Pair of Vintage Old School Fru
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 5 - Buồm gấm hứng phong ba

↓↓

Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng hàm chứa một niềm khiêu khích làm cho Mộc Lang Quân càng sôi giận hơn.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lão chưa kịp có một phản ứng gì, Dà Tinh Pháp Vương nhanh như chớp vươn tay dùng lưng bàn tay quạt nhẹ vào mặt lão.


Thủ pháp của đại sư nhanh, Mộc Lang Quân cũng đưa tay nhanh đón cái tát đó.


Nhưng cánh tay của Dà Tinh Pháp Vương dường như chẳng có xương, chạm phải cánh tay cửa Mộc Lang Quân uốn lại nửa vòng cung, bàn tay vẫn ngoặc xuống, tát trúng gò má hữu của lão như thường.


Tay chạm vào má, dù tiếng chạm khô khan đến đâu cũng là tiếng da thịt chạm da thịt, nhưng ở đây, tiếng chạm nghe "Cạch", chẳng khác nào tát vào gỗ.


Dĩ nhiên cái tát đó không làm Mộc Lang Quân đau đớn gì, vậy mà lão thấy khổ vô cùng, bởi lão hổ thẹn, bởi danh dự của lão bị tát trước mặt quần hùng.


Kinh hãi vì thủ pháp tuyệt diệu của Dà Tinh đại sư, sôi giận vì mất danh dự, Mộc Lang Quân hét lên một tiếng nhào tới đại sư.


Trong thoáng mắt, lão xuất phát đúng bảy chiêu, toàn là những chiêu tuyệt độc, ảo diệu vô cùng.


Nhưng bảy chiêu qua rồi, một tiếng cạch khác vang lên, lão hứng thêm một cái tát nữa lên má tả.


Trong võ lâm hiện tại có năm ma cung phân theo ngũ hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, chủ nhân mỗi cung luyện một môn công kỳ diệu, trong giang hồ không ai dám trêu vào năm ma cung đó.


Đông Phương Thanh Mộc Cung do cha con Mộc Lang Quân điều khiển, chuyên luyện Khô Mộc Công, có đấu pháp vô cùng quái dị, thân thể họ gần như trở thành vô cảm giác, không một loại độc, không một công lực nào gây thương tổn cho họ nổi. Ở đây Dà Tinh Pháp Vương cũng biết vậy, song lão vẫn tát tay chẳng qua cốt ý hạ nhục đối phương thôi, chứ sát hại thì nhà sư chưa có thể làm. Với thân phận là người thừa kế ngôi vị cung chủ Đông Phương Thanh Mộc Cung, bị hạ nhục như vậy, Mộc Lang Quân tức uất người lên được.


Nhưng tức để làm gì, khi tự lượng sức mình biết rõ không làm sao thắng nổi đối phương!


Mộc Lang Quân nhanh như chớp vọt mình ra khỏi cửa gian đại sảnh, chạy thẳng đến mũi thuyền, nhảy ùm xuống nước.


Nghe tiếng nước vang lên, Thủy Thiên Cơ mỉm cười, thốt bâng quơ:


- Đánh nhau không thủ thắng nổi, lại nhảy xuống nước tự tử.


Dà Tinh Pháp Vương trầm giọng:


- Nhất định hắn chẳng khi nào bỏ qua việc hôm nay đâu. Hắn sẽ trù mưu liệu kế, quyết rửa hận. Nữ đàn việt từ đây phải cẩn thận cho lắm.


Thủy Thiên Cơ nghiêng mình:


- Đa tạ Pháp Vương chỉ giáo!


Phương Bửu Nhi bên trong bức màn cười thầm nghĩ:


- Luận về mưu kế thì Mộc Lang Quân còn lâu mới lừa được Thủy Thiên Cơ vào tròng. Hòa thượng khéo dư công lo sợ cho mụ! Rồi hắn lại nghĩ:


- Mụ ta đã theo dõi bọn Ba Tư này từ lâu nên hiểu sự việc của chúng quá rõ ràng, chẳng ai khám phá nổi kế hoạch của nàng cả. Xem đó đủ biết dù ngàn năm sau nữa Mộc Lang Quân cũng chẳng theo kịp nàng. Lão ấy chỉ còn mang tức uất đến suốt đời thôi, mong gì báo hận?


Dà Tinh Pháp vương hướng thẳng về phía Tử Y Hầu, lấy ra xâu chuỗi bằng gỗ đàn hương đưa cao lên:


- Bần tăng ở xa xôi chẳng có vật gì quý giá cung hiến Hầu Gia, phải tạm dụng vật này, mong Hầu Gia không từ khước.


