Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 52 - Cực hình tĩnh mịch

↓↓

Phương Bửu Ngọc cau mày:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- A ! Nhưng...


Bỗng chàng cười tiếp:


- Cô nương cho rằng chẳng ai chú ý đến tại hạ? Cô nương xem kìa, cái gì lướt đến đó?


Trong màn sương trắng, trên mặt hồ, có bóng một chiếc thuyền.


Con thuyền từ từ rẽ nước tiến về phía chàng Nhưng chẳng thấy bóng người trên thuyền.


Chờ con thuyền đến sát bờ rồi, Phương Bửu Ngọc nhảy xuống.


Trong thuyền có người, song người nằm sát lườn thuyền, phần có sương mờ che khuất nên từ xa Phương Bửu Ngọc không thấy rõ.


Người trong thuyền, thuyền tiến đến phía chàng tức nhiên người đến nghinh tiếp chàng, thế tại sao lại nằm sát lườn thuyền?


Chàng hết sức lấy làm lạ, bước tới lật ngửa người đó lên.


Mặt người đó trắng nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, chừng như hắn đã ngưng thở.


Gương mặt đó, không lạ lùng gì đối với Phương Bửu Ngọc.


Trời ! Có thể như thế được sao?


Phương Bửu Ngọc kêu lên:


- Thiết Nhiệm đạo trưởng!


Đạo nhân hôn mê trầm trầm.


Tiểu công chúa cũng đã xuống thuyền, lạnh lùng thốt:


- Thế là xong cho lão?


Phương Bửu Ngọc không nói gì, quan sát khắp người đạo nhân.


Không có dấu vết chi cả. Chàng làm mọi phương pháp cấp cứu, song vẫn vô hiệu quả, đạo nhân mê man trầm trầm.


Bên trong, người lo cho người, bên ngoài con thuyền cứ bềnh bồng trên mặt nước.


Phương Bửu Ngọc nóng lòng như ngọn lửa đốt cao ngọn bên trong, song chẳng làm gì được cho đạo nhân, chàng lại nhìn khắp mặt hồ, chẳng thấy một chiếc thuyền nào khác.


a xa hơn phía bờ cũng không có một mái nhà.


Bạch Thủy Cung ở đâu?


Còn cung chủ? Đã trở lên đây trước chàng, bà ta hiện giờ ở đâu? Về cung hay còn lẩn khuất đâu đây, theo dõi từng cử động của chàng?


Chàng lẩm bẩm thành lời cái ý nghĩ đó.


Tiểu công chúa nhìn chàng chăm chú.


Chàng lại lẩm bẩm:


- Phải chi có nàng tại đây!


Tiểu công chúa bĩu môi:


- Ngươi nhắc đến người vợ già của ngươi?


Phương Bửu Ngọc thở dài buông tình theo ý nghĩ của chàng:


- Phải chi có nàng tại đây, nàng không...


Tiểu công chúa cười lạnh:


- Nàng không thể để ngươi nguy khốn? Đúng vậy chăng?


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Ít nhất nàng cũng...


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Còn ta, ta an nhiên để ngươi thọ khốn nguy?


Phương Bửu Ngọc lắc đầu:


- Tại hạ đâu có ý nghĩ như vậy, cô nương ! Tại hạ chỉ...


Tiểu công chúa đột nhiên hét lớn:


- Ngươi có ý nghĩ đó ! Đã có ý nghĩ đó, sao ngươi còn giữ ta nơi đây.


Ngươi... ngươi.....ngươi...


Bất thình lình nàng nhún chân, nhảy xuống hồ.


Một tiếng ùm vang lên, bọt nước bắn tung tóe, bọt nước rơi xuống rồi mặt nước khép lại, vùi sâu tiểu công chúa mất dạng.


Lâu lắm, nàng vẫn chưa trồi lên mặt nước.


Sương xuống dày hơn trước đó. Phương Bửu Ngọc còn nhìn được xa, bây giờ chàng nhìn không ngoài mấy trượng.


Trong màn sương đó, Phương Bửu Ngọc đơn độc với con thuyền bềnh bồng...


Tại hoang đảo, dương quang càng lúc càng sáng..


Thủy Thiên Cơ nhìn ánh dương quang một lúc lâu, bỗng quay đầu lại điểm phớt nụ cười:


- Đã đến giờ ăn rồi! Hôm nay, có món ăn ngon, tôi có thể làm một bụng no nê bù trừ những lúc thiếu thốn. em ra, bà cũng tốt phúc lắm đấy nhé. Bây giờ bà ngồi đây, hơn nữa...


Tốt phúc? Cái đó đã hẳn rồi! Bởi vật thực, là của bọn Vạn lão phu nhân, Công Tôn Hồng, Mai Khiêm.


Quái nhân cướp đoạt bắt bà mang về cho nàng dùng, bất quá nàng lấy của người đãi người chứ nào phải của gì nàng mà nàng mang ra đãi người khác, lại gọi người ta tốt phúc?


