XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 120 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 55 - Đạo nghĩa của kẻ cướp

↓↓

Đa tạ?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đa tạ vì nàng đã hiểu cho hắn? Đa ta vì nàng nhận chịu hậu quả của sự tình, nếu sự tình tại Bạch Thủy cung kết thúc đúng như sự lo sợ của cả hai?


Và nếu chuyện hai người lo lắng xảy ra thật, thì những gì họ chung đắp thời gian qua sẽ tan vỡ hoàn toàn ư?


Viễn cảnh đó hiện ra, thử hỏi họ không đau lòng sao được?


Đau lòng mà không thể nói gì được, họ đành khóc.


Bóng tối che khuất, họ không thấy mặt nhau nhưng cảm được nỗi đau trong lòng nhau.


Cái tâm lúc này hữu dụng hơn đôi mắt.


Với tâm tư trầm trọng đó, họ ngồi bất động trong bóng tối rất lâu.


Bỗng Hồ Bất Sầu chạy ra ngoài chụp lấy tay lái.


Trời tối đen, không một vì sao.


Gió thổi ù ù, xoay vần không phân hướng...


---***--- Một ngày ...


Hai ngày...


Con thuyền cứ buông trôi theo sóng và gió. Sóng đẩy tới, gió thổi lui, không còn biết trôi giạt đi đâu nữa.


Trên thuyền cũng có một ít nước uống, nhưng thức ăn chẳng còn.


Thức ăn đã bị Già Tinh đại sư vơ hết lúc quăng dây kéo thuyền vào bờ hải đảo, bắt Vạn Lão phu nhân mang đi.


Già Tinh đại sư đoạt những thức ăn đó cố ý nuôi họ, ngờ đâu hiện tại họ lại chịu hậu quả như thế. Có thuyền, có đồ ăn cho họ dùng để trở lại Trung Nguyên, rồi chính họ lại hủy hoại những nhu cầu cấp thiết trời dành cho họ.


Chịu đói lúc bồng bềnh trên biển mấy ngày, chịu đói lúc lên thuyền cũng chừng đấy hôm, bây giờ cái đói là điều khổ sở nhất.


Lúc đói, họ mới thấy giá trị của sự sống.


Khát chết nhanh, đói chết chậm. Nhưng bao giờ cũng thế, sự trì hoãn càng khiến con người ta chịu đựng đau khổ nhiều hơn, bởi nó cứ từ từ mà đến, thấm dần...


Thuyền có thể tiến tới chăng, hay chỉ quay cuồng theo gió và sóng, một vòng giữa biển.


Suốt mấy ngày, họ chưa thấy một chút gì là bóng dáng đất liền, cũng không thấy bóng dáng một cánh buồm nào. Có thể họ đang bềnh bồng ngoài thủy lưu của thương thuyền chăng? Họ đã lạc vào vùng biển không bao giờ có thuyền lai vãng chăng?


Dần dần, họ mất cả tự chủ. Họ không còn khí lực để giữ được hy vọng, lí trí nữa.


Họ tựa mình vào nhau lúc nào không biết.


Vận mạng đưa họ tới gần cái chết, vận mạng cũng đưa họ tới gần nhau hơn, nếu không phải có sự nguy hiểm thế này, chắc họ chẳng bao giờ có thể gần nhau tới thế.


Song lúc họ gần nhau, là lúc họ xuôi tay giao phó sinh mạng cho tử thần rồi, và đó là niềm an ủi cho họ lúc xuôi tay giao phó sanh mạng cho tử thần.


Phải!


Ít ra cũng phải có gì an ủi họ chứ? Nếu không thì thật quá bất công. Họ vừa yêu nhau, họ còn dè dặt với nhau thì tai nạn tới dồn dập, họ còn chưa kịp cầm tay nhau, chưa kịp nhớ mùi thân thể nhau đã phải chia lìa hay sao?


Cái chết cũng thật nhiệm mầu.


Đôi vợ chồng hận nhau tới mấy, khi còn sống nhất quyết không chịu nhìn mặt nhau, nhưng khi một trong hai người chết đi, người kia lại ngậm ngùi luyến tiếc hồi tưởng ân tình xưa cũ, rồi trong lòng chỉ còn thương tiếc chứ nào thấy hận thù nữa.


