The Soda Pop
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 104 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 49 - Lên trời chưa phải khó

↓↓

Người đó có thân vóc rất cao, ít nhất cũng độ trên tám thước, một thân vóc rất khôi vĩ, đầu đội nón lá, nón chụp xuống tận vai, choàng một chiếc áo màu đỏ phủ xuống tận chân.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Người đó đứng bất động, nhưng cái khí thế từ thân hình bốc ra rất mạnh, gây khiếp đảm những kẻ chung quanh một ai dám nhìn y.


Vạn Lão Phu Nhân nhận ra y ngay.


Y là Công Tôn Hồng ngoại hiệu là Thiên Long Công!


Tuy nón chen kín mặt tuy vận chiếc áo khác với trong đêm đại hội Thái Sơn, Công Tôn Hồng không che dấu nổi chân tướng trước mặt Vạn Lão Phu Nhân.


Bởi thân hình khôi vĩ khí thế cương mãnh của y đã tố cáo chân tướng y hơn nửa phần.


Và phần nhỏ còn lại đó, nếu ai có ký ức khá một chút tất khám phá ra ngay và rất nhanh.


Vạn Lão Phu Nhân lập tức cúi đầu.


Có lẽ từ lúc đầu Công Tôn Hồng không để ý đến bà.


Song khi thấy bà nhít động đôi chân dịch thân hình sang bên tả y nhìn bà liền.


Chính thân pháp của Vạn Lão Phu Nhân làm cho y lưu ý đến bà.


Một lão bà già nua tiều tụy như thế đó làm gì tránh kịp một cái đẩy của đại hán.


Thân pháp đó nói lên một đặc biệt ở lão bà trước mắt y cho nên y phải nhìn.


Song y đã nhận thức ra lão bà chẳng phải là một con người tầm thường vậy thôi, hiện tại y đang mang nặng bao nhiêu sự lòng, còn thì giờ đâu quan tâm đến những gì chẳng liên quan với y?


Rồi y không lưu ý đến bà nữa.


Đại hán bước tới trước mặt Công Tôn Hồng, điểm nụ cười chiêu đãi hỏi:


- Khách quan muốn đáp thuyền?


Công Tôn Hồng buông gọn:


- Ừ!


Bỗng chừng như y chợt nhớ ra điều gì vội tiếp:


- Đừng làm khó dễ chi đến bà này nhé, tiền đã có ta, ta đảm phụ cho bà ngươi cứ chở!


Không khí thuyền phòng có phần nào khó thở vì cái nóng do người đông tạo nên. Ai ai cũng cảm nhận thấy ngột ngạt trong lúc đầu chưa quen.


Thuyền không cũ kỹ lắm, cũng khá kiên cố, nhưng khoang thuyền hết sức thô, chẳng có vật gì trang trí cho nhã ái, bất quá có hai chiếc ghế dài, quá dài dọc theo hông thuyền, loại ghế dùng chèn nhét bao nhiêu người cũng đủ, dù chỉ một vài người ngồi trái lại cũng chẳng đủ, mà nhiều người ngồi cũng còn thêm người người được như thường.


Trong chuyến đi này hành khách không đông lắm, chưa cần chiếm chỗ ngồi.


Hành khách còn bận sắp xếp hành lý ở khoang sau, có người chiếm ngay chỗ đặt hành lý hoặc nằm hoặc ngồi.


Khách giang hồ xuôi ngược, bất quá đèo bên mình một tay nải là nhiều, bởi không vướng bận hành trang, Công Tôn Hồng ngồi ngay nơi một chiếc ghế dài.


Y ngồi bất động, trông y như một tòa thiết tháp.


Vạn Lão Phu Nhân cũng chiếm một chỗ ngồi khiêm nhượng, bà ngồi ủ rũ như cây héo từ nhiều năm chẳng có một giọt mưa xuân tưới lên đầu bà cúi xuống nửa phần mệt mỏi, nửa phần muốn che dấu hành tung.


