Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 13 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 60 - Đỉnh vinh quang (Hết)

↓↓

Y trầm tĩnh chẳng phải y khinh thường Hồ Bất Sầu, mà chính là để lắng dịu niềm phấn khích trong tâm tư từ nãy giờ.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Khi ánh lửa trong mắt y đã dịu lại, y mới từ từ đưa thanh kiếm ra trước thốt:


- Mời!


Hai tiếng "mời" gọn gàng thốt ra khai diễn một tấn thảm kịch trong võ lâm, những ngón nghề sắp được diễn viên khai triển cho đồng đạo võ lâm thưởng thức.


Mọi người đều hồi hộp, chẳng ai dám thở mạnh.


Ánh dương quang chừng như cũng mờ đi, hoặc giả vì người ta không còn thấy gì khác hơn hai đối thủ đang đứng, nên cảnh vật cũng bị xóa nhòa, mà dương quang cũng nhạt.


Hay là hai ánh kiếm chớp lên, kiếm quang sáng rợn người mà lu mờ ánh dương.


Trên chiếc thuyền ngũ sắc, Thủy Thiên Cơ đã nắm sẵn trong tay một thanh chủy thủ, mũi chủy thủ nhắm ngay ngực nàng.


Ánh mắt ướt lệ của nàng hướng lên bờ biển.


Chỉ cần Hồ Bất Sầu ngã gục, tim nàng cũng ngừng đập.


Nàng nhất định cùng ra đi một lượt với Hồ Bất Sầu. Chậm một giây nàng cũng không chịu. Nàng sợ chỉ khoảnh khắc chậm trễ, Hồ Bất Sầu sẽ bỏ nàng mà đi, nàng không theo kịp hắn trong chuyễn vĩnh du.


Sống nàng không thể sống cùng hắn, nàng sợ khi chết nàng cũng phải cô đơn một bóng.


Trường kiếm đã bắt đầu rung động dưới ánh dương.


Người cầm kiếm bắt đầu nhấc bước, cát lạo xạo dưới bước chân kiếm khách.


Cát vốn sắc vàng, nhưng hiện tại đã trở thành đen một màu máu khô, máu đã chảy quá nhiều trong những ngày quạ..


Bỗng có tiếng kêu thật lớn, tiếng kêu xuất phát một cách cuồng loạn:


- Người áo trắng là của tại hạ!.... Không một vị nào được động thủ với y!.... Không một vị nào!


Tiếng kêu dường như còn xa lắm, nhưng người nói câu đó giở thuật khinh công chạy nhanh như gió. Tiếng kêu vừa dứt đã thấy người đó tới nơi rồi.


Đám hào kiệt đừng vòng ngoài hướng đó quay mình lại, thấy người đó thì đều thét vang:


- Phương Bửu Ngọc! Phương Bửu Ngọc đã đến rồi!


Hai thanh trường kiếm đang rung động chờ xuất thủ đều ngưng lại. Hai người cầm kiếm cũng dừng chân.


Một bóng người lao vút tới, bay ngang trên đầu quần hùng đáp xuống trước trường chiến.


Tiếng thét vừa rồi tuy cao, song chỉ có một vài người phát ra. Lần này thì toàn thể quần hùng hiện diện đều đồng thét lên:


- Phương Bửu Ngọc!....Phương Bửu Ngọc!


Ngôn ngữ của họ chừng như chỉ còn có ba tiếng đó mà thôi, họ chẳng nói thêm tiếng nào ngoài ba tiếng đó.


Trên thuyền, Thủy Thiên Cơ lỏng tay nắm thanh chủy thủ, thanh chủy thủ rớt xuống sàn thuyền.


Hồ Bất Sầu vứt thanh kiếm, reo lên:


- Bửu Ngọc, cuối cùng ngươi vẫn tới kịp lúc.


Từ trước, người áo trắng đứng bất động, chừng nghe Hồ Bất Sầu gọi, y mới chịu quay mình lại, bởi y biết là Phương Bửu Ngọc đã tới nơi rồi.


Phương Bửu Ngọc vận một chiếc áo trắng sáng chói. Màu trắng của áo rực lên dưới ánh dương, làm lóa mắt người nhìn.


Người áo trắng cũng khó nhận ra dung mạo chàng ngay.


Không phải y kém nhãn quang, mà là bởi ánh mắt của Phương Bửu Ngọc chiếu thẳng vào y khiến y chấn động.


Phương Bửu Ngọc ung dung cúi xuống nhặt thanh trường kiếm của Hồ Bất Sầu, nắm tay người đại thúc.


Chàng nhìn Hồ Bất Sầu hồi lâu, Hồ Bất Sầu cũng nhìn chàng, cả hai gật đầu, không ai nói một tiếng nào.


Họ không nói gì cả, bởi nơi cổ họng đã bị niềm cảm xúc tuôn trào dâng ngập, khiến họ tưởng như nghẹt thở.