Cái chết đưa con người đến gần nhau, nếu gần rồi càng gần hơn, nếu xa thì nhích lại gần. Cái chết xoá tan hận thù, như vậy không phải là cũng đáng ca ngợi lắm sao?


Cái chết nghĩ ra có đáng sợ chi đâu? Chỉ có những kẻ sống tham, sống hèn mới sợ chết!


Lúc này, hai người đang tựa vào nhau, họ không nói gì, không phải bởi họ không muốn, mà là họ không còn sức lực để nói nữa...


Tâm trí họ mơ hồ, như có một màn sương mờ bao phủ. Đói, khát, tuyệt vọng. Màn sương khói lớn dần, loang ra ngày một rộng.


Họ đã mất hết tâm cầu sống từ lâu, họ đã sẵn sàng chờ cái chết tới.


Mà cho dù họ có còn luyến tiếc sự sống cũng không làm gì được nữa. Họ đã kiệt sức, tay chân vô lực, đầu óc bồng bềnh, không còn suy nghĩ ý thức nổi nữa.


Họ muốn ngủ một giấc, họ biết là giấc ngủ này sẽ là ngàn năm.


Giấc ngủ này thật khó chống chọi lại. Họ dành toàn bộ khí lực cho nhau trong phút cuối cùng.


Hồ Bất Sầu nắm tay Thủy Thiên Cơ nhẹ giọng:


- Thủy muội không cần bận tâm...


Họ sắp chết, nên lại đổi lối xưng hô, để tận hưởng cảm giác ngọt ngào trước khi vào cõi u linh. Thủy Thiên Cơ gật đầu:


- Phải. Tiểu muội cần gì bận tâm? Từ giờ phút này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Không việc gì, không người nào có thể làm chúng ta lìa xa.


Hồ Bất Sầu cũng gật đầu:


- Đúng thế, Thủy muội. Không việc gì, không người nào...


Trên gương mặt bất động của họ dường như đều có một nụ cười.


Hai người đã không còn chỉ tựa vào nhau nữa. Thủy Thiên Cơ ngồi gọn trong lòng Hồ Bất Sầu, Hồ Bất Sầu vòng tay ôm lấy tấm thân mảnh mai ấy vào lòng.


Trong tư thế đó, họ chờ cái chết đến với họ.


Bỗng nhiên có ba tiếng vun vút cất lên.


Ba tiếng đó chừng như do có vật xé gió lao đi.


Ba mũi tên! Ba mũi tên từ xa bắn tới, cắm phập vào mũi thuyền.


Ba mũi tên nặng màu đen, có chùm lông đỏ như máu ở đuôi. Phóng những mũi tên đó đi xa mà không sợ gió đùa chệch hướng thì người phóng cũng kể là người có thần lực.


Nhưng hiện tại dù sét đánh ngang tai, hai người Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ cũng không quan tâm, huống gì ba mũi tên.


Hắn chỉ nghe trong họng mình phát ra âm thanh:


- Cướp biển... Cướp biển đến!....


Cướp thì sao? Cả hai có gì đáng cướp?


Sinh mạng ư? Chuyện đùa, họ đã chờ thần chết từ lâu lắm rồi.


Sóng vỗ, gió thổi. Trong sóng gió có tiếng cười vang dội, tiếng cười của những tên cướp biển vô đạo trên nổi khỗ đau của đồng loại. Tiếng của loài dã thú, chỉ biết đói là ăn.


Hồ Bất Sầu cười, Thủy Thiên Cơ cũng cười, song tiếng cười của họ suy nhược không thành tiếng.


Một giọng nói giương oai thô kệch từ ngoài vọng vào:


- Thiên hạ giương oai. Bá hải vô địch.


Có người vô địch trên lục địa, xưng hùng xưng bá trên lục địa thì cũng có người vô địch trên mặt biển, xưng hùng xưng bá trên mặt biển.


Có điều thiên hạ trên biển không nhiệt náo bằng trên lục địa.


Bởi sống trên biển là cuộc sống bồng bềnh trôi nổi, tùy sóng mà đi, tùy gió mà tới, xem ra cướp trên biển kém phát tài hơn trên lục địa.


Oai!


Trên lục địa muốn thị Oai lúc nào không được. Những con người yếu ớt hơn họ lúc nào cũng sẵn để bắt nạt.


Trên biển làm gì có chuyện như thế, đâu phải lúc nào cũng có người để họ thị Oai.


