Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 43 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 52 - Cực hình tĩnh mịch

↓↓

Thủy Thiên Cơ gật đầu:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đó là nhược điểm của nhân tánh!


Vạn lão phu nhân trầm ngâm một chút:


- Thế ra, ai ai cũng có nhược điểm?


Thủy Thiên Cơ cười nhẹ:


- Ai có nhân tánh là có nhược điểm. Trừ khi mất nhân tánh thì lại khác!


Vạn lão phu nhân chớp mắt:


- Không ngờ cô nương lại am tường nhân tánh hơn cả già, hơn nhiều!


Thủy Thiên Cơ không nói gì nữa.


Một lúc lâu, nàng vụt hỏi:


- Bà từ Trung Thổ đến đâu chắc bà hiểu rõ tình hình võ lâm nơi đó chứ? Bà có thể cho biết đại khái như thế nào chăng?


Vạn lão phu nhân cười hì hì:


- Có khác gì như trước đâu, cô nương còn phải hỏi? Cũng hỗn loạn, cũng kết oán gây thù chém giết lẫn nhau, cũng tranh giành đoạt lợi cũng đuổi bắt, trốn tránh, khiêu khích nhau trên khắp bốn phương trời.


Trừ khi nào người trong võ lâm chết sạch, thì võ lâm mới cải biến bộ mặt. Mà người trong võ lâm chết sạch thì còn gì là võ lâm nữa?


Thủy Thiên Cơ đưa ánh mắt ra phương trời xa thẳm một lúc lâu nàng cất giọng trầm buồn hỏi:


- Còn... tiểu tử đó... giờ đây hắn đã trưởng thành rồi?


Hỏi như thế là hỏi làm sao?


Con người nếu chưa chết, thì năm tháng trôi qua cũng có lúc phải trưởng thành chứ?


Có ai bảy năm trước là một đứa bé, bảy năm sau vẫn là một đứa bé được sao?


Chắc là nàng muốn hỏi về sự đắc thất, bại thành trên đường dời hơn là sự lớn lên của tiểu tử!


Tiểu tử mà nàng nhắc nhở đây là ai?


Vạn lão phu nhân mỉm cười:


- Cô nương hỏi đến cái tên chồng nhỏ bé của cô nương?


Chồng nhỏ là chồng trẻ vợ già, chứ chẳng phải chồng hai, chồng bạ..


Bất giác, Thủy Thiên Cơ đỏ mặt cười gượng:


- Hắn ra sao?


Vạn lão phu nhân đáp:


- Tự nhiên hắn phải trưởng thành, hắn đâu có đứng một chỗ cho thời gian đi qua?


Thủy Thiên Cơ lại hỏi:


- Tôi muốn biết về tình huống của hắn kìa?


Vạn lão phu nhân lại cười:


- Chẳng những càng lớn lên hắn càng tuấn tú, khôi ngô, mà tánh tình hắn càng ôn nhu, hòa dịu vô cùng. Già đây lăn lộn trên giang hồ hơn mấy mươi năm, chưa từng trông thấy một chàng trai nào đẹp bằng hắn. Hắn đúng là đệ nhất mỹ nam tử ngày nay! Ngoài ra, hắn...


Thủy Thiên Cơ chớp mắt, chận lời:


- Ngoài ra, hắn có vũ công rất khá!


Vạn lão phu nhân bật cười ha hả:


- Nếu chỉ là khá thôi, thì còn nói làm gì? Cho cô nương biết hiện nay hắn là đệ nhất anh hùng trong võ lâm đấy!


Thủy Thiên Cơ hân hoan ra mặt điểm nụ cười nhẹ:


- Tôi biết lắm mà! Ngày trước tôi đã nhận ra hắn có phẩm chất phi phàm!


Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:


- Sở dĩ thế cô nương mới ưng thuận làm vợ hắn!


Thủy Thiên Cơ cũng cười:


- Ngày trước đùa vui, ngờ đâu lại thích thú quá độ. Có thể... có thể giờ đây hắn đã quên mặt người vợ già của hắn ngày nào...


Rồi nàng thở dài đứng lên, vụt hỏi:


- Bây giờ hắn ở đâu?


Vạn lão phu nhân chớp mắt rồi cũng thở dài:


- Hắn là bậc đại anh hùng, đại hào kiệt, khi nào tiếp xúc với cỡ người như già mà già biết được hành tung của hắn?


Thủy Thiên Cơ nhìn ra bên ngoài cửa, trông thấy ánh dương quang lung linh trên cành lá mơ màng, một lúc lâu, rồi lẩm bẩm:


- Chỉ mong hắn sống được yên lành!


Phương Bửu Ngọc cứ đi lên, lên mãi.


