Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 63 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 53 - Chuẩn bị đường về

↓↓

- Con nuôi mẹ dễ dạy đấy!

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Già Tinh đại sư trừng mất còn bà ta thì cười hì hì.


Nhưng Già Tinh đại sư bỗng cau mày trầm giọng:


- Đành rằng ta nắm sanh mạng của Thủy Thiên Cơ, còn Hồ Bất Sầu lại nắm mấy quyển bí kíp. Song dù ta biết hắn chẳng bao giờ dám hủy diệt bí kíp, ngược lại hắn cũng biết ta chẳng bao giờ dám giết Thủy Thiên Cơ. Nếu ta không buông tha Thủy Thiên Cơ ngược lại hắn cũng chẳng chịu rời bí kíp. Như vậy, cuộc tương trì vừa vô tận vừa vô ích, có phải là phí sức một cách oan uổng chăng?


Vạn lão phu nhân gật đầu:


- Ngươi nói nghe cũng có lý, tuy nhiên ngươi đừng quên Hồ Bất Sầu hoàn toàn mất tự do, còn ngươi muốn làm gì cũng được. Ngươi có thể đối với hắn...


Già Tinh đại sư hỏi gấp:


- Đối với hắn, ta có thể làm gì?


Vạn lão phu nhân nheo nheo mắt:


- Điều cần yếu là hắn không dám hủy diệt các bí kíp. Còn ngươi ở bên ngoài, ngươi không thể dùng lửa, bức hắn thoát ra sao? Ta nghĩ đối với hắn, ngươi có thể làm như vậy đó. Hắn thoát ra ngoài rồi ngươi chế ngự hắn dễ dàng, bởi ngươi thừa sức làm cái việc đó mà.


Già Tinh đại sư mừng suýt điên loạn lên:


- Phải! Phải đó! Ta ngốc quá, việc giản đơn như vậy mà chẳng nghĩ ra! Ngốc thật!


Vạn lão phu nhân mỉm cười:


- Vô luận sự việc gì, giảng giải cho thông suốt rồi cũng đều biến thành đơn giản cả. Ngày xưa khi mượn buồm nào ai biết Khổng Minh Gia Cát làm gì? Song khi mượn tên rồi, tướng sĩ mới biết mưu cao, không tất cả đều thấy đơn giản quá chừng. Trước khi làm, chẳng ai biết phải làm như thế nào? Sau khi làm rồi ai ai cũng nhận ra là mình làm được như thường. Cho nên, mọi việc đều có cái đạo lý, biết rõ cái đạo lý của sự việc rồi, thì có sự việc nào chẳng giản đơn?


Già Tinh đại sư gật đầu mấy lượt:


- Đúng! Đúng!


Vạn lão phu nhân tiếp:


- Thi hành xong việc đó, sẵn thuyền của ta kia, bất quá mình sửa chữa lại phần nào, còn lo gì chẳng có phương tiện di chuyển về lục địa?


Già Tinh đại sư cao hứng còn hơn được Phật rước về Tây phương, reo lên:


- Ha ha! Trong võ lâm Trung nguyên còn ai là đối thủ của ta nữa chứ?


Vạn lão phu nhân điềm nhiên:


- Khoan tự đắc vội! Ta sợ vẫn còn có kẻ là đối thủ của ngươi như thường! Ít nhất là một người !


Già Tinh đại sư nhảy dựng lên:


- Ai? Ai?


Vạn lão phu nhân buông từng tiếng:


- Phương Bửu Ngọc! Nhưng ta ước mong, hiện giờ hắn đã chết rồi!


Những vòng tròn sóng lăn tăn, mở rộng dần rồi dần tan biến. Mặt hồ trở lại bằng phẳng như mặt gương.Tiểu công chúa không hề trồi lên.


Phương Bửu Ngọc nhìn mặt nước, mắt dán tại chỗ nàng nhảy xuống. Mặt nước liền lại không lưu một vết nào, mặt nước ngăn một bóng hình yêu quý. Bóng hình đó mang theo xuống đáy nước cả tâm tư chàng, đứng trên nhìn xuống, chàng ngây người như tượng gỗ.


