XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 60 - Đỉnh vinh quang (Hết)

↓↓

- Giết! Giết tất cả, lấy máu của họ nhuộm hồng biển rộng này để làm gì chứ? Ta có thể cứu nguy cho võ đạo được đâu? Buồn thay cho kiếp vận của nền võ học.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cánh tay mang thanh trường kiếm của y buông thõng xuống, như thể treo vào đó ngàn cân đá tảng. Y đưa tay kia khoát khoát về phía quần hùng:


- Đi! Hãy đi đi! Đi hết đi! Đừng kẻ nào ở lại! Ta tha chết cho tất cả!


Sét nổ bên tai cũng không làm quần hùng chấn động bằng mấy câu nói này của người áo trắng.


Tha chết, tha chết cho tất cả! Mà là tất cả võ lâm Trung Nguyên!


Thế là tha cho kiếp vận của võ lâm Trung Nguyên!


Nhục nhã!


Võ lâm Trung Nguyên nhục! Cái nhục của họ là đã không giữ được thể diện của võ lâm Trung Nguyên. Hay nói cách khác, những phần tử ưu tú của võ lâm Trung Nguyên đều có mặt ở đó bị sỉ nhục.


Họ thà chết còn hơn nghe người áo trắng nói mấy câu đó. Thà họ bị giết như những con hổ kiêu hùng dưới tay kẻ đi săn, còn hơn như một con chó cúp đuôi thế này.


Nhưng, biết rửa nỗi nhục đó bằng cách nào?


Kim Tổ Lâm bật khóc. Y gào lên:


- Cao xanh! Cao xanh! Ngoài Phương Bửu Ngọc ra trên thế gian không còn ai là đối thủ của hắn hay sao? Không ai dám động thủ với hắn nữa sao? Võ lâm không lẽ chỉ có Phương Bửu Ngọc một cột chống trời? Giả như Phương Bửu Ngọc không đến, quần hào phải chịu cúi đầu nghe hắn sỉ nhục?...


Mỗi lời của Kim Tổ Lâm như những nhát roi quất vào mặt hào kiệt giang hồ.


Mọi người đều đã khóc.


Những tay chọc trời khuấy nước, nghênh ngang một thủa, giờ đây thảy đều thúc thủ nghe người ta lăng nhục.


Không phải họ sợ chết! Nhưng chết mà không cứu vãn được tình thế, chết cũng vô ích, chết cũng không rửa được nỗi nhục.


Tuy nhiên cũng có người không nhẫn nhịn được.


Trong đám đông có một tiếng cười lạnh vang lên, nối tiếp là một giọng nói lạnh không kém:


- Phương Bửu Ngọc! Hắn đã là cái quái gì? Nếu gặp ta, ta giết hắn không chớp mắt. Sở dĩ ta chưa xuất thủ là muốn coi bọn người ngốc nghếch các ngươi còn nạp mạng cho hổ đói được bao nhiêu người nữa.


Các ngươi cứ lao đầu vào mà chịu chết, chết cho hết đi rồi ta ra tay cũng chẳng muộn.


Giọng nói đó, do chính người đã phát xuất đầu tiên, gọi tên Công Tôn Bất Trí lúc vừa rồi.


Người đó là một nữ nhân.


Quần hùng giật mình, song chẳng ai biết được nhân vật đó là người nào.


Nữ nhân đó tiếp:


- Làm gì các ngươi thừ người ra như những xác chết thế? Tại sao chưa tránh qua hai bên để nhường lối cho ta tiến tới? Để ta coi tên tiểu tử áo trắng kia tài ba thế nào mà lại dám coi thường thiên hạ tới thế.


Tưởng như trên thế gian có mỗi một hắn thôi chắc?


Người áo trắng thoáng biến sắc. Ánh mắt của y ngời lên, chờ xem cái người lớn tiếng đó là ai.


Rần rần, biển người dao động, rẽ làm hai tại trung tâm, một con đường lớn hiện ra liền.


Theo con đường đó, bốn người thiếu nữ nhan sắc tuyệt trần khiêng một chiếc kiệu đi vào.


Ngồi trên chiếc kiệu là một nữ nhân tuổi đã trung niên, trên gương mặt đã có những đường nhăn. Thế mà, ánh mắt của bà vẫn còn ma lực kinh hồn, nhìn nam nhân nào, nam nhân đó phải ngây ngất.


Tóc bà vấn cao, trên tóc cài trâm ngọc, trên mình khoác áo gấm tỏ vẻ sang quý.


Điều lạ lùng là trên mình bà có tám thanh kiếm thuộc loại kiếm dài, ánh thép ngời ngời, tỏ rõ là những thanh kiếm báu.


