Duck hunt
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 37 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 5 - Buồm gấm hứng phong ba

↓↓

- Vãn bối hấp tấp đến đây, thành chẳng kịp mang lễ vật...

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Linh Nhi "Hừ" một tiếng:


- Ngươi có biết quy củ của Hầu Gia như thế nào chăng lại đến đây với hai bàn tay không?


Hồ Bất Sầu điềm nhiên:


- Tuy tại hạ chẳng có lễ vật, song việc thỉnh cầu này chẳng vì cái lợi riêng cho mình mà có có liên quan đến đồng đạo võ lâm, nếu Hầu Gia từ khước lại hạ e rằng sẽ có rất nhiều cao thủ chết oan và võ lâm phải trải qua một đại họa.


Đến lúc đó quần hùng mới chịu lưu ý, lắng nghe y nói.


Tử Y Hầu lạnh lùng thốt:


- Cao thủ trong võ lâm, sống thì họ nhờ chết thì họ chịu có can hệ gì đến ta đâu? Giả như ta chết đi, họ có tìm đến tận nơi nhỏ lệ thương la chăng?


Hồ Bất Sầu sững sờ một lúc lâu, ấp úng:


- Nhưng... nhưng...


Tử Y Hầu tiếp nối:


- Ba mươi năm trước ta đã phát nguyện là không vì người đời mà xuất thủ, ba mươi năm trước đã vậy thì hôm nay ta lại càng không tưởng là phải xuất thủ, bất cứ trong trường hợp nào. Người còn trẻ quá ta khuyên ngươi đừng chuốc lấy việc người, bởi trường thị phi không đem lại một hào hứng nào đâu!


Hồ Bất Sầu càng sững sờ hơn. Y đưa mắt nhìn láo liên.


Phương Bửu Nhi biết ngay, cái tập quán của y là mỗi khi cần suy nghĩ một mưu mẹo gì, đôi mắt của y nhìn ngang ngó dọc, hắn nghĩ:


- Hồ đại thúc chỉ sợ rồi thất vọng thôi! Đừng hòng tìm được một mưu mẹo gì khích động nổi Tử y hầu.


Nhưng bên ngoài đại sảnh, Hồ Bất Sầu ung dung thốt:


- Tuy nhiên việc này có liên quan đến Hầu Gia!


Tử Y Hầu hỏi:


- Liên quan như thế nào, ngươi thử nói cho ta nghe?


Hồ Bất Sầu bình tĩnh giải thích:


- Cái kiếp vận võ lâm sắp trải qua, đó là do một kiếm khách quái dị, không rõ từ đâu đến, kiếm khách đó tìm tất cả danh thủ trên giang hồ khiêu chiến!


Tử Y Hầu cười nhẹ:


- Vị kiếm khách đó có khẩu khí quá lớn, gần như khoác lác.


Hồ Bất Sầu tiếp:


- Khoác lác hay không điều đó vãn bối chẳng dám nói, có điều y hết sức ngông cuồng, và vãn bối thành thật nhìn nhận là kiếm pháp của y rất cao siêu, có thể bảo là tay kiếm đệ nhất đương thời, dù Hầu Gia cũng...


Y ngưng bặt câu nói, không tiếp cho tròn ý nhưng ai ai cũng đoán ra được y muốn nói gì. Y muốn nói Hầu Gia cũng chẳng thắng nổi tay kiếm đó.


Tử Y Hầu cười lạnh:


- Đệ nhất kiếm khách đương thời? Chỉ sợ vị tất...


Hồ Bất Sầu đã biết lão bị khích động rồi, mừng thầm song ngoài mặt vẫn giữ vẻ lo ngại thở dài:


- Chẳng phải vãn bối khoa trương tài nghệ của người, tự hạ thấp mình xuống, song phải thành thật mà xét, trên thế gian này khó có một người nào khả dĩ gọi là đối thủ của vị kiếm khách đó.


