The Soda Pop
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 53 - Chuẩn bị đường về

↓↓
Vạn lão phu nhân vụt kêu lên thất thanh:


- Trời ! Con nhai? Nhai rồi nuốt luôn sao?


Già Tinh đại sư cười hì hì:


- Thì quà mẹ biếu phận làm con phải vui vẻ tiếp nhận. Nhận thì phải ăn mới phải đạo làm con chớ?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Vạn lão phu nhân giậm chân:


- Nguỵ.. chí nguy!....


Già Tinh đại sư biến sắc mặt:


- Sao? Mẹ nói sao?


Vạn lão phu nhân tỏ vẻ khổ sở:


- Nguy! Nguy rồi con ơi! Vật đó chi để xem, chứ không nên ăn! Ăn không được con ơi!


Già Tinh đại sư càng sợ hãi:


- Tại sao không ăn được?


Vạn lão phu nhân thở dài:


- Mẹ quên cho con biết, vật ấy có tẩm độc!


Già Tinh đại sư hét lên tiếng lớn, với tay chụp bà liền, run run giọng hỏi gấp:


- Mẹ nói sao? Độc...


Vạn lão phu nhận gật đầu:


- Ngoài mẹ ra, chẳng ai giải trừ nổi!


Già Tinh đại sư trợn mắt:


- Ngươi là một yêu bà! Ta xé xác ngươi! Ngươi chết với ta!


Vạn lão phu nhân bật cười ha hả:


- Ngươi giết ta, ai cứu ngươi? Ngươi giết ta, ngươi có sống được chăng?


Bây giờ bà không còn giữ cái lối xưng hô nữa, bà giở thái độ trắng trợn đối với nhà sư. Già Tinh đại sư hét:


- Giải độc cho ta! Mau lên!


Vạn lão phu nhân điềm nhiên:


- Ta nghĩ cũng nên giải độc cho ngươi lắm, song đáng tiếc thuốc giải không sẵn trong mình. Muốn có thuốc giải, phải chờ đến lúc trở về Trung Thổ mới được!


Rồi bà pha trò tiếp:


- Con ơi, con không nên khẩn trương quá độ như vậy. Chất độc tuy kịch liệt, song nó phát tác rất chậm, giả như ngươi một mực hiếu thuận với ta thì trong vòng năm ba tháng, nó chẳng hề phát tác!


Già Tinh đại sư nổi giận cực độ trừng mắt nhìn bà như muốn nuốt sống, sau cùng lão thở dài buông tay lẩm bẩm:


- Được! Ta phục ngươi!


Vạn lão phu nhân lại cười khanh khách:


- Nếu già không thi hành kế đó thì khi ngươi chiếm được bí kíp võ công rồi ngươi sẽ giết già là cái chắc, chứ đừng nói là ngươi còn nhìn nhận già như mẹ nuôi nữa! Giờ đây già yên tâm để làm cho ngươi đi lấy quyển bí kíp đó!


Già Tinh đại sư cao hứng trở lại hỏi:


- Lấy bí kíp đã đành, nhưng phải diệu kế chứ? Diệu kế như thế nào, ngươi nói cho ta biết đi?


Vạn lão phu nhân thốt:


- Về võ công Thủy Thiên Cơ kém ngươi xa, mười không bằng một!


Nhưng nàng lại sai khiến ngươi được như một tên nô lệ bảo làm cái gì, ngươi làm cái đó, ngươi đi ngay. Tại sao thế chứ?


Già Tinh đại sư căm hận:


- Tại vì con yêu tinh đó biết đã rõ cái ý của ta vô luận làm sao ta không thể để cho những bí kíp võ công của Tử Y Hầu bị tiêu diệt, tạ..


nếu ta không thấy qua một lần các quyển bí kíp đó, chắc chắn là ta không nhắm mắt!


Vạn lão phu nhân gật đầu:


- Phải? Ngươi dám đem sanh mạng đánh đổi với quyển bí kíp...


Chính đó là một nhược điểm của ngươi, Thủy Thiên Cơ nắm được nhược điểm đó trong tay, tự nhiên lung lạc ngươi dễ dàng...