Nhiều thì mau nhàm, ít thì khi có càng kích thích mạnh hơn. Thế nên gặp dịp là phải thị Oai.


Lại một giọng tiếp:


- Thuận ngã giả sinh. Kháng ngã giả tử!


Rồi cả hai hét lên như dã thú gầm.


Rồi tiếng bình bình vang dội, như có người lôi thuyền vỡ cả mui.


Dây móc được quăng từ thuyền kia sang, rồi bọn hải tặc theo dây mà sang. Tiếng chân dậm trên sàn thuyền bình bình như búa nện.


Thuyền của bọn cướp không to lắm, xem chừng đông người nên khá chật chội. Trên cao mui thuyền cánh buồm đen phất phơ theo gió, kêu phần phật.


Bọn cướp biển quần áo sặc sỡ, mình mang áo chẽn da, loại giáp không tay như áo lá, chỉ che kín được phần ngực và lưng phòng ám khí.


Những bắp tay chắc nịch đen sạm như đồng lộ ra đầy sinh lực.


Chúng như những tượng đồng, Búa nện không nát, đừng nói là người phàm. Chúng đang nhảy lên thuyền của Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ, miệng hò hét tay múa vũ khí tít mù.


Ai yếu bóng vía chỉ nhìn chúng cũng đủ sợ phát khiếp. Chúng ồ ạt xông lên tựa như hổ đói sút chuồng.


Nhưng Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ là hai kẻ đang chờ chết, họ chẳng sợ, họ thấy mình sắp được giải thoát. Họ còn không buồn nhìn lên nữa.


Bọn cướp biển phá khoang thuyền, thấy trong đó chỉ có hai xác người còn ôm ấp nhau, rũ ra trong góc.


Đi đánh cướp mà lại gặp trường hợp như thế, còn gì chán bằng. Bao nhiêu hùng khí lập tức xẹp xuống. Chúng không hò hét, không múa động binh đao.


Có kẻ nào đã cướp tay trên của bọn chúng chăng? Những ngày sau sẽ rất xui xẻo. Bọn cướp biển đi không trở về không là một điều xui nhất trên đời.


Không tên nào lên tiếng.


Rồi chúng lên tiếng mắng chửi, chẳng biết là chửi ai, nhưng cứ văng ra cho đã tức mình. Chúng soát một lượt nữa quanh chỗ Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ.


Một tên kêu lên:


- Hai kẻ này chưa chết.


Một giọng khác nói:


- Hai tên này từ đâu tới? em quần áo mà đoán thì hình như từ Dã Nhân Quốc tới.


Một tên khác bước tới kéo tóc Thủy Thiên Cơ giật mạnh cho ngửa mặt ra, nhìn một hồi cười hi hí:


- Nàng này xem ra được quá chừng. Bất quá cho nàng ăn uống vài hôm chúng ta đã có thể có trong tay một mỹ nhân. Chuyến đi này kể như cũng không xui lắm. Hí hí...


Nhiều tên khác nữa chạy đến, chúng thô bạo vuốt ve má, cổ, vai Thủy Thiên Cơ. Chúng biết đâu rằng chỉ cần chúng cho nàng ăn uống vài hôm thì mỹ nhân khôi phục sắc đẹp phi phàm nhưng cũng khôi phục công lực phi phàm. Lúc đó thì thay vì mỹ nhân phục vụ chúng, e rằng bọn chúng có ba ngàn mạng cũng bị mỹ nhân tàn sát không còn một mống.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Những con gián

Những con gián

Và sau cùng tuổi trẻ chúng tôi đã làm những gì để chống chọi lại những nỗi cô

24-06-2016
Nhật kí tháng 12...

Nhật kí tháng 12...

Tình cảm, sợ nhất là những cơn say nắng. Không phải yêu, chỉ là thích. Người đến

23-06-2016
Sao anh không nói yêu em?

Sao anh không nói yêu em?

Anh khờ lắm! Tại sao trước kia anh không nói yêu em? *** Một tháng kể từ ngày gã lên

29-06-2016
Vì anh bất chấp yêu em

Vì anh bất chấp yêu em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Thư ngăn bàn

Thư ngăn bàn

Cả hai đứa lăn đùng ra ghế, nhưng trước khi một trong 2 đứa... giãy chết thì đứa

28-06-2016