Tử Y Hầu trầm ngâm một lúc lâu đột nhiên bật cười lớn:


- Tên trẻ tuổi kia, ngươi định dùng phương pháp khích tướng đối với ta? Vô ích, dù kẻ đó là tay kiếm đệ nhất trên đời thì sự việc đó đối với ta có liên quan gì?


Hồ Bất Sầu nao núng:


- Nếu vậy, vãn bối xin cáo từ! Nhưng, rất tiếc... hừ!


Y nghiêng mình chào Tử Y Hầu, rồi quay mình bước đi.


Vừa được mấy bước, Tử Y Hầu vụt gọi:


- Trở lại!


Hồ Bất Sầu nhìn lại chứ chưa chịu quay mình:


- Hầu Gia có điều chỉ dậy bảo?


Tử Y Hầu hỏi:


- Rất tiếc là làm sao? Ngươi nói cho ta nghe!


Hồ Bất Sầu thản nhiên:


- Phàm ai học qua cách múa kiếm cũng cần phải xem cho biết đường kiếm của ngươi đó. Không thấy được, là một điều đáng tiếc!


Tử Y Hầu hừ một tiếng:


- Kiếm pháp của kẻ đó có những đặc điểm gì?


Cái lối úp úp mở mở của Hồ Bất Sầu quả có hiệu lực câu nhử Tử Y Hầu vào tròng. Y cười nhẹ thốt:


- Thực sự thì vãn bối chẳng biết hình dung chỗ tuyệt diệu của kiếm pháp không tiền khoáng hậu!


Y dừng lại một chút cho tánh hiếu kỳ của mọi người sôi động hơn đoạn tiếp:


- Vãn bối có mang theo đây một vật xin trình lên Hầu Gia, xem rồi Hầu Gia sẽ phải chịu là vãn bối không nói ngoa.


Tử Y Hầu không dấu được vẻ náo nức môt chút:


- Ngươi đưa ra đây cho ta xem nào!


Mãi cho đến bây giờ, Hồ Bất Sầu mới bằng lòng đưa cành cây ra cho Tử Y Hầu. Y cố giữ vẻ hết sức thản nhiên.


Nhưng y vừa cho tay vào mình, không rõ nghĩ sao, lại lấy tay ra.


Tử Y Hầu lấy làm lạ hỏi:


- Người làm gì thế?


Hồ Bất Sầu cười nhẹ:


- Hầu Gia không có ý xuất thủ thì không nên xem làm gì!


Tử Y Hầu "Hừ" một tiếng:


- Ai nói là ta không xuất thủ? Ngươi cứ đưa vật gì đó cho ta xem đi!


Hồ Bất Sầu chắc ý rồi liền lấy cành cây hai tay trao cho Tử Y Hầu.


Một cành cây ư? Như vậy có nghĩa gì? Một cành cây khô thì làm gì chứng minh được một kiếm pháp không tiền khoáng hậu?


Tất cả mọi người đều lấy làm lạ, chính Tử Y Hầu cũng lấy làm lạ như toàn thể, song nhìn cành cây rồi lão từ từ lấc đầu, lại thở dài mấy lượt, đoạn thốt:


- Kiếm pháp tuyệt diệu! Nhanh chuẩn, tinh ảo phi thường.


Tử Y Hầu là tay kiếm đệ nhất đương thế cũng phải thán phục thì còn ai nói gì được?


Hồ Bất Sầu tỏ vẻ lo ngại:


- Giả sử Tử Y Hầu cũng không phải là địch thủ của kiếm khách áo trắng thì ta biết làm thế nào?.. Linh Nhi không dằn được tính hiếu kỳ, vụt hỏi:


- Không lẽ Hầu Gia chỉ nhìn cành cây khô đó rồi hiểu được kiếm pháp của người ấy cao tuyệt vô tưởng sao?


Tử Y Hầu gật đầu:


- Phải! Chỉ cần nhìn cành cây khô này cũng thừa hiểu kiếm pháp của người đó ra sao rồi!


Linh Nhi trố mắt:


- Bằng một đặc điểm nào của cây khô?


