Bình sanh bà gặp nhiều cảnh gian nguy, hung hiểm, song mỗi lần hoạn nạn bà có thừa cơ trí tự giải thoát lấy mình.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhưng ra đến hoang đảo này bà biến thành một kẻ ngu xuẩn nhất đời. Bao nhiêu trí tuệ như để lại tại cửa sông trước khi ra khơi, cái linh lợi biến ứng giờ đây nhụt cùn, chẳng khác nào một mũi dùi nhọn ngày ngày đục đá, lâu dần trở thành một thỏi sắt thô kệch.
Sự việc trước mất rất giản đơn, thế mà bà không nghĩ ra!
Cát thì mềm, cát vun lên, có khác nào một tấm nệm êm, Già Tinh đại sư vùi mình trong cát để ló độc một chiếc đầu, và chiếc đầu xoay theo hướng tùy thích.
Bất chợt lão trông thấy Vạn lão phu nhân nhìn trừng trừng.
Dù cho ai cũng biết rõ, hiện tại lão bực tức phi thường sự bực tức đó lão nuôi dưỡng từ bảy năm qua, càng ngày nó càng lớn mạnh và lão đâm hằn học với bất kỳ ai, với tất cả mọi người.
Lão có đổ sự bực tức đó lên đầu Vạn lão phu nhân kể cũng chẳng lạ lùng gì.
Già Tinh đại sư nhe hai hàm răng trắng nhởn phát lên một tràng cười khanh khách hỏi:
- Ngươi sợ?
Vạn lão phu nhân ấp úng:
- Già... già...
Bà quen miệng, đối với ai, cũng xưng già, đối tượng là ai có bao nhiêu tuổi.
Trừ ra, những người uy hiếp được bà, những người đó mới được nể trọng phần nào và bà đổi lối xưng hô.
Già Tinh đại sư gọi:
- Ngươi bước lại đây xem thử đi!
Như mất cả tự chủ Vạn lão phu nhân từ từ bước tới chân bà như đeo đá, nặng chình chịch. Bước được một bước là đổ mồ hôi, khi bà đến gần Già Tinh đại sư thì y phục bà ướt sũng, chảy nước ròng ròng.
Già Tinh đại sư hỏi:
- em kỹ chưa? Có cái gì đáng sợ chăng?
Vạn lão phu nhân run run giọng:
- Đại sự.. đại sự..
Bỗng bà hét lên một tiếng nhún chân nhảy cao bật cười ha hả:
- Già đã thấy rồi!
Cát chơm chớp lấp lánh như sao.
Sóng cuộn vào bờ, ào ào trườn trên cát, rút lui để rồi trở lại sóng và cát đùa cợt nhau muôn đời, chạm nhau ầm ĩ song vẫn hòa thuận nhau, bởi chẳng bên nào bị bên nào gây thiệt hại.
Vì song phương cùng êm dịu, song phương cùng chịu nhau, chịu để mãi mãi giữ hòa khí với nhau.
Gần đây là bãi cát vàng, xa kia là trùng dương, trên cao là nền xanh thẳm trong veo chăng một vầng mây vấy bợn...
Cảnh đẹp bao la có đệm tiếng nhạc hải triều giữa cảnh đó, con người thấy khí hùng bốc mạnh.
Trong khung cảnh đó hiện lại có hai người, hay đúng hơn một người và một chiếc đầu lâu. Hai người đó có thưởng thức cảnh đẹp chăng? Hai người đó, có cảm thấy khí hùng bốc mạnh chăng?
Hay tâm tư của mỗi người có một cuộn tơ rối? Và nhiều ý niệm phức tạp đang dâng lên, xáo trộn tâm tư họ mãnh liệt phi thường?
Nhưng họ là những tay thừa kinh nghiệm, họ không hề để lộ một cảm nghĩ nào...
Vạn lão phu nhân trấn định tấm thần rồi bật cười vang, tiếp:
- Không ngờ đại sư ở đây khổ luyện võ công, già này nghe cũng lắm, thấy cũng nhiều, song không hiểu nổi đại sư luyện môn công thần bí gì. Chẳng hay đại sư có thể cho già biết qua?
Già Tinh đại sư cười khanh khách:
- Luyện công? Ta luyện công gì chứ?
Vạn lão phu nhân chớp mắt:
- Nếu đại sư không luyện công, thì đang làm gì? Chẳng lẽ đại sư làm một trò đùa cho già xem?
Già Tinh đại sư cũng cười, nhưng giọng cười có vẻ hằn học:
- Trò đùa? Ta còn tâm tình để đùa với ngươi được à?
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Thế thì đại sư làm gì đấy?
Già Tinh đại sư hừ một tiếng:
- Cho ngươi biết, con người ta lúc đói lả, không chịu nổi, nếu tìm chỗ cát ấm vùi mình, thì cảm thấy khỏe liền, khỏe như vừa ăn xong một bữa ăn ngon, ăn no vậy!
Vạn lão phu nhân giật mình, rồi vụt bật cười lớn:
- Thì ra là thế!
