- Dĩ nhiên là phải cho các ngươi biết! Người đó là sự huynh của Tử Y Hầu, bị lão phu đánh bại một lần, co đầu rút cổ trốn nhủi trốn chui vào xó kẹt nào. Từ bao nhiêu năm qua, lão phu tìm mãi mà không gặp.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trong thiên hạ ngày nay, chỉ có Tử Y Hầu biết y hiện ẩn nấp ở nơi nào!
Một ý niệm chớm hiện, Linh Nhi thốt:
- Nhưng tiền bối đến chậm một chút!....
Kim Hà Vương bật cười rùng rợn:
- Ngươi tưởng lão phu không hay biết gì về cái chết của Tử Y Hầu à? Chỉ vì lão ấy chết, lão phu mới đến đây! Lão phu chờ đợi cái chết của Hầu gia ngươi từ hơn mười năm qua rồi. Mãi đến gần đây mới nghe lão sắp đấu kiếm với người áo trắng, lão phu cấp tốc đến đây thầm khấn nguyện cho lão ấy chết dưới tay kiếm khách la.....
Linh Nhi trố mắt:
- Hầu gia chết rồi còn ai biết được sư huynh của người hiện giờ ở đâu mà chỉ cho tiền bối?
Kim Hà Vương cười ha hả:
- Ngươi xem lão phu là hạng người như thế nào. Lại dám buông lời gian trá? Sự liên hệ giữa Tử Y Hầu và người sư huynh của lão vô cùng mật thiết, Hầu gia của ngươi chết rồi hẳn phải có trối trăng hậu sự cho các ngươi chứ? Huống chi, người áo trắng có hẹn bảy năm sau sẽ trở lại, tự nhiên Tử Y Hầu phải sai phái ké nào đó trong các ngươi đến gặp sư huynh của lão, nhờ chỉ điểm võ công, để sau này đối phó với người áo trắng. Lão phu hỏi các ngươi, ai được phái đi tìm sự huynh của Tử Y Hầu? Kẻ đó phải khai thật với lão phu địa phương ẩn náu của sư huynh lão ấy!
Linh Nhi biến sắc, ấp úng:
- Nhưng...nhưng...
Kim Hà Vương quát lớn:
- Nhưng cái gì? Không nhưng cái gì cả, các ngươi lập tức khai ra cho lão phu biết, lão quỷ đó hiện tọa lạc nơi nào, nếu một mực giấu diếm, thì đừng trách lão phu hạ thủ đoạn tàn độc!
Lão gằn từng tiếng:
- Cho các ngươi mấy phút suy nghĩ? Qua mấy phút đó, số phận của các ngươi sẽ được định đoạt!
Linh Nhi bình thường lanh lợi lắm, hiện tại thì chẳng khác nào một kẻ ngốc, đành thu vai bất động trước mọi biến chuyển của tình hình, không có một phản ứng nhỏ hữu hiệu.
Kim Hà Vương bước đến một chiếc ghế ngồi xếp bằng tròn, vẫy tay về phía các Huỳnh Kim Ma Nữ:
- Ca lên! Ca một khúc, không dài mà cũng không ngắn, gợi cái hứng thú của con người bốc lên độ khá cao một chút!
Bọn Huỳnh Kim Ma Nữ vâng một tiếng lớn, đồng ca. Giọng chúng nghe thì dịu dàng, nhưng lạnh lùng làm sao.
Kim Hà Vương hướng sang bọn Linh Nhi:
- Ca khúc dứt mà các ngươi chưa chịu cung khai với lão phu, thì cứ mở to mắt, nhìn xem thủ đoạn lão phu dành cho các ngươi!
Giọng ca tuy lạnh lùng, khúc ca không đượm mùi dâm dật, nhưng có một ma lực là dao động lâm tư con người dần dần người nghe mất cả tự chủ. Tuy nhiên, Linh Nhi vì quá lo sợ nên chăng để ý đến giọng ca, nhờ vậy mà tâm hồn ổn định, Thủy Thiên Cơ bỗng kêu to:
- Yêu cầu lão nhân gia ra lệnh ngừng ca khúc đi!
Kim Hà Vương thét:
- Tại sao phải ngưng?
Thủy Thiên Cơ lạnh lùng:
- Dù lão nhân gia có bắt chúng ca luôn ba ngày ba đêm cũng chẳng có ma nào cung khai cho! Bởi họ có biết gì mà cung khai?
