Polly po-cket
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 58 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 55 - Đạo nghĩa của kẻ cướp

↓↓

- Không ngờ Bửu nhi giờ đã thành danh trên giang hồ rồi.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mai Khiêm nhắm mắt lẩm bẩm:


- Trời còn ban phúc cho ta. ui khiến ta trước khi vĩnh biệt thế gian lại gặp được ngươi.


Hồ Bất Sầu kinh ngạc:


- Các hạ nói câu đó là có dụng ý gì?


Mai Khiêm từ từ nói:


- Có chứ. Phải có dụng ý gì ta mới nói như thế chứ. Chẳng những một vài việc mà là nhiều việc lắm đó Hồ Bất Sầu.


Hồ Bất Sầu khoát tay:


- Có gì cần nói thì các hạ cũng cứ thư thả nghỉ cho khỏe đã. Sau này hãy nói, bình tĩnh mà nói, từ từ mà nói, như thế sự tình cũng rõ ràng hơn. Chúng ta còn nhiều thời gian mà.


Mai Khiêm lắc đầu:


- Không, thời gian không còn nhiều đâu. Khát nước khát quá nhiều tuy lả người song không chết ngay. Uống nước vào rồi tuy có khỏe nhưng khỏe lại chết mau hơn. Ta thấy cái chết gần quá rồi, bất quá chỉ còn chừng...


Hồ Bất Sầu dậm chân:


- Sao ta lại quên mất điều quan trọng này. Phàm ai thọ thương điều tối kỵ là uống nước. Uống nước rồi tuy khỏe hơn nhưng cũng chết gấp hơn. Các hạ đã biết thế, tại sao... còn sống... lại uống nhiều?...


Mai Khiêm nhếch mép cười thảm:


- Không uống cũng chết, mà uống cũng chết. Thế thì tội gì không uống? Chết mau chết chậm cũng đều phải chết, có gì khác nhau?


Thủy Thiên Cơ thấp giọng:


- Ta hiểu. Đành rằng sinh mạng là quý, nhưng lúc hy vọng sống sót chẳng còn thì nước lại quý hơn sinh mạng. Dù sao cũng chết, thà chết khoái vẫn hơn.


Đoạn nàng giục:


- Nếu không còn nhiều thời gian nữa thì ngươi có gì nên nói gấp, kẻo không còn kịp nữa.


Mai Khiêm hỏi:


- Ngươi biết Bạch Tam Không chứ?


Bạch Tam Không là Thanh Bình Kiếm Khách, là ngoại tổ phụ của Phương Bửu Ngọc, là sư phó của Hồ Bất Sầu, đương nhiên là y biết. Hồ Bất Sầu nghe hỏi giật mình, song cố giữ bình tĩnh điểm một nụ cười, gật đầu:


- Là đệ tử há không biết sư phụ sao?


Mai Khiêm tiếp:


- Tốt! Tốt lắm. Cho ngươi biết, sư phụ của ngươi còn sống...


Hồ Bất Sầu thản nhiên:


- Tại hạ biết điều đó!


Mai Khiêm lại tiếp:


- Trên giang hồ hiện nay tuy thiên hạ biết rõ lão chưa chết, song ai cũng đinh ninh là lão còn ẩn cư trong khu rừng già của họ Kim. Ai cũng cho rằng lão đã chán ngán mọi sự tranh chấp trong võ lâm cầu yên thân nơi rừng vắng, không muốn tiếp xúc với thế nhân. Thật rạ..


Hồ Bất Sầu chớp mắt:


- Thật ra như thế nào?


Mai Khiêm nói:


- Thật ra Bạch Tam Không đã tái xuất giang hồ dưới một hình thức khác. Lão đã làm bao nhiêu việc rồi. Đêm đại hội tại Thái Sơn, chính lão đã khám phá mưu đồ của Hỏa Ma Thần. Chính lão hủy những vật hỏa do Hỏa Ma Thần chôn giấu quanh núi.


Hồ Bất Sầu sao biết được chuyện xảy ra tại Trung Nguyên bảy năm qua, cho nên Mai Khiêm nói vậy hắn cũng biết vậy, chẳng biết có phải sự thật đúng thế không. Tuy nhiên nghe việc làm phải của sư phụ thì tự nhiên cũng cảm thấy tự hào. Hắn vừa kinh hãi vừa hoan hỷ trước những chuyện Mai Khiêm tiết lộ, hắn hỏi:


- Đại hội gì trên Thái Sơn? Hỏa vật gì của Hỏa Ma Thần?


Mai Khiêm đáp:


- Những việc đó ngươi từ từ sẽ hiểu khi trở về Trung Nguyên.


Hồ Bất Sầu lại hỏi:


- Các hạ có gặp lão nhân gia chăng?


Mai Khiêm cười thảm:


- Nếu không gặp người thì sao hôm nay ta lại bềnh bồng mặt biển chờ chết như thế này?


Hồ Bất Sầu hỏi:


- Sao lại thế?


Mai Khiêm đáp:


- Thuở tráng niên, ta từng tới Đông Doanh học võ. Lúc trước cũng có quen biết với Bạch Tam Không. Ta có ý trở lại Đông Doanh một lần, trước khi đi ta lại gặp Bạch Tam Không, được lão cho biết một điều bí mật.


Hồ Bất Sầu trố mắt:


- Là bí mật gì?


Mai Khiêm đáp:


- Về người áo trắng.


Hồ Bất Sầu kêu khẽ:


- Lão nhân gia đã nói những gì với các hạ?