Trong khi đó, sương cứ xuống, vương phủ chung quanh càng phút càng dày sương thu hẹp tầm mắt chàng. Mà dù sương có tan, chắc chàng cũng chẳng thấy gì, bởi ánh mắt của chàng đang xoi trên mặt nước tìm lại bóng hình kia.


Chàng chẳng nhìn một nơi nào khác.


Thời gian qua, đều nhịp đi quạ..


Lâu lắm, gương mặt của Phương Bửu Ngọc mới biểu lộ những cảm nghĩ của chàng về việc vừa qua.


Nhưng những cảm nghĩ đó vô cùng phức tạp chẳng làm sao biết rõ thật sự chàng vui buồn như thế nào...


Lòng chàng có cơn bão đang lên, bên ngoài tịch mịch như cảnh chết. Bất thình lình một tiếng ùm vang lên, bọt nước bắn tung tóe.


Những vòng sóng tròn lại rồi mở lộng dần dần.


Giữa những vòng tròn sóng dợn, một người chìm sâu xuống đáy nước.


Người đó chính là Phương Bửu Ngọc.


Chàng theo người yêu? Hay chàng có ý chi khác?


Vòng tròn sóng mở rộng, xa dần, xa dần rồi tan biến. Mặt hồ trở lại bằng phẳng như mặt gương.


Phương Bửu Ngọc không hề trồi lên.


Dương quang càng phút càng chiếu sáng cánh buồm gấm năm màu.


Buồm gấm năm màu dưới ánh dương quang chói sáng càng hiện lộ vẻ huy hoàng.


Dương quang sáng rực, buồm gấm huy hoàng tô điểm ngôi nhà mới lợp lá cái vẻ thần kỳ thoắt tục.


Từ trong nhà tiếng ca hát vọng ra, âm thinh ấm dịu vô cùng.


Nhìn dương quang, nhìn cánh buồm, nhìn ngôi nhà thần kỳ thoát tục, nghe tiếng cá, tiếng hát vang đều kia còn ai tưởng nơi đây có người chịu khổ suất bảy năm dài.


Tiếng ca, tiếng hát biểu lộ một niềm hy vọng vô biên, viễn ảnh một cuộc đời mới, sáng lạn, hiện ra trước mắt nàng.


Bởi tiếng ca tiếng hát kia hẳn là do Thủy Thiên Cơ phát lên.


Nàng vừa ca hát, vừa nấu nướng. Nàng cắt thịt, nàng nướng cá, nấu cơm. Lửa cũng reo lên, hòa với niềm hân hoan của nàng.


Nàng phân chia phần ăn của mỗi người không công bình, bởi nàng giành phần nhiều cho Hồ Bất Sầu.


Bù lại nàng cam tâm với phần ít nhất, giả như Vạn lão phu nhân hoặc Già Tinh đại sư có tranh chấp thì nàng có lý do tắc trách ngay.


Lửa reo, mỡ từ thịt, từ cá chảy ra xèo xèo, như phụ họa với niềm vui của nàng.


Là giai nhân đẹp đến cả những lúc buồn, thì khi vui nhộn lên giai nhân phải đẹp hơn.


Hiện tại nàng có vẻ là một tiên nữ hạ trần.


Từng phúc giây cao hứng phô tài nấu nướng, giúp bữa ăn ngon cho người trần thế.


Sầu đau có hiệu năng tàn tạ, thì hạnh phúc cũng có nhiệm màu tạo rực rỡ.


Hiện tại nàng đẹp rực rỡ, đẹp hơn lúc nào hết.


Nàng đang vui, bỗng nghe tiếng người phía sau lưng.


Nàng hỏi:


- Phải Già Tinh đại sư đó không?


Già Tinh đại sư đáp:


- Phải!


Thủy Thiên Cơ mỉm cười:


- Chưa đến giờ ăn mà đại sư đi đâu đó? Gấp lắm sao? Đói đến nơi rồi à?


