường nàng còn nhỏ tuổi, không đáng sợ cho lắm, chừng như hắn thương hại nàng, không nỡ sát hại, nên hắn nhào tới, mà không cầm vũ khí, chắc hắn định bắt sống nàng.
Phương Bửu Nhi sôi giận, quát to:
- Hèn nhát! Vô sỉ! Đường đường một nam nhân lại toan hiếp đáp một cô gái bé nhỏ! Ngươi chẳng xứng đáng đứng trong hàng ngũ võ lâm chút nào!
Thấy người khác lâm nguy, hắn nóng lòng, hắn bất bình mắng cho hả, nhưng mắng mà làm được gì? Hắn lại liều lĩnh, bước nhanh tới đứng án trước mặt tiểu công chúa, vung tay đấm thẳng vào người đại hán cao ốm.
Nhưng hắn đấm làm sao trúng gã đại hán? Mà có trúng cũng vị tất làm cho gã đại hán phải đau đớn...
Thủy Thiên Cơ thấy kịp sự việc đó, song đứng hơi xa, không can thiệp chỉ kêu thét lớn:
- Bửu nhi! Đề phòng!
Nàng chỉ kêu được mấy tiếng, thân hình Phương Bửu Nhi tung bổng lên không, văng ra ngoài xa, rơi xuống sàn thuyền kêu bình một tiếng nằm bất động...
Tiểu công chúa biến sắc, gọi gấp:
- Bửu nhi? Bửu nhi! Ngươi...
Đại hán ốm cao đã đến trước mặt nàng. Hắn cười hắc hắc, thốt:
- Mặc hắn, cô bé đừng động tâm đến hắn!
Gã dang rộng hai cánh tay ra, bàn tay xòe ra như chiếc quạt bồ, định ôm nàng.
Tiểu công chúa vội xoay người nửa vòng, thoát khỏi vòng tay của gã.
Đại hán cao ốm lại cười ha hả:
- Khinh công khá lắm đó! Song hãy xem thủ đoạn của ta đây.
Hai bàn tay của gã vung lên với tốc độ phi phàm, hai bàn tay biến thành trăm thành ngàn, như vô số cánh bướm chập chờn bay liệng quanh mình tiểu công chúa.
Ngoài thuật khinh công ra, tiểu công chúa chẳng biết loại võ công nào khoác, nên hiện tại nàng sử dụng tuyệt kỹ, tránh né thủ pháp của đối phương, chứ chẳng mảy may phản kích.
Thủ pháp của đại hán quả thật nhanh phi thường. Nhưng thân pháp của tiểu công chúa nhanh vô tưởng, nhờ vậy mà nàng duy trì được một lúc lâu, tránh khỏi bị đại hán chụp trúng.
Linh Nhi, Châu Nhi dù có muốn trợ giúp tiểu công chúa, song mỗi nàng tự cứu lấy bản thân còn vất vả vô cùng, làm gì lo liệu cho kẻ khác nổi? Bởi lúc đó, bọn đại hán áo đen đã vào cuộc tất cả rồi, và cảnh hỗn chiến khai diễn khắp khoang thuyền.
Tiểu công chúa vừa né tránh vừa kêu thảm. Đại hán cao ốm vừa dồn áp lực vừa cười rợn. Cuối cùng hắn cũng chụp được tiểu công chúa.
Đến lúc đó, hơn nửa số thiếu nữ trên thuyền đã bị các đại hán điểm huyệt, còn Hồ Bất Sầu thì mồ hôi đầm đìa. Y chẳng còn sức lực đành ngã khuỵu tại chỗ.
Chỉ có Thủy Thiên Cơ là dửng dưng như thường, nàng ung dung lăn qua đảo lại giữa rừng đao kiếm. Nàng thừa công lực tự vệ, nhưng lại thiếu khả năng chiếu cố bọn người nhà. Nếu bọn đại hán kia rảnh tay, rồi cùng nhau xông vào hợp kích, chẳng rõ nàng có đương đầu nổi hay không?
Võ công của Linh Nhi và Châu Nhi cũng khá cao, song bất quá cả hai đều hiểu theo hình thức các chiêu. Biểu diễn thì xem rất đẹp mắt, nhưng thực sự giao đấu với địch thủ thì thiếu hẳn phần thực nghiệm.
Do đó chẳng những không linh hoạt, mà còn lúng túng, không phát huy nổi cái thâm diệu tuyệt học, không tạo được áp lực trước một đối phương kém tài, song thừa kinh nghiệm.
Cái học của hai nàng còn nặng mùi lý thuyết. Cái học đó dù được một tay bá chủ võ lâm như Tử Y Hầu truyền cho, nhưng cũng chưa ứng dụng được.
Thành ra, hiện tại hai nàng tự vệ còn thấy khó khăn, nói chi đến việc chiếu cố kẻ khác!
Qua một lúc duy trì, cả hai xuất hạn ướt đẫm y phục. Trong tình thế nguy cấp đó, Linh Nhi nhìn sang Thủy Thiên Cơ, một ý niệm thoáng hiện trong tâm não, nàng gọi to:
- Thủy Thiên Cơ, ngươi hãy chạy đi, đừng lưu luyến, vì bọn ta mà phải mang họa chung!
Thủy Thiên Cơ lắc đầu:
- Không! Ta không đi đâu cả!
Linh Nhi tưởng nàng có hảo ý, không nỡ bỏ người trong cơn hoạn nạn, hết sức cảm kích, rung rung giọng:
Chương trước | Chương sau