Câu nói từ sau bức màn vọng ra, rồi một đồng tử có đôi mắt to, chiếc mũi cao, gương mặt hồng hào, làn da trắng như tuyết từ từ bước ra.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hồ Bất Sầu vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vội kêu to:
- Bửu Nhi? Ngươi ở đây? Tại sao ngươi ở đây?
Phương Bửu Nhi xuất hiện tại đây, đúng là một sự kiện trên chỗ tưởng của y.
Phương Bửu Nhi đáp:
- Việc dài dòng lắm, để thư thả tiểu điệt sẽ thuật lại cho đại thúc nghe, bây giờ thì tiểu diệt phải giải quyết việc này, giải tỏa uất ức cho đại thúc trước!
Hồ Bất Sầu trố mắt:
- Ngươi giải tỏa uất ức cho ta?
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Phải!
Hắn day lại đối diện với Tử Y Hầu. Đến lúc này hắn mới trông thấy rõ dung mạo của Tử Y Hầu... Lão vận chiếc áo gấm màu tía, đầu đội mão hàng vương, gắn ngọc, mặt trắng, toàn thân bốc ra một uy lực đáng khiếp, gan lì như Phương Bửu Nhi nhìn lão cũng phải rợn người.
Chừng như Tử Y Hầu đã biết là có người nấp sau bức màn cho nên hắn xuất hiện rồi Hầu Gia vẫn bình thản như thường, chẳng tỏ vẻ gì kinh ngạc, hơn thế, gương mặt lão còn lạnh lùng hơn.
Phương Bửu Nhi vòng tay vái chào xong, đoạn cất tiếng:
- Tôn Hầu ngao du bốn biển, vui thú trăng nước trời mây, chẳng khác nào một thần tiên, trí thân vật ngoại, chẳng hay Tôn Hầu còn nghĩ đến lễ giáo chốn nhân gian chăng?
Tử Y Hầu thấy hắn còn nhổ tuổi mà ăn nói chững chạc như hạng trưởng thành, lão liền hết sức lấy làm lạ, gương mặt lạnh giờ đây hiện rõ vẻ hiếu kỳ, lão từ từ thốt:
- Tuy quanh năm bổn Hầu lênh đênh mặt biển, dạo khắp đó đây, song chẳng phải là kẻ hóa ngoại ngang tàng, dù sao cũng giữ gìn lễ giáo chứ?
Lời nói của Tử Y Hầu chứng tỏ lão không khinh thường kẻ đối thoại là một đồng tử.
Phương Bửu Nhi lại vòng tay vái chào một lượt nữa:
- Tam cang, ngũ thường, là căn bổn của lễ giáo, nếu có kẻ bất chấp cang thường luân lý thì theo ý Hầu Gia, phải trừng trị kẻ đó như thế nào?
Bây giờ đến lượt quần hùng kinh ngạc, tất cả không ngờ một đồng tử có phong độ chững chạc lão luyện như một nhà đạo đức.
Tiểu công chúa còn núp sau bức màn, chưa dám xuất hiện nghe Phương Bửu Nhi đối đáp với Hầu Gia bên ngoài, nàng nóng nảy quá song còn biết làm sao hơn, chỉ có giậm chân nhè nhẹ cho hả tức.
Hầu Gia điềm nhiên đáp:
- Kẻ nào phạm lễ giáo, kẻ đó phải bị trừng phạt không thể dung tha được.
Phương Bửu Nhi tiếp:
- Lời xưa có ví:
Vua là trời của bầy tôi, chồng là trời của vợ, nếu có người vợ nào không tròn đạo nghĩa đối với chồng, thì ngườivợ đó có phạm lễ giáo không?
Tử Y Hầu nhẹ cười thốt:
- Ngươi còn nhỏ tuổi quá làm gì có vợ mà nói đến đạo nghĩa vợ chồng!
Mọi người phụ họa theo nụ cười của Hầu Gia, cũng nhếch mép cười.
Nhưng thản nhiên như thường, Phương Bửu Nhi buông gọn:
- Tôi có vợ rồi!
Tử Y Hầu cười lớn hơn một chút:
- Vợ ngươi là ai?
Đưa tay chỉ Thủy Thiên Cơ, Phương Bửu Nhi đáp:
- Nàng ấy!
Theo cái chỉ tay của hắn, con thuyền to lớn như thế hầu như dao động dưới áp lực của những tiếng cười vang dội. Mọi người đều cười như quên đi trước mắt mình có bậc lãnh tụ võ lâm đáng kính, đáng sợ, ai ai cũng phải dè dặt từ cử động, tránh xúc phạm đến oai phong, cũng có người không tin được lời nói của hắn, vì không tin họ cho rằng hắn điên khùng mới hồ đồ như vậy.
Hắn buông câu xác nhận ra rồi, Linh Nhi nghe Thủy Thiên Cơ càng bám sát vào mình nàng, véo mạnh vào vai nàng đau điếng.
