- Nữ nhân! Ta cũng không ngờ có một nữ nhân học võ tới mức thành tựu như vậy.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bỗng Kim Tổ Lâm nhảy như con choi choi, như thể dưới chân y là than hồng. Y gào lên chẳng khác một tên điên:
- Nhìn kìa! Cái gì thế kia?... Cái gì thế?... Hở?...
Người áo trắng cũng quay đầu lại. Mặt y thoáng đổi sắc liền.
Trên mặt biển thoáng hiện một cánh buồm nơi xa.
Cánh buồm lớn dần, rõ ràng dần, phô ra trên sóng năm màu chói lọi.
- - Quần hùng cũng trông thấy cánh buồm đó, như người áo trắng.
Một cánh buồm ngũ sắc!
Bảy năm trước, cánh buồm tượng trưng cho một uy lực vô biên.
Chủ nhân của cánh buồm đó đã buộc được người áo trắng phải trở về Đông Doanh tam đảo học nghệ thêm bảy năm.
Bảy năm đã hết. Người áo trắng đã trở lại.
Tử Y Hầu đã không còn. Nhưng cánh buồm ngũ sắc cũng đã trở lại.
Không cần biết người trên thuyền là ai, người năm xưa hay người mới, nhưng chỉ cần cánh buồm ngũ sắc xuất hiện, toàn thể võ lâm lại hy vọng, một niềm phấn khởi vô cùng.
Không hẹn mà toàn thể đều hò reo vang dậy, cùng chạy như bay tới sát mép nước để nhìn cho rõ hơn.
Có người quá cao hứng, chạy thẳng ra ngoài biển, tới khi nước tới cổ tới ngực họ mới chịu dừng lại. Họ đang ở phía trước người áo trắng.
Y quay mình lại thành ra họ Ở phía sau, bây giờ họ chạy lên trước, thành ra họ lại ở phía trước người áo trắng.
Bởi người áo trắng vẫn không nhích động, từ khi quay mình theo hướng chỉ của Kim Tổ Lâm.
Quần hùng ào tới, nhưng cũng không ai dám bén mảng tới gần y quá. Thành ra thay vì chạy ngang qua y, họ vòng ra xa.
Cả một khoảng chu vi tới mấy trượng vuông dành riêng cho y đứng. Những người không đến gần mé nước thì đành đứng phía sau đồng đạo võ lâm, không ai dám chen chúc lên trên, tránh đặt chân phải vùng chu vi mấy trượng vuông đó.
Y cũng đang nhìn cánh buồm ngũ sắc, thần sắc của y vẫn lạnh lùng thản nhiên như thường.
Hiện tại, không ai đoán được y đang mừng hay lo.
Y mừng vì có thể trên chiếc thuyền ngũ sắc kia có một đối thủ đáng để y so tài vũ đạo. Y cũng có thể lo vì nếu gặp phải kình địch, y có thể không thủ thắng nổi.
Dốc tâm vì võ học, thì thắng hay bại cũng không thành vấn đề, nhưng dù sao thắng vẫn hơn bại.
Quần hùng vẫn không ngớt hò reo. Tiếng reo hò từng đợt, từng đợt, như những cơn sóng ngoài khơi cuốn vào bờ. Tiếng sóng tiếng người hợp thành một, chấn động một vùng Đông Hải.
Chiếc thuyền đó hiển nhiên là của Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ.
Cả hai người ở trên thuyền chắc chắn là có nghe tiếng reo hò vang dội từ nơi bờ biển vọng ra.
Qua khung cửa sổ thuyền, họ nhìn vào bờ thấy một biển người lao nhao lố nhố. Trông như một đống tôm cá nhảy xoi xoi trong lưới. Tới gần hơn thì trông như một đàn dê đang chuyển mình nhấp nhô.
Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ thầm nghĩ, có lẽ những người đó đã quên mất rằng Tử Y Hầu đã quy tiên, họ đang hy vọng Tử Y Hầu có mặt trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc như bảy năm trước.
Cánh buồm ngũ sắc tượng trưng cho một uy lực tối thượng, chủ nhân của nó là bậc khả kính bậc nhất của võ lâm.
Trước nhiệt tâm của đồng đạo, Hồ Bất Sầu không ngăn nổi giọt lệ hoài bi.
