Old school Easter eggs.
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 57 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 55 - Đạo nghĩa của kẻ cướp

↓↓

Vừa lúc đó, có một tràng cười ha hả tử nơi thuyền của bọn cướp, một giọng nói oang oang vọng lên:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Bọn các ngươi làm gì mải miết trên đó? Có gì đáng giá mau khuân về đây. Lão nhân gia đang sốt ruột chờ các ngươi đây.


Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ đều nhận ra giọng nói đó rất quen, nhưng thần trí họ đã không còn sáng suốt, không nghĩ ra và cũng không muốn nghĩ đó là ai. Một tên cướp hằn học:


- Cái lão bất tử chết bầm đó lại thị Oai với chúng ta rồi.


Lão bất tử, là nam hay nữ? Một tên khác đáp; - Biết làm sao? Chúng ta không đương cự nổi lão thì phải chịu để lão sai khiến thôi.


Một tên khác hừ một tiếng:


- Nếu biết có ngày hôm nay chúng ta đừng cứu mụ nữa, để mụ chìm luôn đáy biển làm mồi cho cá có hơn không.


Bọn chúng lầm bầm chửi rủa, nhưng cũng chỉ đủ nghe với nhau, không dám để người kia nghe thấy. Chúng mắng mụ nào đó đầy đoa. bọn chúng đến điên, thành thử bọn chúng chặn thuyền cướp rồi đi tay không về tay trắng.


Thực sự thì bọn chúng cũng không trở về tay không. Chúng lôi luôn cả Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ sang thuyền chúng. Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ bị chúng khiêng qua thuyền kia. Đến nơi, mùi rau cải, thịt cá, mùi rượu, mùi mồ hôi, tất cả hoà trộn thành một thứ mùi ghê tởm xộc vào mũi họ.


- Thì ra là hai ngươi. Trời đất bao la mà sao hẹp vậy? Mới xa nhau đó đã lại gặp nhau rồi.


Người vừa nói là Vạn Lão phu nhân.


---***--- Trên thuyền kẻ cướp, cái gì có thể thiếu chứ không thể thiếu đồ ăn thức uống, nhất là rượu.


Vàng rất nhiều, bạc cũng thừa, y phục chất đống...


Tất cả bừa bãi trong khoang lẫn với những tạp vật khác, có trời biết nó là những thứ gì.


Cho dù chẳng ích lợi gì với chúng, chúng đã mất công đánh cướp thì cứ mang về, mang về rồi quẳng chỏng chơ bừa bãi.


Những thứ kia dùng cả đời cũng đã hết đâu, mà phải quan tâm.


Hoặc giả hết rồi lại có, có rồi khinh thường, tiêu hoang tới hết, lại cướp, lại có...


Một vòng quanh quẩn của bọn cướp, chỉ có thế.


Chính giữa những đống lộn xộn đó có một cái bàn lớn đựng rất nhiều đồ ăn, thức uống.


Vạn Lão phu nhân đang ngồi cạnh đó. Bà ta đang ăn, tay vấy mỡ, miệng vấy mỡ, tóc vấy mỡ...


Tay, mồm bà hoạt động liên tục. Bà đang bù đắp những ngày bềnh bồng trên sóng.


Hồ Bất Sầu từ chỗ bị bỏ rơi, giờ gặp lại đồng loại, nhưng là những kẻ hiểm ác tàn độc. Hắn cảm thấy thế nào hắn cũng không biết. Nhưng trong lòng hắn nảy sinh hào khí đã tắt từ lâu. Hắn nở một nụ cười trên đôi môi khô nẻ:


- Thì ra là bà.


Vạn lão phu nhân cười ha hả:


- Chắc ngươi không bao giờ tưởng tượng được là già còn sống? Già quả có phúc phận, mạng già còn dài lắm. Khi nào già chết oan uổng như thế chứ.


Bọn cướp biển nhìn nhau. Mắt bọn chúng cho thấy bọn chúng có cùng một ý nghĩ:


- "Bọn họ quen nhau!" Chúng hơi e ngại. Chúng từ từ lui về khoang hậu. Chúng biết ở lại cũng không ích gì, bởi Vạn Lão phu nhân quen hai người, mà chúng thì dưới quyền sai bảo của bà.


Thủy Thiên Cơ nép sát mình vào ngực Hồ Bất Sầu, yếu ớt:


- Vậy là xong.


Hồ Bất Sầu gật đầu:


- Ong.