Quần hùng có kẻ nhận ra bà, kêu lên thất thanh:


- Nữ ma đầu Vương Đại Nương! Có phải là bà ấy không?


Một người khác nói:


- Còn ai nữa? Đúng là bà ta rồi! Nghe nói chính Công Tôn Hồng cũng bị bà ta đánh bại. Bà ta đủ sức làm địch thủ của người áo trắng lắm!


Một truyền mười, mười truyền trăm. Cả biển người trong cơn tuyệt vọng vụt hứng khởi trở lại.


Trong trường hợp này, vô luận là ai, hắc bạch giáo, trộm cắp, gian manh dâm tặc... nếu là địch thủ của người áo trắng thì đều được hoan nghênh như thần tượng.


Chưa cần biết có thắng nổi người áo trắng không, nhưng Vương Đại Nương đã được võ lâm coi như đệ nhất anh thư!


Phải, bà ấy chính là Vương đại nương!


Không hẹn mà quần hùng rập nhau hô vang dậy, tiếng hô chấn động cả một góc trời.


Vương Đại Nương đảo mắt nhìn quanh một vòng, miệng nở một nụ cười.


Người áo trắng vẫn bình thản như không. Y lạnh lùng nhìn Vương Đại Nương, buông một câu gọn lỏn:


- Thì ra là một nữ nhân!


Vương Đại Nương cười mỉa:


- Nữ nhân thì sao? Nữ nhân vẫn có thể giết được ngươi như thường!


Người áo trắng thở dài khoát tay:


- Ngươi đi đi! Bình sinh ta không thích động thủ với nữ nhân!


Vương Đại Nương bĩu môi:


- Ngươi có muốn không động thủ cũng không được!


Bà từ từ phẩy nhẹ tay.


Hai đạo kiếm quang chớp lên, xẹt thẳng tới.


Dù bà dùng tay, kiếm vẫn nhanh như thường, nhanh hơn mũi tên rời cung.


Hai đạo kiếm quang đó làm gì được người áo trắng?


Bởi người áo trắng đang nhìn bà, dù là không chú ý lắm cũng là nhìn, và hẳn là thấy những cử động của bà. Một tay kiếm thông thường cũng có thể tránh được hai đường kiếm đó, huống chi là người áo trắng.


Thế thì tại sao Vương Đại Nương lại phóng ra? Như thế có phải là phí phạm hai thanh kiếm không? Gặp đại địch mà số ám khí trong mình hao hụt một cách vô ích, đúng là một cái bại lớn rồi.


Chẳng qua bà dụ địch mà thôi.


Chỉ cần người áo trắng khẽ nhích động thân hình thôi, là bà xuất phát tuyệt học của mình ngay.


Tuyệt học đó là kiếm pháp Tử Mẫu Truy Hồn Sát Thủ. Hai lưỡi kiếm bay ra, một trước một sau nhưng lưỡi phóng sau tới đích trước, và sau cùng để công thật sự, còn trước chỉ dùng để nhử địch mà thôi.


Hai đạo kiếm quang này bay ra là để dọn đường cho Tử Mẫu Truy Hồn Sát Thủ kiếm pháp mà thôi.


Nhưng người áo trắng không hề nhích động thân hình. Y chỉ vung tay lên, một vệt sáng lạnh chớp ngời, rồi tiếng thép ngân dài như một điệu nhạc du dương bất tận.


Chừng như không có tiếng va chạm nào vang lên, nếu có thì tiếng động đó cũng quá nhỏ. Thanh kiếm đón đỡ hai làn kiếm quang của Vương Đại Nương tạo thành bốn đạo ngắn hơn, bốn đạo đó chỉ lóe lên rồi tắt lịm.


Quanh chỗ đứng của người áo trắng bốn đoạn kiếm nằm phơi lộ trước mắt quần hùng.


Lập tức, hai đạo kiếm quang chớp lên. Vương Đại Nương không chờ đôi kiếm trước rơi xuống đất, cùng lúc khi người áo trắng nhích động cánh tay, bà cũng phẩy tay, phóng tiếp hai thanh kiếm khác.


Bốn đoạn kiếm vừa chạm đất, hai đạo kiếm quang khác đã nối tiếp trên đường hướng tới chỗ người áo trắng liền.


Trường kiếm nơi tay đã được vung lên, ngăn chặn hai đạo kiếm quang trước chưa kịp thu về thì hai đạo kiếm quang sau đã tới nơi, hiển nhiên người áo trắng không thể dùng kiếm nghinh đón kịp thời, y phải nhích động thân hình sang một bên để né tránh.