Già Tinh đại sư nghiến răng kêu như thép rít, mắng:


- Con yêu tinh! Nàng đúng là một con yêu tinh!


Vạn lão phu nhân cười nhẹ:


- Dù nàng là một con yêu tinh, điều đó đáng ngại chi đâu! Bởi yêu tinh cũng có nhược điểm vậy chứ? Nếu ngươi nắm được nhược điểm của nàng trong tay thì ngươi vẫn có thể sai khiến nàng ngược lại như thường!


Già Tinh đại sư chớp mắt:


- Nàng... nàng cũng có... nhược điểm? Nhược điểm của nàng như thế nào?


Vạn lão phu nhân thong thả ngồi xuống rồi từ từ tiếp:


- Hiện tại nàng đang nấu nướng, sửa soạn bữa ăn, ngươi có thể đến đó xuất thủ chế ngự nàng...


Già Tinh đại sư nổi giận:


- Ngươi tưởng làm như vậy là diệu kế à? Một gã ngốc cũng biết làm như vậy là có hại, huống chi ta? Ta giết nàng, Hồ Bất Sầu hủy diệt các bí kíp võ công ngay..... Giả như ta hạ sát nàng, nàng không kịp kêu lên một tiếng nào, như thế cũng không ổn, bởi tiểu tử đó nếu trọn ngày không nghe tiếng nàng hắn cũng hủy diệt các pho bí kíp như thường.


Ngươi hiểu chứ, ta có muốn lấy mạng sống của chúng đâu, ta chỉ muốn các quyển sách quý báu kia thôi! Dù ta ăn từng miếng thịt của chúng, điều đó có ích gì cho ta?


Vạn lão phu nhân lạnh lùng:


- Ai bảo ngươi hạ sát nàng?


Già Tinh đại sư hừ một tiếng:


- Thì..... ngươi chẳng phải ngươi vừa...


Vạn lão phu nhân chân lời:


- Ta chỉ bảo ngươi chế ngự nàng thôi! Ta biết, nếu ngươi giết nàng thì Hồ Bất Sầu sẽ hủy diệt các pho sách. Cũng như, nếu bây giờ Hồ Bất Sầu hủy diệt sách thì ngươi giết nàng ngay!


Rồi bà cười nhẹ tiếp:


- Nhưng nếu ngươi chế ngự nàng đồng thời cảnh cáo cho Hồ Bất Sầu biết nếu hắn phá hủy một trang sách thôi, không đợi gì hắn phá hủy trọn quyển sách hay nhiều quyển, ngươi sẽ đập chết Thủy Thiên Cơ! Thử hỏi ngươi hăm dọa như vậy, Hồ Bất Sầu có dám trái ý ngươi chăng?


Già Tinh đại sư vỗ tay reo lên:


- Đúng! Chẳng khi nào tiểu tử dám trái ý ta! Cái đạo lý đó rất đúng, cũng như ta chẳng khi nào dám trái ý nàng. Ta nhất định không để mất bí kíp, thì hắn cũng nhất định để Thủy Thiên Cơ bị giết!


Vạn lão phu nhân gật đầu:


- Vậy là ngươi hiểu rồi đó. Quyển bí kíp, là nhược điểm của ngươi, Thủy Thiên Cơ là nhược điểm của Hồ Bất Sầu! Chúng đang nắm nhược của ngươi, ngươi cũng nắm nhược điểm của chúng chứ!


Già Tinh đại sư lo ngại:


- Ta chỉ sợ tiễu tử họ Hồ đó không mê Thủy Thiên Cơ ngang mức độ ta mê các quyển bí kíp. Nếu quả thật như vậy thì... thì...


Vạn lão phu nhân quả quyết:


- Ta biết chắc, Hồ Bất Sầu mê Thủy Thiên Cơ hơn ngươi mê sách, ngươi tin ta đi!


Già Tinh đại sư lại hừ một tiếng:


- Bằng nào đâu, ngươi dám nói chắc chứ?