Rơi vào tay Vạn Lão phu nhân, họ còn mong gì nữa.


- Chẳng khi nào bà ta chịu buông tha chúng ta.


Hồ Bất Sầu gật đầu tiếp:


- Đúng.


Hai người càng ép người vào sát nhau hơn, tay trong tay nắm chặt hơn. Họ hối là lúc trước không cố gắng chống cự mà chết trong tay lũ kẻ cướp, còn hơn giờ rơi vào tay Vạn Lão phu nhân.


Chết cách nào cũng là chết, trừ cái chết dưới tay Vạn Lão phu nhân.


Vạn Lão phu nhân thấy bọn cướp lui ra thì gọi lại nói:


- Sao các ngươi còn không mang chiến lợi phẩm ra mà chia nhau đi.


Bọn cướp kinh ngạc ấp úng:


- Nhưng... Hai người đó...


Vạn Lão phu nhân cười ha hả nói:


- Phải, hai người đó là bằng hữu của già. Nhưng các ngươi cũng đã phải vất vả nhiều, không lẽ lại không được hưởng gì? Thôi thì già phân chia đồng đều. Gã nam kia già có chỗ dùng tới, còn nữ, già không cần, các ngươi muốn dùng thì đưa vào trong kia mà dùng.


Bọn cướp biển vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Bọn chúng mừng rỡ vì được hưởng phần thưởng bất ngờ quá. Cái phần chúng ao ước trước khi mang hai người về đây, đã tưởng như tiêu thành mây khói khi thấy hai người có quen biết nhau.


Bây giờ, Vạn Lão phu nhân không trách phạt bọn chúng, còn cho bọn chúng được như ý. Cả bọn đều sửng sốt ngây người ra một lúc lâu.


Vạn Lão phu nhân giục:


- Các ngươi còn chờ gì nữa? Mỹ nhân như hoa như ngọc ngay trước mắt các ngươi không thấy thèm sao?


Rồi bà nghiêm giọng bảo:


- Tuy nhiên các ngươi phải đề phòng đấy nhé. Đừng thấy mỹ nhân mềm mại ôn nhu trước mắt mà tưởng nàng ngoan ngoãn hiền lành.


Nàng còn hung dữ hơn cọp cái ngàn lần. Các ngươi tuyệt đối không nên cho nàng ta ăn uống gì cả, dưỡng hổ di hoạ, các ngươi có nghe câu đó bao giờ chưa? Nàng mà phục sức lại thì các ngươi chết cả lũ cho mà xem! Ha ha, thôi thì các ngươi có hưởng thì hưởng cho mau, đừng bồi bổ con mồi cho béo rồi chuốc hoa. vào thân.


Hồ Bất Sầu trơ trơ như gỗ, chừng nếu có uất ức cũng không có khí lực phát tác nữa.


Bản thân hắn còn không lo được, nói gì lo cho nàng. Hắn đành giương mắt nhìn bọn cướp lôi Thủy Thiên Cơ vào khoang sau.


Thủy Thiên Cơ cũng quay đầu nhìn hắn tha thiết.


Đó là lần cuối bọn họ nhìn thấy nhau chăng?


---***--- Vạn Lão phu nhân nhanh chóng đóng cánh cửa ngăn hai khoang lại rồi quay lai nhìn Hồ Bất Sầu cười:


- Chắc bọn chúng nghĩ rằng ta là một mụ già mất nết, tóc bạc răng rụng rồi mà còn thích trai tơ! Chúng không ngờ cũng phải, ai lại nhốt mình với trai một chỗ như ta chứ...


Bà từ từ cầm lên một chiếc đùi gà, đưa lên mũi ngửi, hướng mắt sang Hồ Bất Sầu nở một nụ cười trơ trẽn:


- Ngươi nghĩ già lưu ngươi lại đây để làm gì nào?


Hồ Bất Sầu nhắm mắt lại, tỏ ý không quan tâm tới bà ta muốn làm gì mình, cũng không muốn biết bà ta sẽ nói gì tiếp theo. Làm gì Vạn Lão phu nhân không biết thái độ tảng lờ của hắn. Cho nên, bà vẫn tiếp như thường:


- Ngươi nhắm mắt lại? Phải, ngươi không dám nhìn chiếc đùi gà này phải không? Thực ra ngươi có gì phải sợ, cứ nhìn như thường, ngươi chọn món nào, già sẽ cho ngươi ăn món đó.