Trong khi Hồ Bất Sầu chú ý trọn vẹn tới đám hào kiệt võ lâm hiện diện trên bờ, thì Thủy Thiên Cơ lại chỉ chú ý tới mình Hồ Bất Sầu mà thôi. Nàng nhìn y thử ướm hỏi một câu:
- Giả như họ chẳng thấy Tử Y Hầu, họ có tuyệt vọng chăng?
Hỏi thế là nàng muốn hỏi xem Hồ Bất Sầu liệu có đủ sức thay thế Tử Y Hầu hay không, chứ làm gì mà nàng không hiểu đám người kia tuyệt vọng thế nào. Có lẽ Hồ Bất Sầu cũng hiểu thâm ý của nàng, hắn đáp:
- Không! Họ sẽ không tuyệt vọng đâu!
Hắn vụt quay đầu lại đối diện với nàng, ánh mắt ngời lên sự quyết tâm. Hắn gằn từng tiếng một:
- Huynh nhất định không thể để cho họ tuyệt vọng!
Trước vẻ cương quyết của Hồ Bất Sầu, đáng lẽ Thủy Thiên Cơ phải phấn khởi tinh thần, phải gây niềm khích lệ cho hắn, thì nàng lại cúi đầu, mặt hoa lộ vẻ u sầu hỏi khẽ:
- Hồ ca ca, huynh nhất định phải xuất thủ chăng?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Huynh chẳng còn cách nào khác. Trong trường hợp này chẳng thể làm một cuộc tuyển chọn đâu!
Thủy Thiên Cơ lại cúi đầu thấp hơn nữa. Nàng trầm lặng, xuất thần.
Trên bờ biển, tiếng hô vẫn chưa dứt.
Con thuyền vẫn giương cánh buồm huyền thoại càng lúc càng tiến gần hơn tới bờ biển. Tiếng hô càng lúc càng rõ hơn, chói tai.
Một niềm khát vọng dồn chứa từ bao lâu giờ mới có dịp phát tiết.
Tiếng hô vẫn vang dội. Con thuyền cứ tiến. Thủy Thiên Cơ cứ tiếp tục cúi đầu. Một lúc lâu, nàng từ từ cất tiếng:
- Phải! Hồ ca ca đâu có thể tuyển chọn! Cho dù là có cũng không thể khác hơn! Thôi!.... Hồ ca ca cứ tùy ý thi hành...
Hồ Bất Sầu nắm lấy tay nàng thật chặt. Y nắm chặt tay nàng, đôi mắt y thoáng ướt, rớt ra một giọt lệ. Thêm một giọt nữa, lại thêm giọt nữa...
Những giọt nước mắt từ một kẻ vũ phu cằn cỗi...
Những giọt lệ rớt trên bàn tay ngọc của Thủy Thiên Cơ nóng bỏng.
Những giọt lệ từ giã của kẻ anh hùng trước khi bước vào con đường vĩnh du. Những giọt lệ sẽ mãi mãi lưu lại cho kẻ độc hành trên vạn nẻo đường trần với vành khăn tang trắng quanh trái tim rớm máu.
Tay nắm tay, Hồ Bất Sầu cắn răng lấy hết can đảm nói lên lời cuối cùng:
- Thủy muội ở lại. Dù thế nào cũng phải bảo trọng lấy mình nhé!
Nếu hôm nay huynh ra đi mãi mãi không còn trở lại bên muội nữa.
Bỗng Thủy Thiên Cơ ngẩng đầu, run run giọng hỏi:
- Hồ ca cạ.. ca ca nói gì?...
Hồ Bất Sầu nghiêm nghị:
- Huynh đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Huynh nhớ những chiêu thức trao đổi giữa Tử Y Hầu và người áo trắng trong cuộc so kiếm lần trước.
Huynh đã đắn đo cân nhắc, dù trong bảy năm qua nghiên cứu võ học không ngừng vẫn không thể là địch thủ của người áo trắng. Đừng nói là trong bảy năm, võ công của y đã tinh tiến nhường nào, y không tiến bộ chút nào thì huynh cũng không có hy vọng thủ thắng...
Đến lúc này, Thủy Thiên Cơ mới khóc.
Trước đó, nàng vẫn hy vọng, rằng Hồ Bất Sầu không có hy vọng thắng được người áo trắng chỉ là ước đoán của nàng mà thôi.