Tử Y Hầu thốt:


- Đa tạ đại sư!


Rồi lão gọi:


- Linh Nhi hãy tiếp nhận tặng vật của đại sư đi!


Linh Nhi vừa đưa tay dón lấy xâu chuỗi đàn hương, vừa cười nhẹ:


- Pháp vương là bậc kỳ nhân trên đời này, có việc gì mà chẳng làm nổi, lại còn đến đây thỉnh Hầu Gia giải quyết hộ?


Dà Tinh đại sư thản nhiên:


- Vậy mà vẫn có việc nhờ đến Hầu Gia!


Tử Y Hầu nói:


- Chẳng hay đại sư có việc chi cần chỉ giáo?


Dà Tinh đại sư tiếp:


- Bình sanh bần tăng giao thiệp với người đời chỉ có thắng chứ không bao giờ bại. Do đó hôm nay đến đây hy vọng được đấu với tay đệ nhất kiếm khách để nếm mùi thất bại như thế nào?


Không ai tưởng là lão quái tăng từ Thiên Trúc đến đây không thỉnh cầu điều gì có lợi cho mình lại xin giao đấu. Phàm giao đấu với Tử Y Hầu là giỡn với tử thần, lợi đã không có, hại lại ở bên cạnh mình, nếu không có sự tự tin vững chắc, hẳn phải ngông cuồng. Người nào cũng trố mắt nhìn lão.


Hồ Bất Sầu cau mày thầm nghĩ:


- Lại có một cuộc đánh nhau! Đánh! Lúc nào cũng đánh, luôn luôn đánh nhau. Cứu cánh của bọn võ lâm là thế!


Tử Y Hầu cười nhẹ:


- Tại hạ đã bỏ phế võ công từ lâu lắm rồi, đâu còn là địch thủ của đại sư nữa mà hòng giao đấu? Nếu đại sư muốn nếm mùi thất bại thì đúng là đại sư chọn lầm người.


Dà Tinh đại sư lạnh lùng:


- Hầu Gia khiêm tốn quá! Ở đây tuy cục diện không rộng lắm, song vẫn vừa cho hai chúng ta so tài, xin Hầu Gia cho bần tăng lãnh giáo mấy chiêu đi!


Tử Y Hầu điềm nhiên điểm một nụ cười:


- Hơn hai mươi năm qua tại hạ không cùng người đời giao thủ. Hơn nữa đại sư là khách từ xa đến tại hạ là chủ, nếu động thủ thì còn đạo lý gì nữa?


Dà Tinh đại sư gằn giọng:


- Bần tăng không quản đường xa vạn dặm tìm đến đây, chẳng lẽ Hầu Gia lại để cho bần tăng thất vọng?


Tử Y Hầu lắc đầu:


- Chịu thôi, đại sư ạ ? Tại hạ không thể vâng theo ý muốn của đại sư được!


Dà Tinh đại sư thoáng biến sắc mặt trầm giọng hỏi:


- Hầu Gia khinh thường bần tăng? Bần tăng là kẻ vô danh bất tài không đủ tư cách cho Hầu Gia động thủ?


Tử Y Hầu lấc đầu:


- Không đâu, không làm gì có việc đó thưa đại sư? Lý do như thế nào lại hạ đã phân trần rồi, đại sư hãy lượng xét cho, đừng bức người phải làm cái việc khó làm.


Dà Tinh đại sư trầm ngâm một lúc lâu, đoạn từ từ thốt:


- Bần tăng nào dám bức bách Hầu Gia.


Đột nhiên lão cởi chiếc áo gai bên ngoài để lộ thân hình gầy đét và lớp đa đen sì, rồi lão vớ chiếc bọc bên mình, mở bọc lấy ra một chiếc búa con và vô số đinh dài độ ba tấc, tay tả cầm đinh, tay hữu cầm búa, đinh ấn lên làn da, búa đập vào đinh, dinh ghim sâu vào thịt, lão vừa nện búa vừa thốt:


- Nếu Hầu Gia từ khước động thủ với bần tăng thì bần tăng phải tự tìm phương giải thoát!


Một chiếc đinh lún vào da thịt, rồi hai chiếc, rồi ba chiếc, trong giây phút lão đóng hơn mười chiếc đinh ba tấc lún sâu hơn hai tấc Thần sắc của Da Tinh đại sư thản nhiên không biểu lộ sự đau đớn nào cả, lạ một điều là chẳng có một giọt máu nào rỉ rạ..


Toàn thể quần hùng kinh hãi thất sắc.


Hồ Bất Sầu xám mặt lè lưỡi, lắc đầu mãi.