Một bàn tay vươn tới đen đúa như chân thú có móng nhọn dài. Bàn tay đó gộp những miếng thịt nướng đang bốc thơm nực nồng.


Thủy Thiên Cơ nổi giận:


- Đại sư quên quy củ rồi à?


Già Tinh đại sư chẳng nói gì cứ đưa thịt vào miệng mà nhai, mà nuốt.


Thân vóc của lão nhỏ, ốm, nhưng miệng lão quá rộng, trong một thoáng lão ăn mất miếng thịt to nhất.


Thủy Thiên Cơ sôi giận cực độ nhảy lên choi choi, hét:


- Đại sư đói đến mức đó à? Tôi và đại sư ước hẹn với nhau như thế nào đại sư không giữ đúng ước hẹn đó?


Già Tinh đại sư vẫn không nói năng gì, nhai đến miếng thịt thứ hai. Khi lão ăn hết miếng thịt đó thì Thủy Thiên Cơ đã lắng dịu, cơn phẫn nộ trở lại, bình hòa như chẳng có việc gì xảy ra.


Hơn thế, nàng còn điểm một nụ cười, cười vui như chính nàng mời nhà sư ăn vậy.


Nàng còn tâm cơ hơn bất kỳ ai trên thế gian này, đừng ai có một chủ mưu gì mà nàng nhìn thoáng qua lại không thấu đáo tận tường.


Thì, Già Tinh đại sư thay đổi thái độ một cách đội ngột. Thay đổi như biến đổi thành một con người hoàn toàn khác lạ. Đương nhiên nàng phải hiểu, có một lý do nào đó, và cái sự biến đổi này chắc chắn là bất lợi cho nàng rồi.


Nhà sư đổi thái độ thì nàng phải đổi phương pháp, thay vì tiếp tục phẫn nộ, nàng đấu dịu liền. Già Tinh đại sư còn nhai ngồm ngoàm, miệng đầy ứ thịt, vẫn cố gắng lẩm bẩm một câu:


- Ngon! Ngon và thơm làm sao!


Thủy Thiên Cơ cười vuốt:


- Nếu đại sư thấy thích, thì tôi nướng thêm mấy miếng nữa cho mà dùng. Thịt còn kia nhiều chán!


Nàng không giận, nàng còn hòa dịu, điều đó làm cho Già Tinh đại sư phải lấy làm lạ hỏi:


- Sao ngươi biến đổi thế?


Thủy Thiên Cơ cười vuốt, không đáp ngay câu hỏi:


- Vô luận như thế nào tôi vẫn cam tâm tình nguyện cấp cho đại sư dùng, đại sư cứ dùng bằng thích!


Già Tinh đại sư hết sức kinh ngạc, quên cả ăn, chớp chớp mắt hỏi:


- Thật vậy à?


Thủy Thiên Cơ vừa cười vừa gật đầu:


- Thật chứ! Đại sư còn hoài nghi nữa sao? Thịt đó ướp muối hơi mặn, ăn thì phải uống, để tôi đi lấy nước cho!


Nàng ung dung bước đi, tay cầm chiếc vỏ rùa mà họ dùng làm thay chén, mắt lại liếc nhà sư, miệng lại cười duyên dáng.


Nàng đi ngang qua mặt đại sư thản nhiên.


Bỗng Vạn lão phu nhân bên ngoài gọi Già Tinh đại sư:


- Cẩn thận đấy! Đừng để mắc mưu liễu đầu!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bức tranh không có mắt

Bức tranh không có mắt

Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ thường cho con đi chơi công

01-07-2016
Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Thế đó, nhà là nơi gửi gắm yêu thương, là nơi chào đón và che chở cho tôi khi bị

24-06-2016
Viết tiếp yêu thương

Viết tiếp yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Chúng

25-06-2016
Món Nợ Ngọt Ngào

Món Nợ Ngọt Ngào

Một câu chuyện tình yêu mà chẳng hề có sự bảo vệ che chở của người con trai dành

23-07-2016 32 chương

80s toys - Atari. I still have