Thân hình y còn chưa nhích động, một đạo kiếm quang thứ năm đã vút tới liền, chặn ngay trước mặt y theo hướng chuyển động.


Người áo trắng chớp mắt bật cười:


- Khá! Khá lắm!


Tiếng cười vừa dứt, y đã rời xa khỏi vị trí hơn hai thước, từ chỗ đứng, y nhún chân nhảy vút lên cao, uốn người vòng xuống đáp phía hậu.


Đạo kiếm quang thứ sáu xẹt tới.


Đạo kiếm quang này chớp lên gần như đồng thời với cái nhún chân của người áo trắng. Khi y vừa đáp xuống thì đạo kiếm quang này đã ở sát bên rồi.


Cái diệu của cách phóng kiếm của Vương Đại Nương là thoạt đầu, kiếm quang vút tới từ từ, nếu cứ ước độ theo tốc độ của kiếm quang mà chờ hóa giải thì không kịp, bởi, khi gần tới đích, tức là trước mặt người áo trắng thì đột nhiên kiếm quang lại tăng tốc độ, bay quá nhanh. Đó là một điều trái ngược với lý thường xưa nay vậy.


Trước thế tấn công ảo diệu của Vương Đại Nương, người áo trắng không có chỗ lùi mà cũng không còn chỗ tiến, có tạt qua trái phải gì cũng không kịp.


Quần hùng tin tưởng Vương Đại Nương phải đắc thủ, liền reo hò vang dội.


Nhưng họ mừng chẳng được lâu.


Trong khi họ tưởng đâu người áo trắng vô phương né tránh, hẳn nhiên y phải chết dưới đạo kiếm quang thứ sáu của Vương Đại Nương, thì y lại ung dung nhún chân tung bổng người lên không.


Vương Đại Nương biến sắc, lập tức rời chiếc kiệu, tung người lên không theo. Còn hai thanh kiếm nơi tay, bà không phóng đi nữa mà cầm mỗi tay một kiếm, và vừa chuyển đà vọt tới đối phương vừa vung tay chém tới liền.


Bà hét lên:


- Ngươi giỏi lắm! Liệu ngươi tránh được hai kiếm này chăng?


Kiếm quang chớp lên, một bên hai đạo, bên kia một đạo, ba làn chớp sáng xẹt ra nghinh nhau như giao long quấn lộn vào nhau.


Có tiếng động rất khẽ vang lên, người áo trắng lộn mình một vòng, chiếc áo rộng của y căng gió, phiêu phiêu phất phất tà tà đỡ y chạm đất.


Bên kia, Vương Đại Nương không đáp xuống, mà bà rơi theo sức nặng của thân mình. Bà rớt bịch trên cát, mình nằm ngửa, tay vẫn còn giữ thanh kiếm. Giữa đôi mày của bà, người ta nhìn thấy một vết thương nhỏ do mũi kiếm chọc vào.


Bà đã bất động.


Trọn đời làm việc ác, cuối cùng lại đem sinh mạng tạ lại cho võ lâm. Dẫu sao, bà cũng chết cho võ lâm Trung Nguyên.


Bà sống trong nhục nhã, trong sự khinh miệt của toàn thể anh hùng hào kiệt trên giang hồ. Nhưng bà chết trong vinh quang.


Giả như lúc này còn có người nào giữ thành kiến xưa mà nhìn thấy bà nằm ngửa trên cát, với vết thương nơi chân mày kia, thì cũng sẽ xóa bỏ thành kiến mà chuyển sang thương xót bà.


Huống hồ phần đông đã sẵn sàng quên những thành tích bất hảo của bà ngay từ lúc bà thách đấu với người áo trắng?


Tất cả đều cúi đầu, không nỡ nhìn xác của bà. Ngàn người như một, chung một tiếng thở dài.


Người áo trắng ngưng ánh mắt nơi mũi kiếm, vài giọt máu tươi vẫn còn đọng nơi đó, từ từ thấm từng giọt xuống nền cát ẩm, miệng y lẩm nhẩm:

Chương trước

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Les Fleurs Savages

Les Fleurs Savages

Người ta thường nói hoa hồng mới là vua của các loài hoa, nhưng không phải với tôi.

24-06-2016
Nhật Ký Làm Bố

Nhật Ký Làm Bố

Tên truyện: Nhật Ký Làm BốTác giả: Đang cập nhậtThể loại: Truyện VOZTình trạng:

18-07-2016 13 chương
Tình yêu muộn màng

Tình yêu muộn màng

Nàng không yêu chàng. Bởi vì xuất thân bần hàn, bởi vì cần trả nợ, mà nàng lấy

30-06-2016