Chỉ vì Già Tinh đại sư khi nào lại nghĩ Hồ Bất Sầu dám xuất thủ trước?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chính Vạn lão phu nhân cũng nghĩ như lão kia mà.
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Tốt!
Dù chiêu đó có đem lại thành công cho Hồ Bất Sầu hay không nó vẫn xứng đáng được đối tượng tán thưởng.
Bởi, từ xưa có biết bao người thành danh nhờ áp dụng chiến thuật đó.
Nhưng đối tượng là Già Tinh đại sư, một nhân vật thuộc hàng tông sư môn phái thì Hồ Bất Sầu cũng khó mong xuất thủ là đắc ý ngay.
Muốn thắng lão ít nhất y cũng phải động thủ một cách cam go, đó là chỉ nói cái ý muốn của y thôi chứ còn toại ý thì lại là một việc khác.
Già Tinh đại sư có lối phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn.
Đang nghinh tư thế, chứ chưa nghinh chiêu, đại sư chưa vận tụ chân khí bố phòng khấp thân.
Vừa thấy Hồ Bất Sầu chớp mắt sáng rực lên. Lão biết ngay y sắp xuất thủ rồi.
Bàn tay của Hồ Bất Sầu chưa vươn ra, lão đã vận tụ chân khí dồn vào đôi tay của lão sẵn sàng.
Hồ Bất Sầu động thủ thuật sự, nhà sư cũng động thủ thật sự song phương đương thời động thủ.
Thế là chiến thuật công kỳ bất bị của Hồ Bất Sầu không còn hiệu lực nữa.
Bây giờ chỉ còn chờ công lực của hai chưởng kình xuất phát một lượt, định đoạt thất bại của song phương.
Với nội lực họ đánh ra kẻ nào bại, chắc chắn là kẻ đó phải mất mạng.
Mà nói về nội lực, phải nói đến niên số tu vi.
Già Tinh đại sư ít nhất cũng luyện tập qua mấy mươi năm dài, công lực tu vị phải quan trọng.
Còn Hồ Bất Sầu, trước khi vào phòng kín tuổi chưa tròn hai mươi, ở trong phòng kín luôn bảy năm, y bất quá chỉ được hơn hai mươi tuổi.
Tuổi đời của y chưa sánh được số năm tu vi của GIà Tinh đại sư thì làm sao y có nội lực thân hậu bằng nhà sư?
Trước khi y vào phòng, y chỉ là một người thông thường có học võ, song sự thành lựu hầu như không có giá trị gì.
Dù trong bảy năm khổ luyện, y có chắc gì bắt kịp khoảng cách giữa y và Già Tinh đại sư.
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đánh với một lão sư trên sáu mươi tuổi, có số năm tu vi gấp hai tuổi đời của thanh niên, liệu Hồ Bất Sầu thủ thắng nổi chăng khi cuộc đấu chuyển sang phương diện nội lực?
Về nội lực, trên giang hồ có nhân vật nào sánh được Già Tinh đại sư?
Thủy Thiên Cơ nhận ra Hồ Bất Sầu lúc xuất thủ thì theo lối thông thường nhưng khi biến chiêu thì áp dụng đúng phương pháp của Tử Y Hầu.
Do đó, nàng không đến đỗi tuyệt vọng.
Ngờ đâu, Hồ Bất sầu đang biến chiêu đó, lại trở về thủ pháp thông thường cũ.
Thủy Thiên Cơ xanh mặt.
Một tiếng bình vang lên.
Hai chưởng kình chạm nhau, Thủy Thiên Cơ nhắm mất lại rú thất thanh:
- Ong! Thế là xong!....
Nhưng nàng không phải lo sợ cho Hồ Bất Sầu. Nàng khỏi phải lo.
Bởi nàng nghĩ sai.
Thật sự thì nội lực Hồ Bất Sầu không đạt đến mức thâm hậu khả quan, song y đánh ra với những dồn ứ suốt bảy năm dài.
Tích lượng dồn ứ đó phải nhiều, khi phát xuất ra phải mạnh. Mạnh vì dồn ứ, chứ chẳng do tu vi mà có.
Thử tưởng tượng, một cơn mưa, dù to tích lượng nước dù nhiều, song làm sao nhiều hơn tích lượng nước của nhiều cơn mưa nhỏ, dồn chứa suối bảy năm dài? Tích lượng nước đó nếu khởi thành dòng thì có kém gì một con sông lớn?
Đương đầu với số nước một con sông, liệu Già Tinh đại sư chống nổi cái khí nước khổng lồ cuốn đến mạnh như núi đổ chăng?
Bình! Tiếng đó phải lớn, bởi nó là tiếng chạm của hai kình lực phi phàm.
Già Tinh đại sư bị hất tung ra ngoài.
Khi Thủy Thiên Cơ mở mắt ra, Vạn lão phu nhân lại nhắm mắt lại rồi bà cùng kêu lên thất thanh.
Chương trước | Chương sau