Chẳng khác nào kẻ cướp thu đoạt tài sản của người, bắt luôn người về trại, dùng tài sản đó nuôi lại người để cho người sống người phục dịch cho, rồi lại gọi là nhờ mình mà người được ấm no!


Vạn lão phu nhân làm gì có thể ngồi bất động tại chỗ mà chờ ăn?


Bà thốt:


- Già muốn dạo quanh bên ngoài một lúc!


Thủy Thiên Cơ gật đầu:


- Cũng được nhưng phải lưu ý đấy nhé bà. Lạc đường thì khổ!


Vạn lão phu nhân cười lớn:


- Già xuôi ngược trên giang hồ từ lúc mười tám tuổi, sáu Bắc bảy Nam mười ba tỉnh khắp Trung Nguyên, nơi nào cũng có dấu chân già, già vẫn thuộc đường như lòng bàn tay! Không lạc đường tại một lãnh thổ lớn, thì khi nào lại lạc tại một chỗ nhỏ hẹp như thế này?


Thủy Thiên Cơ gật đầu:


- Vậy càng hay cho bà. Nhưng phải nhớ là về sớm, nếu bữa ăn xong rồi mà bà chưa về, thì mặc bà đấy.


Nàng thốt với giọng vui, hứng thú dâng tràn, miệng nở nụ cười...


Trông nàng đẹp rạng rỡ quá chừng.


Vạn lão phu nhân chắp tay sau lưng ung dung bước ra ngoài, bà từ từ bước, như người vô sự rời nhà ra đi là một cuộc nhàn du, song vừa khuất tầm mắt Thủy Thiên Cơ, bà bước gấp liền.


Không lâu lắm bà rời khỏi khu rừng.


Nơi miệng bà một nụ cười bí hiểm hiện lên, bà lẩm bẩm:


- Mỗi cá nhân đều có ít nhất cũng một nhược điểm. Ngươi nói phải đấy Thủy Thiên Cơ. Nhưng ngươi cũng biết là ngươi cũng có nhược điểm như mọi người chăng?


Bỗng bà ngưng câu nói.


Lưỡi bà cũng cứng lại bởi bà thấy một sự kiện hết sức hãi hùng và cái điều bà trông thấy nếu chẳng ai chính mắt trông thấy như bà chắc chắn là chẳng hề tin được nếu chỉ nghe thuật lại thôi.


Bà thấy điều gì?


Thái dương lên cao, chiếu sáng rực bờ hải đảo, cái vàng khô ướt lẫn lộn, chớp ngời óng ánh.


Trên bãi cát, có chiếc đầu người. Đầu người cũng chẳng phải là một sự lạ, bởi những nhân vật võ lâm có ai chẳng hơn một lần thấy xác chết? ác toàn vẹn hoặc xác cụt chân cụt tay, hoặc xác không dầu, hoặc một chiếc đầu thôi còn xác đã thất lạc nơi nào.


Song sự lạ là một chiếc đầu ở trên bãi cát hoang vu và chiếc đầu đó lại chuyển động.


Chiếc đầu đó đưa ót về phía bà, và giờ đây nó từ từ quay lại, quay về hướng bà.


Bà kinh khiếp cực độ, thân hình run run, đôi chân như nhũn lại.


Thoạt trông thấy chiếc đầu, bà còn sợ là mình hoa mất vì ánh nắng thành trông lầm.


Chà đôi mất mấy lượt, bà nhìn lúc đó bà mới chắc chắn là một chiếc đầu người thật sự.


Đầu người chẳng những chuyển động được đến chiếc miệng cũng chuyển động luôn.


Miệng lại thốt thành lời, và chiếc đầu đó bảo:


- Ai? Lại đây xem nào!


Vạn lão phu nhân nghe tim mình ngừng đập, cặp mắt chẳng còn hạt máu.


Lạ lùng thay, đôi chân nhũn, lại nặng. Giá như bà nhấc chân lên được có thể bà thoát chạy liền và chạy rất xa.


Đôi mắt ma quái đó, nhìn bà trừng trừng.


Và đôi mắt đó, chẳng phải của ai xa lạ, chính là Già Tinh đại sư.


Tại sao?


Già Tinh đại sư chỉ còn lại một chiếc đầu? Ai sát hại lão? Cắt đầu lão bỏ lại đây, người đó mang xác lão đi đâu?


Vạn lão phu nhân sợ hãi đến lặng người.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Em không đáng...

Em không đáng...

Anh nói đúng, cô không đáng, thực sự không đáng... Vậy để anh đi đi. Cứ để anh

24-06-2016
Đứa trẻ lạc

Đứa trẻ lạc

Nó thấy mình lạc, lạc giữa cuộc đời chính nó, giữa những sự sắp đặt trớ trêu

25-06-2016
Xem xiếc cùng cha

Xem xiếc cùng cha

Những đứa trẻ nói huyên thuyên một cách đầy phấn khích về những chú hề, những con

30-06-2016

XtGem Forum catalog