Tử Y Hầu thở dài:


- Khi nào ngươi luyện kiếm pháp đến mức độ của ta, ngươi sẽ có thể nhìn vào lằn kiếm chém vào cành cây mà suy đoán kiếm pháp của người đó. Nếu không thì ta có giảng giải ba ngày ba đêm, vị tất người hiểu nổi!


Linh Nhi giật mình nhếch nụ cười khổ:


- Thế ra hạng người như tiểu bối chẳng thể nào hiểu thấu triệt được!


Câu hỏi vừa rồi của nàng chính là câu hỏi của toàn thể những người hiện diện, trong số đó có cả Hồ Bất Sầu song chẳng ai dám mở miệng hỏi. Nàng nêu lên rất đúng với tâm nguyện của họ. Nghe Tử Y Hầu đáp như thế, tất cả đều thất vọng. Tất cả cùng buột miệng thở dài.


Tử Y Hầu nói:


- Người đó hiện giờ ở đâu?


Hồ Bất Sầu có ý mừng:


- Hầu Gia định xuất thủ?


Tử Y Hầu thản nhiên:


- Ta không có ý định xuất thủ thì y ở đâu mặc y can gì đến ta mà ta hỏi? Hừ! Được cùng người ấy so kiếm, thiết tưởng kiếp sống một con người không đến đỗi quá vô vị.


Không ai nghĩ là Hồ Bất Sầu đến không lễ vật việc thỉnh cầu lại khó khăn mà Tử Y Hầu lại đáp ứng như thường. Tất cả đều hết sức kinh ngạc.


Họ nào có biết được, phàm học võ công càng đạt đến mức cao, càng cảm thấy mình cô độc, bởi chẳng có bao nhiêu người khả dĩ cùng mình giao thủ. Cái danh vô địch càng cô đơn quạnh quẽ, có thể bảo quanh năm suốt tháng mình mang một bóng lẻ đi khắp sông hồ, thiên hạ võ lâm dù có xem minh là thần tượng, chung quy cũng tránh xa mình, đúng như câu "Kính nhi viễn chị.. " Vả lại cuộc đấu võ cũng như đấu cờ, gặp kẻ đồng tài đồng sức, thì cuộc đấu mới gây phần hứng thú, chứ đấu với những kẻ kém cỏi quá thì còn gì chán nhạt bằng, cho nên nghe ở nơi nào đó có một tay siêu việt, khả dĩ cùng mình đọ qua vài đường kiếm vài chiêu quyền tự nhiên mình không bỏ lỡ cơ hội nổi, cái cơ hội giúp mình gặp người kiếm hữu, cũng như làn bút mực tìm biết văn hữu. Họ đạt đến mức độ quá cao, họ chỉ cần chú trọng đến nghệ thuật, mà không cần thắng, không sợ bại như hạng bình thường.


Tuy giao đấu với những chiêu thức tân kỳ, có thể giết người trong đường tơ kẽ tóc, song họ xem nhau như tri kỷ. Cái thú của loại tri kỷ kiếm là thế, bởi kiếm thì bao giờ cũng ác hơn bút, kiếm càng ác hứng thú càng lớn, họ có thể giết nhau bằng một đường kiếm, nhưng chẳng phải vì thù nhau mà tương sát, mà chỉ vì cái hứng của tao ngộ vọt lên cao độ.


Bỗng có tiếng quát vang lên, âm thanh lạ kỳ, mường tượng là tiếng lụa xé:


- Hãy khoan!


Tiếng quát đo do Dà Tinh Pháp Vương phát ra. Nhà sư mang tấm thân chơm chớm những đinh đến trước mặt mọi người.


Ai ai nhìn nhà sư cũng phải rùng mình kinh hãi, mang một thân hình đinh như vậy chắc chắn phải đau đớn lắm.


Tử Y Hầu vẫn điềm nhiên hỏi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Trôi

Trôi

Có những thứ có thể thay đổi được nhưng cũng có những thứ sẽ mãi luôn ở đó

23-06-2016