Kim Hà Vương bỗng bằng một thân pháp cực kỳ ảo diệu, đang ngồi xếp bằng tròn trên ghế, quật tung bổng người lên, lộn một vòng trong không gian, đáp xuống đứng trước mặt Thủy Thiên Cơ chỉ thẳng tay vào mũi nàng quát:
- Xú liễu đầu! Ngươi là người trong Ngũ Hành Thần Cung của lão phu, sao lại đứng về phe kẻ khác, toan chống chọi với lão phu?
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên nhếch nụ cười nhẹ:
- Tôi có theo phe ai đâu? Bất quá tôi nói sự thật, lão nhân gia không chịu nghe thì thôi, sao lại gắt, thế lão nhân gia tưởng tôi nói dối để chạy tội cho họ à?
Kim Hà Vương quay lại bọn Huỳnh Ma Kim Nữ vẫy tay mấy lượt, chúng ngưng ca khúc liền.
Lão trùng mắt nhìn Linh Nhi và Châu Nhi đột nhiên quát:
- Nói hay không nói?
Linh Nhi và Châu Nhi nín lặng.
Thủy Thiên Cơ cười hì hì:
- Tôi nói có sai đâu! Họ biết gì mà nói?
Kim Hà Vương quát lên như sấm, song Linh Nhi và Châu Nhi vẫn mím môi chẳng thốt một lời nào. Dù là lời phân trần.
Thủy Thiên Cơ khoanh tay trước ngực, ngả người tựa vào vách, chân thò ra, chân rút lại mắt nhìn lên, mơ màng tiếp:
- Nghe lời tôi đi, lão nhân gia hãy trở về, nóng nảy, phẫn uất cũng chẳng ích lợi gì, tìm nơi khác mà dò la tin tức may ra còn được việc hơn.
Kim Hà Vương quát, mắng một lúc, chẳng có kết quả gì. Lại đứng thừ ra đó, lâu lắm lão bỗng cười ha ha, giọng cười rùng rợn vô cùng, dứt tràng cười, lão gằn từng tiếng:
- Được Lão phu hãy xem các ngươi có bằng lòng cung khai hay không cho biết!
Đưa nhanh tay mò mò trong mình, lão rút ra một cuộn kim tuyến:
Đường dây do nhiều sợi tơ vàng đánh lại, ít nhất cũng dài mấy trượng, nhỏ như tơ nhện.
Chẳng ai biết lão lấy đường dây đó ra để làm gì? Chỉ có Thủy Thiên Cơ, nàng hiểu lắm, bởi nàng cũng thuộc về Ngũ Hành Thần Cung. Vừa trông thấy đường giây. nàng biến sắc...
Lấy đường dây ra rồi. Kim Hà Vương vung tay, đường dây tháo ra, vươn dài đường dây nhỏ như tơ nhện, thẳng cứng. Lão bật cười hăng hắc, hỏi:
- Các ngươi có chịu nói hay không?
Buông dứt câu, lão đưa tay lên, đường dây thừng cứng lên theo, rồi lão hạ tay xuống đường dây nhắm lưng bọn Linh Nhi giáng mạnh.
Một đường dây nhỏ bằng tơ nhện chạm vào mình chúng phỏng có nghĩa lý gì, huống chi dù sao chúng cũng từng luyện tập nội công có sức chịu đựng đến mức độ nào đó?
Đường dây giáng xuống lưng thiếu nữ, từng nàng một bắt đầu từ nàng đầu tiên tới nàng cuối cùng, trong thoáng mắt nó đã đánh đủ hơn hai mươi thiếu nữ.
Chưa bị dây chạm, tất cả đều khinh thường, nhưng đường dây chạm nàng thứ nhất, nàng đó rú lên, rồi nàng đứng kế rú lên, tiếp theo là nàng thứ ba, đến nàng cuối cùng, chúng vừa rú, vừa co rúm người lại, cảm thấy đau đớn như bị trượng to đập vào mình.
Rồi đường dây không ngừng lên xuống, không rít gió, nhưng quất vào lưng bọn thiếu nữ kêu trói trót, chẳng khác nào roi vọt đánh mạnh, chỉ qua mấy cái quất đầu tiên, y phục của bọn thiếu nữ rách tơi tả, phần dưới còn che đậy phần nào cơ thể, chứ phần trên thì lộ da thịt trên làn da trắng, có hằn vết dây, dù nhỏ song trông rất rõ.