Đột nhiên, Phương Bửu Ngọc lui bước.


Chàng lùi bước, còn người áo trắng thì bước tới.


Người trong cuộc không ai run tay, mà người ngoài cuộc thì không ai không rùng mình.


Lui được bốn bước, đột nhiên Phương Bửu Ngọc ngã xuống. Chàng ngã xuống, trong khi người áo trắng lại bước tới, thành ra chàng ngã sát nơi chân y.


Nếu lúc đó, y đưa kiếm xuống là Phương Bửu Ngọc đứt đầu ngay.


Chẳng hiểu sao trường kiếm của người áo trắng lại bất động trong giây phút ngàn năm có một đó.


Nói là bất động cũng không hẳn, mũi kiếm của y không làm sao chạm tới được khoảng giữa đôi mày của Phương Bửu Ngọc.


Nguy! Một cảnh tượng hết sức rùng rợn.


Nhưng mũi kiếm chưa hạ xuống...


Một đạo kiếm quang đột nhiên từ nơi đầu bàn chân của người áo trắng xẹt lên, rồi máu túa ra theo đạo kiếm quang.


Trong khi đó, người áo trắng lảo đảo thân mình, nhưng y vẫn gượng ngẩng mặt nhìn lên không, bật cười cuồng dại:


- Đường kiếm tuyệt diệu!....Đường kiếm vô địch trong thiên hạ!


Y cười một lúc lâu, sau đó thân mình mới từ từ ngã xuống.


Gió như ngừng, sóng như lặng, mọi người ai nấy đều nín thở.


Hãi hùng quá, bất ngờ quá, cảnh tượng vừa rồi làm mọi người sững sờ tới quên cả hò reo hoan hô.


Nhanh như thế sao? Dễ dàng như thế sao?


Phương Bửu Ngọc đã đứng lên, nhìn chiếc xác trước mặt, cái xác của con người suốt đời toàn lực cho võ học, tới nỗi trở thành một ác ma.


Y đã giết quá nhiều người, thiên hạ giang hồ không ai không nguyền rủa khinh bỉ y. Với cái tài phi thường đó, y thừa sức tạo thanh lập danh, nhưng y không làm thế. Y tìm cách chứng tỏ võ công tuyệt thế bất chấp danh dự, thì có khác nào y hi sinh danh dự? Và lần này, y hy sinh lần cuối cùng, y đã không giữ được tính mạng.


Lúc sống, không ai không muốn y chết, y chết rồi, không ai không vui mừng. Nhưng không ai tàn nhẫn mà mắng chửi ngay sau khi y vừa ngã gục.


Phương Bửu Ngọc trầm trầm nét mặt, không hề tỏ vẻ đắc ý, cái đắc ý của kẻ thắng trận sau mỗi trận đấu, nhất là trước một đối thủ như người áo trắng.


Chàng đắc ý sao được, khi người nằm kia chết vì lý tưởng lồng trong phạm vi võ đạo.


Có điều con đường đi tìm lý tưởng và cách thức thực hành lý tưởng có khác thường mà thôi.


Phàm đã là con nhà võ, ai không nghiên cứu võ đạo ấn chứng sự thành tựu?


Chỉ vì y làm cuộc ấn chứng võ công qua xác chết của võ lâm đồng đạo, do đó y không được hoan nghênh mà thôi.


Dường như y chưa chết. Ngực y còn hoi hóp, mắt y còn chớp chớp.


Y nhìn Phương Bửu Ngọc, điểm một nụ cười nói thều thào:


- Đa tạ ngươi!


Phương Bửu Ngọc thở dài, cúi đầu hỏi:


- Tại sao người đa tạ tại hạ? Tại hạ đã giết người chết kia mà?


Người áo trắng nhìn lên trời, một áng mây trắng trôi ngang qua tầm mắt của y.


- Ngươi không hiểu đâu! Vĩnh viễn ngươi không hiểu được tại sao ta lại đa tạ ngươi. Người như ta, người như ngươi sống trên thế gian này, sống càng lâu càng thêm tịch mịch mà thôi!


Tri kỷ chỉ có thể gặp chứ không thể tìm!


Tri kỷ hiếm thay trên đời!


Tri kỷ của kiếm khách lại càng hiếm!


Tri kỷ của kiếm khách chân chính là địch thủ! Kiếm khách không địch thủ cuộc đời tịch mịch làm sao!


Hết.


Chương trước

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Mùa xuân trở lại

Mùa xuân trở lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cô quá đau

27-06-2016
Chúng ta ly hôn đi

Chúng ta ly hôn đi

Tôi đang chăm chú xem ti vi thì anh lên tiếng: "Chúng ta ly hôn đi!". *** Lúc anh nói câu

28-06-2016
Ông Tóng bản Rôn

Ông Tóng bản Rôn

Tôi sinh ra và lớn lên ở bản Rôn. Bố tôi là người Kinh, từ hồi còn thanh niên ông

24-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016

Old school Easter eggs.