Nàng đảo mắt nhìn quanh mấy lượt, chẳng hiểu nàng làm thế có ý tứ gì, chợt nàng vỗ tay reo lên:
- Tiểu tử đó nói thế mà đúng với sự thật đấy!
Tử Y Hầu hỏi:
- Sao ngươi biết được?
Linh Nhi mỉm cười:
- Lúc vị Thủy cô nương này và tiểu tử thành thân, tôi cùng Châu Linh tình cờ trông thấy dĩ nhiên phải biết rõ.
Thủy Thiên Cơ mắng khẽ:
- Ngươi....ngươi.. là một quỷ liễu đầu!
Linh Nhi cười nhẹ.
Thủy Thiên Cơ xì một tiếng:
- Thừa nhận thì đã sao chứ?
Rồi nàng cao giọng:
- Lại đây ông chồng tí hon! Lại đây vợ chồng mình thân thiết một chút nào!
Nàng đưa tay định nắm Phương Bửu Nhi lôi hắn về phía nàng.
Phương Bửu Nhi mở tròn đôi mắt trừng nàng:
- Đã là vợ của ta, ngươi xúc phạm đến đại thúc là vô lễ đó , bây giờ thì ngươi thừa nhận nhưng trước đây ngươi lại phủ nhận ăn nói đảo điên, như vậy là vô tín đó... Đã là vợ người lại buông lung tính nết, cốt đạt được mục đích, tự hiến mình làm tặng vật cho người khác, là vô sỉ đó.
Thủy Thiên Cơ cười sằng sặc:
- Ngươi mắng nghe hay quá!
Phương Bửu Nhi thản nhiên không lưu ý đến nàng, day qua Tử Y Hầu hỏi:
- Một người vô lễ, vô tín, vô sỉ như thế xin hỏi Hầu Gia có nên phạt chăng?
Tử Y Hầu cười nhẹ.
Phương Bửu Nhi chớp chớp mắt:
- Trước hêt nàng phải cúi đầu tạ tội trước đại thúc tôi, sau đó...
Bỗng có tiếng thốt vọng ra từ bức màn ra ngoài:
- Sau đó phạt nàng lưu lại ở đây ba năm làm khổ công cho chúng tôi, đọc sách cho chúng tôi nghe, viết chữ thay cho chúng tôi.
Giọng nói nhẹ nhàng ấm dịu quá, đúng là giọng nói của tiểu công chúa.
Nàng được nâng tiu chiều chuộng từ nhỏ, từ lười biếng thành tánh, cho nên mới xem việc đọc sách, viết chữ là khổ công.
Mọi người nghe nàng nói thế đều bật cười vang.
Thủy Thiên Cơ cũng khó nín cười:
- Được, loại khổ công như vậy tôi có thể làm suốt ba năm.
Tử Y Hầu gật đầu:
- Tốt lắm!
Thủy Thiên Cơ giật mình:
- Tốt, tốt làm sao? Việc gì tốt?
Tử Y Hầu điềm nhiên:
- Ngươi nói có thể làm, thì phạt ngươi làm việc đó trong ba năm.
Thủy Thiên Cơ cau mày:
- Nhưng... nhưng tôi vui miệng mà nói...
Tử Y Hầu buồng gọn:
- Trước mặt ta đâu có việc vui miệng mà nói đùa?
Thủy Thiên Cơ tiu nghỉu ấp úng:
- Tôi... tôi...
Linh Nhi chớp chớp mắt, rồi cùng Châu Nhi và hai thiếu nữ nữa áp đến vây quanh Thủy Thiên Cơ cười thốt:
- Ngươi muốn gì? Định trốn phạt phải không?
Thủy Thiên Cơ đảo mắt nhìn quanh, biết có thoát đi cũng chẳng lọt, đột nhiên thay đổi chủ ý, nở nụ cười duyên:
- Được rồi! Tôi bôn tẩu mãi, rày đây mai đó cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, giờ có dừng chân tại đây ba năm, tưởng cũng là một dịp tốt. Nhưng tôi đã có chồng, tôi lưu lại đây thì chồng tôi cũng phải ở lại đây, sớm hôm có bạn với nhau!
Tiểu cô nương vỗ tay cười lớn:
- Tự nhiên! Nhất định là hắn phải ở lại rồi:
Hồ Bất Sầu hân hoan thốt:
- Hiện tại hắn cũng chẳng có việc gì đáng làm, hắn có thể lưu lại đây đọc sách, làm văn, có lợi cho hắn lắm!
Phương Bửu Nhi chận lời:
- Hãy để cho nàng cúi đầu tạ lỗi với thúc thúc, rồi sau đó hẵng tính gì thì tính.
Hồ Bất Sầu khoát tay cười nhẹ:
Chương trước | Chương sau