Chỗ tuyệt diệu của thủ pháp của Kim Hà Vương là đường dây giáng đúng vào huyệt đạo của bọn thiếu nữ, chúng đã đau vì bị đánh đau, càng đau hơn vì bị trúng nhằm những chỗ nhược. Chúng rúm người, rú thảm, mặt chúng xanh mét, chân tay run, trông hết sức não nùng.
Đã đến lúc phải liều, Linh Nhi và Châu Nhi chụp đường dây.
Đường dây tơ vàng lại vút lên tiếp, lần này chỉ giáng trót trót xuống lưng Linh Nhi và Châu Nhi.
Dĩ nhiên cả hai đau đớn vô cùng nhưng hai nàng cắn răng cố chịu đựng, không dám kêu than chi hết.
Kim Hà Vương vừa quất, vừa cười ha hả:
- Nói hay không nói? Có chịu nói không nào?
Thấy kẻ khác khổ sở, nhất là khổ sở do lão lão, lão đắc ý lắm.
Càng đắc ý lão càng quất nhanh, quất mạnh. Chẳng những không kêu than, Linh Nhi và Châu Nhi cũng có ý liều mạng toan nhào tới quyết sống chết với lão.
Đột nhiên có tiếng quát vang lên như sấm:
- Dừng tay! Dừng tay ngay! Ta nói!
Kim Hà Vương cười lớn:
- Có vậy chứ! Thế nào rồi cũng có kẻ phải nói chứ! Ha ha! Đừng hòng, nghịch ý với lão phu.
Lão giật mạnh cánh tay, đường dây thu về, cuộn tròn lại trong bàn tay lão.
Đường dây thu về rồi, lão tìm xem kẻ nào vừa tuyên bố là bằng lòng nói, chi thấy một tiểu tử mũi cao mắt sáng từ góc khoang thuyền bước tới, hiên ngang chững chạc.
Thì ra chính là Phương Bửu Nhi. Không rõ hắn đã tỉnh lại từ lúc nào.
Kim Hà Vương cau mày, hỏi:
- Chính ngươi? Ngươi là một tiểu quỷ, ngươi biết gì mà hòng nói?
Linh Nhi và Châu Nhi cùng mội loạt thét lên:
- Bửu Nhi lui lại ngay, ngươi không được nói gì hết!
Kim Hà Vương không hề tin tưởng một đứa bé như Phương Bửu Nhi lại biết được việc hệ trọng, song nghe Linh Nhi và Châu Nhi thét lên, lão sáng mắt liền, bởi nếu hắn chẳng biết gì thì tại sao hai nàng ngăn chặn?
Lao nhảy vọt tới cạnh hắn, vừa cười vừa thốt:
- Nói đi, nói mau cậu bé, lão phu sẽ cho kẹo, cho thật nhiều kẹo!
Gia gia đang chờ đây!
Phương Bửu Nhi trừng mắt:
- Gia gia của ai?
Kim Hà Vương giật mình cười lớn:
- Được! Được! Lão phu là gia gia của kẻ khác, chẳng phải gia gia của ngươi!
Phương Bửu Nhi cười hì hì:
- Hỡi lão đệ râu dài kia, nói thế nghe được đấy! Đại ca sẽ mua kẹo cho ăn.
Kim Hà Vương giật mình, đột nhiên sôi giận, nhưng chẳng dám phát tác, vì lão còn phải uyển chuyển để khai thác Phương Bửu Nhi.
Nếu làm dữ hắn sanh ngạnh, không chịu nói thì phiền phức lắm. Lão chẳng biết nói gì làm gì, cứ vuốt vuốt chòm râu dài óng ánh vàng, chờ xem thái độ của Phương Bửu Nhi.
Linh Nhi và Châu Nhi dù đang lo sốt ruột gan, trông thần thái của lão cũng khó nín cười.
Phương Bửu Nhi tiếp nối:
- Trước khi chết, Tử Y Hầu có lưu lại một phong mật giản, trong giản đó, có ghi chỗ ẩn trú của người sư huynh. Mật giản đó hiện do ai cất giữ, ngươi muốn biết chăng?
Kim Hà Vương vô cùng hân hoan thốt gấp:
- Muốn! Muốn lắm! Ai đâu, ngươi chỉ cho lão phu biết nhanh đi!
Phương Bứu Nhi hừ một tiếng:
Chương trước | Chương sau