Đột nhiên chàng không còn nghe tiếng chân vang lên từ phía hậu, bất giác giật mình quay lại trông thấy tiểu công chúa lẽo đẽo ở sau xa.


Chàng bước không nhanh lắm, tại sao tiểu công chúa chẳng theo kịp?


Chàng hết sức kỳ quái, đứng lại đó chờ.


Tiểu công chúa hấp tấp bước lên, ngực nàng phập phồng, hơi thở dập dồn, màu đỏ nơi gương mặt biến thành sắc trắng, trông đáng sợ.


Phương Bửu Ngọc kinh hãi kêu lên thất thanh:


- Cô nương làm sao thế?


Tiểu công chúa vừa thở hào hển vừa đáp:


- Không sao cả... Chẳng sao cả...


Phương Bửu Ngọc trầm giọng:


- Cô nương bệnh?


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Thế ngươi mong ta mắc bệnh à?


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Đâu phải! Tại hạ lo sợ cho cô nương mà?


Tiểu công chúa cười lạnh:


- Đa tạ ngươi! Ta chết hay sống mặc ta, ngươi quan tâm làm chi?


Phương Bửu Ngọc thở dài, không nói gì nữa quay mình lặng lẽ bước đi.


Thang mây cao vút, vút tận nền trời, thang dẫu dài, cũng có lúc phải tận cùng.


Và cuối cùng Phương Bửu Ngọc cũng lên đến tận đầu thang trên đỉnh núi.


Đến nơi rồi đảo mắt nhìn quanh chàng giật mình sững sờ tại chỗ.


Theo sự tưởng tượng của chàng, một nơi có nhiều sự tích trở thành thần thoại, được truyền thuyết trên giang hồ từ nhiều năm qua, dù không được kiến tạo với châu ngọc, với bạc vàng thì ít nhất cũng có một vẻ huy hoàng hùng vĩ nào đó.


Không! Nơi đây chẳng có gì đặc biệt cả!


Sương trắng lạnh lùng, chỗ dày chỗ mỏng, sương bao phủ khắp đầu non, sương giăng mắc trọn mặt hồ bởi hình ảnh trước nhất đập vào mắt chàng là một mặt hồ, vì sương giăng che khuất tầm mắt, không không rõ mặt hồ rộng lớn được bao trượng, vuông, tròn.


Sương trắng, nước hồ cũng trắng.


Trong tầm mắt chàng một màu trắng đục hiện ra.


Bạch Thủy Cung? Ở đâu? Nói đến cung phải nghĩ ra những nhà ngang, nhà lầu, nhà trệt có tường, có hoa viên... Tóm lại phải nghĩ đến một công trình kiến trúc đại quy mô, bởi cung phải chứa đựng hàng trăm, hàng ngày người.


Cung ở đâu?


Chàng nhìn quanh quẩn cố vận dụng nhãn lực soi màn sương tìm một hình ảnh, chứng thật sự hiện diện của cung.


Vô ích !


Trước mắt chàng là nước, chung quanh chàng, là sương!


Phương Bửu Ngọc đứng bên bờ hồ, quan sát một lúc lâu, rồi chờ đợi một lúc, cuối cùng chàng cao giọng thốt:


- Cho Bạch Thủy Cung chủ hay Phương Bửu Ngọc đã đến đây, và Phương Bửu Ngọc cầu kiến!


Âm thinh của chàng vọng vào khoảng không nhưng mặt hồ phản dội lồng lộng.


- Phương Bửu Ngọc cầu kiến!.... Phương Bửu Ngọc cầu kiến!....


Chỉ có tiếng dội, không có tiếng hồi đáp.


Tiểu công chúa lạnh lùng:


- Rống mãi mà kêu, kêu mãi đến rách toạc cổ cũng chẳng có ai đáp ứng đâu!


Phương Bửu Ngọc trố mắt:


- Tại sao?


Tiểu công chúa cười mỉa:


- Tại vì bà ấy đưa ra một vấn đề khó cho ngươi. Một vấn đề thứ nhất đây, dẫn đầu cho vô số vấn đề khác, cũng nan giải như nhau!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Anh Bư

Anh Bư

Còn Nhiên, Nhiên mang trong mình nhiều vết nhơ. Nhiên không có quyền bước vào thế giới

24-06-2016
When you're gone

When you're gone

Chợt thấy trong lòng chẳng còn buồn, có chăng chỉ là một chút những cảm xúc mang tên

23-06-2016
Con gái

Con gái

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Con gái đứng

27-06-2016
Just brother

Just brother

Thật khó để chấp nhận sự thật nhưng khi đã muốn làm người yêu của Trang anh cũng

23-06-2016

Old school Swatch Watches