Hồ Bất Sầu cắn răng, cố nhẫn nại, cố chống lại sự thèm khát đang lồng lộn trong lòng, chỉ sợ nó trào ra ngoài.


Lúc buồn ngủ, sợ ngủ thì luôn cố mở mắt ra, bây giờ không ngủ lại cố nhắm mắt lại, mà mi mắt lại cứ chực mở lên vì thèm muốn kích thích quá độ, dù không ăn được cũng muốn nhìn cho khoái.


Mắt không mở, nhưng mũi có cánh, không cách nào ngăn được mùi thịt thơm phức chui vào.


Hắn sao có thể ngừng thở được.


Mà còn thở là còn hít thấy mùi gà, mùi vị khuấy động sự thèm muốn mạnh hơn. Hắn phải tự đấu tranh hết sức khổ sở, thân hình run lên bần bật.


Vạn Lão phu nhân cười hì hì:


- Ngửi đi, ngửi xem, mùi thịt gà thật thơm ngon. Bọn cướp này cũng sành ăn lắm, chúng nấu nướng ngon tuyệt.


Bà đưa chiếc đùi gà gần mũi Hồ Bất Sầu, vung vẩy trước mũi hắn.


Những thớ thịt trong người Hồ Bất Sầu giật giật, mi mắt mấp máy, mũi phập phồng...


Lòng hắn không muốn, nhưng lòng không muốn cũng không ngăn được gân thịt giật giật ngoài ý muốn. Nhưng dù sao hắn cũng chưa chịu khuất phục, bởi hắn còn nhắm mắt, còn cắn răng.


Chiếc đùi gà cuối cùng cũng được Vạn Lão phu nhân rút về. Bà bật cười khanh khách:


- Ngươi có muốn ăn không? Ngươi nghĩ ăn là rất khó ư? Dễ lắm!


Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện, chiếc đùi gà này sẽ là của ngươi, những món ăn trên bàn cũng là của ngươi.


Hồ Bất Sầu giọng run run:


- Cái...gì...điều kiện...gì...


Vạn Lão phu nhân thấy hắn chịu trả lời thì mừng rỡ:


- Ngươi đừng làm bộ nữa.


Hồ Bất Sầu lắc lắc đầu. Vạn Lão phu nhân dằn từng tiếng:


- Cho ta biết bí quyết võ công của Tử Y Hầu. Sách đã không còn, ngươi phải đọc cho ta nghe.


Gom tàn lực, Hồ Bất Sầu hét lên:


- Không! Ta không nói. Ngươi đừng có mơ.


Vạn Lão phu nhân cười lạnh:


- Ngươi không nói, được thôi, ta cũng không ép ngươi. Nhưng...


Bà cười nghe rợn người, rồi tiếp:


- Chiếc đùi gà này ngon tuyệt. Chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon, ngửi mùi nó sao nghe dạ dày cào cấu khó chịu quá.


Bà đưa chiếc đùi gà tới gần mũi Hồ Bất Sầu.


Hồ Bất Sầu quay mặt đi tránh né, tự y đấm vào ngực mình thình thịch. Y tự hành hạ thân xác mình, vì thân xác đó sao cứ không chịu nghe theo y, cứ đòi theo những kích thích của thèm muốn.


Vạn Lão phu nhân cười:


- Hảo tiểu tử. Tội gì làm khổ mình như thế. Ngươi hứa với ta một lời ta sẽ cho ngươi ăn mà. Chiếc đùi gà này rất ngon, ngươi cắn thử một miếng xem sao.


Bà đưa tay xé một miếng quăng xuống đất cạnh Hồ Bất Sầu. Hắn co rút thân mình, sợ rằng bản thân không đủ sức chống chọi với sự thèm muốn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tình yêu thầm lặng

Tình yêu thầm lặng

Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính,

24-06-2016
Một chuyến đi

Một chuyến đi

Ngồi trên xe từ sân bay về nhà, cô chẳng biết nói gì trong câu chuyện phiếm về cuộc

23-06-2016
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Khi người quay lưng

Khi người quay lưng

(khotruyenhay.gq) Căn nhà nhỏ bé nằm trong hốc của con hẻm nhỏ, cửa nhà luôn đóng im

28-06-2016
Đêm hấp hối

Đêm hấp hối

Nhắm mắt, hít thở thật sâu, Linh cầm lưỡi dao lam đặt lên cổ tay phải... *** Linh

29-06-2016
Em trai tôi

Em trai tôi

Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy

27-06-2016