Mai Khiêm tiếp:


- Từ ngày thảm bại dưới kiếm của người áo trắng, Bạch Tam Không để tâm nghiên cứu võ công của người áo trắng, cuối cùng cũng có thể tìm ra cách phá thế kiếm kỳ diệu của ỵ..


Dừng lại một chút Mai Khiêm tiếp:


- Vì cảm cái ơn người áo trắng dưới lưỡi kiếm đã nương tình cho lão năm xưa, Bạch Tam Không chẳng hề tiết lộ cách phá chiêu kiếm đó cho bất kỳ ai.


Hồ Bất Sầu hỏi:


- Vậy tại sao lão nhân gia lại tiết lộ với các hạ?


Mai Khiêm giải thích:


- Chỉ vì lúc ta gặp lão thì lão đang hồi nguy cấp, sự sống chết chẳng biết thế nào. Lão lại chỉ có một Phương Bửu Ngọc là người thân, do đó lão phải tiết lộ với ta. Tiết lộ cho ta là vì Phương Bửu Ngọc đó.


Hồ Bất Sầu lấy làm lạ:


- Vì Phương Bửu Ngọc ?


Mai Khiêm gật đầu:


- Đúng. Phương Bửu Ngọc hiện đã được toàn thể đồng đạo võ lâm coi là đối thủ của người áo trắng.


Hồ Bất Sầu cau mày:


- Tại hạ vẫn chưa thấy có sự liên quan gì tới Phương Bửu Ngọc.


Mai Khiêm thở dài:


- Nếu Bạch Tam Không đem cách phá giải thế kiếm kỳ diệu đó cho Phương Bửu Ngọc hay thì có khác gì lão đã phụ hảo ý của người áo trắng năm xưa? Còn ta, ta lại là bằng hữu của người áo trắng. Lão cho ta biết bí mật đó là muốn ta tìm tới ngay Đông Doanh tam đảo, tìm gặp người áo trắng, cho y hay rằng Trung Nguyên đã có người khám phá ra thế kiếm kỳ diệu của y rồi. Biết như thế, người áo trắng có thể sẽ bỏ qua việc vào Trung Nguyên lấy máu rửa kiếm. Thế thì không những Phương Bửu Ngọc khỏi nguy, mà đồng đạo võ lâm Trung Nguyên cũng tránh được một trường sát kiếp hãi hùng.


Hồ Bất Sầu nói:


- Nhưng... nhưng... các ha.....


Mai Khiêm cười buồn:


- Nhận sự ủy thác của Bạch Tam Không, ta tức khắc lên đường xuôi về Đông Hải. Ngờ đâu trên con thuyền định mệnh này ta bị người hiểu lầm. Mình bị hiểu lầm mà không thể giải thích, thật khổ sở biết bao.


Chỉ còn một cách...


Hồ Bất Sầu thở dài:


- Nhận sự ủy thác, quyết làm tròn sự ủy thác đó bằng mọi giá, các hạ quả là người đáng kính phục.


Mai Khiêm thở dài:


- Đáng kính? Đáng kính cái gì? Hảo tâm, hùng khí? Trời! Ngươi có biết đâu, sau cuộc chiến ác liệt tại Thái Sơn, lại tới trận bão biển vừa qua, kế đó lại gặp sài lang hổ báo, quái nhân...


Hồ Bất Sầu cười :


- Không có quái nhân. Lão là Già Tinh đại sư đó.


Mai Khiêm kêu một tiếng thất thanh, mặc dù y đã kiệt sức mà vẫn có thể kêu to như vậy được:


- A, thì ra là lão.


Y trầm ngâm hồi lâu rồi lại tiếp:


- Ta bị lão đánh một chưởng ngất lịm đi. Thực ra thì ta cũng không bị thương tổn gì. Tỉnh lại ta cùng Công Tôn Hồng đẩy thuyển ra khơi nhằm hướng Đông tới Đông Doanh đảo.


Hồ Bất Sầu cau mày:


- Tại sao Công Tôn Hồng...


Mai Khiêm đáp:


- Như ta đã nói, ta bị người hiểu lầm. Song ta thà để người hiểu lầm còn hơn là làm hỏng việc của Bạch Tam Không. Ta im lặng. Công Tôn Hồng lại bức bách ta phải tiết lộ. Cuối cùng ta cũng nói cho hắn biết. Lúc đó ta muốn trở về, thì Công Tôn Hồng lại khuyến khích ta, muốn giúp ta tới Đông Hải. Ai ngờ, trên đường đi lại gặp người áo trắng từ Đông Doanh đảo vào Trung Nguyên.


Hồ Bất Sầu trố mắt:


- Làm sao các hạ thấy thuyền mà có thể biết là thuyền của người áo trắng?


Mai Khiêm cười:


- Dám dùng thuyền con vượt biển, phi hắn ra còn ai có bản lĩnh đó?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Ngộ yêu tuổi 21

Ngộ yêu tuổi 21

(truyenngan.ccom.vn - Tham gia viết bài cho tập Truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Son môi đắng

Son môi đắng

"Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người, vì em cũng đang lạc

24-06-2016
Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ

Mỗi một câu chuyện ra đời thường là sau khi có biến cố hay sự kiện nào đó. Tôi

27-06-2016
Chiếc áo tặng cha

Chiếc áo tặng cha

Thế là ước nguyện mua tặng cha một bộ áo quần mới của tôi không thành. Tôi ân hận

27-06-2016
Đi tìm vai chính

Đi tìm vai chính

 Tôi chỉ là một nhân vật phụ đứng ngoài cảnh quay của một bộ phim có hai nhân vật

24-06-2016