Vạn lão phu nhân mỉm cười:


- Tình yêu nam nữ thanh thiếu niên, ngươi là một nhà sư, làm gì thấu đáo bằng ta? Trước khi già, ta cũng có lúc trẻ chứ? Trẻ là có yêu, tự nhiên ta biết tình yêu như thế nào? Nhìn thoáng qua một đôi nam nữ nào ta biết ngay họ yêu nhau tới mức độ nào, hoặc thành thật hoặc giả dối!


Bà nói đúng quá, ít nhất cũng đúng với trường hợp của Già Tinh đại sư, bởi lão xuất gia từ lúc còn ấu thơ, nào lão biết ái tình là cái gì?


Trên thế gian này chi có những kẻ mất bình thường hoặc không hề tiếp cận với nữ sắc mới mê sách hơn mê nữ sắc.


Và lão là một trong những kẻ đó. Nếu lão biết yêu, lão mới biết sách không quý bằng tình yêu, và sách không quyến rũ lão mê tít như tình yêu.


Bởi lão có cái thích nghịch thường, lão mới chịu đựng nổi cảnh sống tại đây suốt bảy năm dài.


Lão lẩm bẩm:


- Ngươi nói là tiểu tử Hồ Bất Sầu và yêu tinh Thủy Thiên Cơ có một mối tình tha thiết? Yêu gì được khi cả hai không thấy mặt nhau?


Vạn lão phu nhân mỉm cười:


- Ta đã bảo ngươi chẳng biết quái gì về tình yêu giữa nam và nữ.


Ngươi nghe ta nói đây trước khi đến đây họ có thấy nhau, họ yêu nhau từ khi đó. Đến đây rốt họ không thấy nhau, họ cùng nôn nao bức rức rạo rực, càng vắng nhau họ càng yêu nhau. Chứ cứ mỗi ngày mỗi thấy nhau, mỗi chúi mũi vào nhau thì lâu dần thành chán. Cho nên, càng thiếu vắng nhau tình yêu càng gia tăng. Yêu mà hưởng dụng thường quá, tình yêu phải nhàm chán, dễ chán, dễ khinh thường. Yêu mà hưởng dụng quá nhiều, thành thừa, dễ sanh mệt mỏi đến lúc đó, họ chẳng còn tha thiết nhau lắm, cho nên dám chắc nếu bây giờ ngươi uy hiếp Thủy Thiên Cơ nhất định Hồ Bất Sầu phải khẩn trương ngay!


Già Tinh đại sư lắc đầu:


- Thật tình ta chẳng hiểu chi hết!


Vạn lão phu nhân cười mỉa:


- Nếu ngươi hiểu được thì ngươi là một sư hổ mang rồi?


Già Tinh đại sư bật cười vang:


- Nếu bây giờ ta hiểu! Vật gì mình tha thiết mà chưa chiếm được thì mình xem trọng, mình quý, mình nghĩ là nếu chiếm được hẳn mình giữ gìn kỹ hơn sanh mạng. Ái tình cũng thế, có phải vậy chăng?


Vạn lão phu nhân gật đầu:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chiếc xe khốn nạn

Chiếc xe khốn nạn

Y im lặng. Y muốn nói một điều gì đó nhưng không nói được. Người cảnh sát rót cho

30-06-2016
Sẵn lòng giúp đỡ

Sẵn lòng giúp đỡ

Chạy khắp rừng thấm mệt, anh Nai muốn nghỉ ngơi chút đỉnh. Anh nằm xuống bãi cỏ

24-06-2016
Xin lỗi tình yêu

Xin lỗi tình yêu

Yêu trong vô vọng cũng là một cách yêu, một tình yêu dành mãi cho một người dẫu biết

25-06-2016
"Anh có nhớ em không?"

"Anh có nhớ em không?"

Hãy cứ kiên trì thương, kiên trì yêu một người; dù cho có đôi khi người đó không

25-06-2016
Lạc lối - Phần 2

Lạc lối - Phần 2

Vỡ Giả sử, chỉ là giả sử thôi, bạn không còn nhớ gì về cội nguồn của mình,

24-06-2016