Già Tinh đại sư gạt ngang:
- Bao nhiêu đó đủ rồi, ta chẳng còn khí lực tiếp chuyện với ngươi lâu hơn. Ngươi đi đi!
Lão nhắm mắt liền.
Vạn lão phu nhân nhìn chiếc đầu tóc theo gió, lất phất phủ kín.
Bà chớp chớp mắt, điểm một nụ cười thốt:
- Tuân mạng!
Bà từ từ đứng lên, từ từ quay mình song mắt vẫn còn nhìn chiếc đầu.
Già Tinh đại sư tựa hồ không hề nhướng mí mắt.
Đi được hai bước, đột nhiên Vạn lão phu nhân quay nhanh mình lại, phóng chân đá mạnh vào mặt đại sư, ngay huyệt Nghinh Hương...
Tay, chân thân mình vùi sâu trong cát, chẳng những không thể tránh né mà còn vô phương đón đỡ cái đá bất ngờ đó.
Như vậy, Vạn lão phu nhân cầm chắc đắc thủ rồi.
Ngờ đâu Già Tinh đại sư bật cười ha hả, tràng cười vang lên lồng lộng, cát bắn lên tung tóe.
Từ trong cát, lão vụt đứng lên.
Lão đứng lên, đầu xê xích, cái đá của Vạn lão phu nhân dĩ nhiên tung vào khoảng không.
Chẳng những bà không thành công trái lại bà còn khó chịu vì cát bắn vào người bà từ đầu xuống chân, cát tạo thành một bức màn che khuất tầm mắt bà...
Bà chưa kịp làm một phản ứng gì, bàn tay của Già Tinh đại sư đã chụp vào yết hầu bà...
Vạn lão phu nhân hoảng sợ, song yết hầu bị chận nghẹt chẳng nói năng gì được chỉ ú ớ:
- Đại... đại... sư Bà nín luôn nói mà cũng nín thở.
Già Tinh đại sư bật cười ghê rợn:
- Ngươi là cái quái chi? Một lão súc sanh như ngươi làm gì hại ta nổi chứ?
Vạn lão phu nhân nghẹt thở, lè lưỡi dài thòng ú ớ:
- Thạ.. thạ..
Đại sư cười hắc hắc:
- Tha cho ngươi? Ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn lấy mạng ngươi Điều đó rất công bình, điều đó rất công bình, bất quá ngươi không đắc thủ, còn ta lại thành công. Giả như ta chết thì giờ đây ngươi đâu mở miệng van xin ta, có phải vậy không?
Vạn lão phu nhân nghe đầu choáng váng, mắt hoa lên, óc nóng bừng bừng, tai khởi sự nổ lùng bùng. Kế tiếp, đôi mắt bà sôi ra như hai quả chanh, bà cố hết sức để nói mấy tiếng, song chẳng tiếng nào nói thoát ra được, chỉ nghe khét khét như khi gào.
Già Tinh đại sư càng phút càng bóp mạnh tay hơn.
Vạn lão phu nhân thấy bóng tối phủ trước mắt, tay chân run run, mồ hôi trán khởi đổ lấm tấm.
Bỗng Già Tinh đại sư buông tay.
Vạn lão phu nhân ngã xuống cát liền.
Già Tinh đại sư bật cười ha hả:
- Nếu ta giết ngươi như thế này, thì có khác nào cho ngươi chết sướng. Ngươi chết sướng ta lại không khoái! Cho nên ta định vùi đầu ngươi dưới cát sâu, cho ngươi...
Đang mất hết khí lực qua cái bóp cổ vừa rồi, Vạn lão phu nhân lại nhảy dựng lên được, song nhảy lên rồi, liền ngã xuống không đứng nổi, bà run run giọng kêu vang:
- Đại sư lầm rồi! Già này chẳng hề có ý hãm hại đại sư! Tại sao già phải có ý đó chứ? Đại sư! Già đang cần thương lượng với đại sư đây mà!
Một việc quan trọng lắm, đại sư ơi!
Già Tinh đại sư cười lạnh:
- Ngươi tưởng ta có thể nghe ngươi nói ma nói quỷ đấy à?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Không! Già không bịa chuyện đâu! Việc quan trọng lắm!
Già Tinh đại sư bắt đầu chú ý:
- Hừ!
Bỗng, lão chụp Vạn lão phu nhân nhấc cao, chân lên trời đầu xuống đất.
Lão muốn vùi đầu bà ta vào cát, cứ thế ấn xuông mãi bà sẽ bị chôn vùi.
Thân xác của bà chẳng nặng cho lắm, trong tay đại sư bà như một con gà, con thỏ. Vạn lão phu nhân kêu lên thất thanh:
- Đại sư! Buông già đi! Đại sư ơi ! Già vừa có một chủ ý giúp đại sư có gấp bí kíp võ công của Tử Y Hầu!
Câu nói đó có hiệu lực phi thường.
Già Tinh đại sư cấp tốc buông tay. Vạn lão phu nhân rơi phịch xuống cát ngồi thở dài.
Chương trước | Chương sau