Tử Y Hầu cười nhẹ:


- Đại sư tự làm khổ mình chi thế?


Dà Tinh đại sư không ngừng tay nện búa vào đinh:


- Nếu Hầu Gia đáp ứng, bần tăng ngừng tay liền!


Tử Y Hầu khẽ thở dài:


- Đại sư thật sự có ý đó thì tại hạ đành lấy mắt nhìn chứ chẳng còn biết phải làm sao hơn.


Bỗng có tiếng nhạc nhẹ vang lên, rồi có mấy tên hải tặc bước vào, nghiêng mình cung kính thốt:


- Vãn bối đã chuẩn bị yến tiệc sẵn sàng, chẳng hay Hầu Gia định chừng nào mới khai diễn?


Tử Y Hầu mỉm cười:


- Thật làm phiền các ngươi quá!


Mấy tên hải tặc nghiêng mình thấp hơn chút nữa:


- Được Hầu Gia chiếu cố là một vinh dự lớn lao, dù có vào nguy ra hiểm làm mọi điều Hầu Gia sai khiến, bọn vãn bối cũng hân hoan mà, làm sá gì một tiệc mọn?


Tử Y Hầu gật đầu:


- Vậy các ngươi cho thuộc hạ sắp đặt đi. Ta định vào tiệc ngay bây giờ.


Mấy tên hải tặc chào Tử Y Hầu bước ra, lão liền đưa mắt quanh bọn tân khách một lượt đằng hắng một tiếng:


- Sự việc các các vị cầm như giải quyết đã xong, tạm thời cuộc họp hôm nay kết thúc. Nếu ai thấy hứng cứ ở lại dùng mấy chén rượu với tại hạ, còn vị nào gấp ra về xin cứ tự tiện.


Bỗng có tiếng thốt oang oang:


- Hãy thư thả!


Một người đầu to, thân lùn bước ra, người đó có hai cánh tay dài quá gối, vì đầu to nên trán phải rộng mắt lớn mày dài.


Phương Bửu Nhi nhận ra người ấy ngay, hết sức kinh ngạc thầm nghĩ:


- Hồ đại thúc của ta! Làm sao người đến được nơi đây? Người có điều gì thỉnh cầu nơi Tử Y Hầu? Tiền không đủ để mua cơm ăn hàng ngày, lấy đâu sắm sửa lễ vật ra mắt chứ? Mà người sẽ trình hiến những gì đây?


Hồ Bất Sầu không cầm một vật gì nơi tay, y lại chẳng có kẻ tùy hành, dĩ nhiên y chẳng có lễ vật gì rồi. Không lễ vật thì mong chi Hầu Gia chấp nhận thỉnh cầu?


Linh Nhi cau mày sẵng giọng:


- Ngươi có việc thỉnh cầu sao chẳng trình bày sớm?


Hồ Bất Sầu giữ sắc mặt trang nghiêm:


- Vì tại hạ không có thân phận cao quý, nên chẳng dám tranh giành với ai cả.


Hình dáng của y tầm thường quá chẳng có điểm nào đáng cho ai chú ý, song khí độ ung dung, cử chỉ khoan thai trang trọng xem chừng cũng là hạng người biết trọng đạo nghĩa lắm.


Linh Nhi nhìn thoáng qua y rồi hướng vào tấm bình phong:


- Hầu Gia có cho phép hắn nói chăng?


Hồ Bất Sầu vụt thốt ngay:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Thương cha

Thương cha

Dù khoảng cách có thế nào đi nữa, con vẫn rất thương cha. *** "Một ông lão tuổi

28-06-2016
Con vào dạ, mạ đi tu

Con vào dạ, mạ đi tu

"Mạ" là Mẹ. Con vào dạ, mạ đi tu là khi "cấn thai" vào lòng tự nhiên người mẹ nào

24-06-2016
Oan gia

Oan gia

1. Tôi ghét Nguyên, thật sự rất ghét, vì đúng là từ nhỏ nhỏ đến lớn cậu ấy chỉ

23-06-2016
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Tổ ấm

Tổ ấm

Hùng đút lá thư vào miệng và nhai ngấu nghiến như thể hắn đang nhai những uất ức

26-06-2016
Hương cỏ may

Hương cỏ may

Nhiều năm rồi tôi mới về thăm quê ngoại- nơi tuổi thơ tôi suốt một thời rong ruổi.

25-06-2016
Qua bên kia sông

Qua bên kia sông

Điện thoại của chị vẫn tiếp tục nhấp nháy - "Hai người đã vào khách sạn rồi.

29-06-2016