Nàng hy vọng rằng trong bảy năm Hồ Bất Sầu dày công nghiên cứu đã có tiến bộ đủ để trở thành đối thủ của người áo trắng.
Thâm tâm, nàng vẫn mong Hồ Bất Sầu có thể thay đổi tình thế.
Giờ đây, chính y lại tự thú bại trước khi xuất thủ, niềm hy vọng của nàng tan biến.
Hồ Bất Sầu phải chết dưới kiếm của người áo trắng sắp trở thành sự thật không thể thay đổi được mất rồi. Như thế, nàng sẽ mất Hồ Bất Sầu mãi mãi, vĩnh viễn không thể gặp y nữa, vĩnh viễn bàn tay nàng không bao giờ được y nắm chặt như bây giờ nữa...
Nàng bật khóc!....
Nàng thổn thức không thành tiếng:
- Đã tự lượng sức mình, sức người, đã biết động thủ là bại, sao Hồ ca ca lại quyết tâm chạm mặt với y làm gì chứ?
Mắt vẫn còn đỏ hoe, Hồ Bất Sầu điểm nụ cười khổ thốt:
- Thắng được y là không có hy vọng, nhưng huynh có thể dồn y vào tử địa, để cả hai đồng quy ư tận. Huynh nghĩ mình có chiêu thức đủ uy lực bức y vào tình thế đó. Huynh chết, y cũng phải chết. Huynh chết quần hùng tri ân, y chết thì mối họa cho võ lâm cũng được diệt trừ. Nói cho cùng, giả như y không chết cũng phải thọ thương, khi đó quần hùng có thể làm nốt công việc cuối cùng, y thọ thương rồi thì không còn đáng sợ nữa.
Hắn vỗ ngực bình bình, cao giọng:
- Huynh ở trong cái thế phải chết, tất không thể tham sinh. Chết như thế mới đáng giá. Chết mà đáng thì sợ gì mà không chết!
Thủy Thiên Cơ run người, nàng xô y ra, gằn từng tiếng:
- Phải! Đi đi! Hồ ca ca cứ đi đi! Tìm một cái chết vinh quang! Cần gì quan tâm tới muội nữa...
Hồ Bất Sầu quay mình bước gấp ra khoang thuyền. Y bước vội vã, để can đảm không vì những giọt lệ của Thủy Thiên Cơ mà giảm dần.
Bởi Thủy Thiên Cơ đang quỳ gối trên sàn thuyền, òa khóc lớn.
Quần hùng không thất vọng.
Họ thấy người xuất hiện không phải là Tử Y Hầu, nhưng người đó cũng oai dũng khí phách, phong độ hiêng ngang bất khuất không kém Tử Y Hầu.
Người đó đứng ở mũi thuyền, tiếng hoan hô ngưng bặt.
Thần sắc của người áo trắng biến đổi thấy rõ. Nhưng không phải vì y khiếp hãi, đó là vì y phẫn khích, ánh mắt y ngời lên ánh lửa khoái hoạt.
Con thuyền từ từ chạm bờ cát...
Người áo trắng nhìn Hồ Bất Sầu một lúc lâu, đoạn thong thả buông từng tiếng:
- Được lắm! Tử Y Hầu rồi cũng có một truyền nhân! Phần tạ.. cuối cùng cũng có một địch thủ! Ít nhất cũng phải như thế chứ! Nếu không chẳng hóa ra giang hồ toàn là xác chết thây ma hay sao.
Hồ Bất Sầu không đáp.
Hắn không muốn nói, bởi hắn cũng chẳng có gì muốn nói với người áo trắng cả.
Nói làm gì? Nói bất quá để trì hoãn cuộc chiến lại đôi chút mà thôi, mà trì hoãn để làm gì?
Nói để làm gì, nếu chẳng thể xoay chuyển tình thế? Vả lại, nào ai muốn nói đâu. Dù không ai hiếu chiến cũng bắt buộc phải giao thủ, giao thủ vì võ đạo chứ chẳng phải tư thù, vô luận thế nào cuộc chiến vẫn phải khai diễn.
Mọi lời nói trong trường hợp này đều thừa thãi cả.
Hồ Bất Sầu chỉ buông gọn một tiếng:
- Mời!
Nhưng người áo trắng vẫn đứng lặng tại chỗ.
Chương trước