Khi vào thuyền đi ngang qua Công Tôn Hồng, bà cũng có nghiêng mình chào y như để cảm tạ sự can thiệp của y với chủ thuyền cho bà được đi trong chuyến đò này.


Bà chỉ nghiêng mình chào thôi, chứ chẳng mở miệng.


Công Tôn Hồng gật đầu rồi cũng nín lặng.


Y không quan tâm đến sự việc nhỏ nhen đó hay y chẳng có điều lo nghĩ quá nặng nề, điều lo nghĩ đó chiếm trọn tâm tư y, y chẳng còn thì giờ tâm trí nghĩ đến việc gì khác?


Hành lý sắp xếp yên nơi yên chỗ, mỗi người đều có một chỗ nằm ngồi ưng ý rồi, hành khách mới bắt đầu nghĩ về hiện cảnh.


Họ bắt đầu gợi chuyện với nhau, chuyện trên trời dưới đất, chuyện không khí trong thuyền, chuyện sóng gió trong hành trình, chưa ai đi sâu vào tâm sự.


Bởi có ai dám đem tâm sự giải bày cũng người xa lạ?


Khung cảnh khởi nhiệt náo phần nào.


Nhưng đại hán chưa mở dây tách thuyền rời bến.


Hắn còn nhóng, biết đâu chẳng có một vài người nào đó bận chút việc riêng tư đến trễ?


Nếu chở thêm một vài người hắn sẽ có thêm tiền, chở ít chở nhiều cùng một chuyến đi, cũng bao nhiêu tổn phí, thì đương nhiên hắn phải nhóng thêm.


Công Tôn Hồng như có việc khẩn cấp không thể chần chờ, cao giọng gọi đại hán:


- Cứ tách bến đi! Nếu hành khách chưa đủ số ta sẽ đền vào chỗ thiệt hại cho người.


Đại hán mừng rỡ, mở dây thuyền ngay.


Thuyền ra giữa sông, hành khách thở phào.


Trên thuyền ai nấy cũng bắt chuyện với nhau, song chẳng ai dám nói gì với Công Tôn Hồng.


Không ai bắt chuyện với mình, Công Tôn Hồng cũng chẳng buồn nói năng với ai cả, và chính y mong muốn đừng ai hỏi han quấy rầy y, trong khi cần được yên tĩnh.


Vạn Lão Phu Nhân ngồi nơi góc thuyền chốc chốc nhìn thoáng sang Công Tôn Hồng tự hỏi:


- Ngươi này từ đâu đến vùng Tế Hà này? Bây giờ ngươi định đi về đâu mà lại đáp thuyền với ta khẩn cấp như thế? Ngươi đang lo ngại về chuyện gì...


Gió càng phút càng thổi mạnh nhưng lại ngược chiều, thuyền không thể đi thẳng, phải từ từ chéo theo đường gẫy như chữ chi, từ bờ phía tả, đâm xiên qua bờ hữu rồi từ bờ hữu đâm xiên về bờ tả, cứ thế mà tiến.


Đi như vậy rất phí thời gian, song chẳng còn cách nào hơn khi gió nghịch chiều.


Thái dương chếch về Tây, nắng vàng bắt đầu chiếu xuống khoảng sông dài.


Sóng vỗ nhấp nhô, đầu sóng nhuộm vàng óng ánh, trông xinh đẹp phi thường.


Rồi thuyền xuôi lướt nhanh, thuyền ngược xiên qua đảo lại, thuyền đan lưới vào nhau, bên trên từng đàn chim lượn, chim cũng đan lưới như thuyền.


Khung cảnh sông dài lúc hoàng hôn rải vàng xuống nước, giăng muôn màu trên nền trời xa xa, có cái sức quyến rũ vô tận cùng, khách xuôi thuyền còn ai không man mác tâm thần, cảm thấy một niềm cảm khoái nhẹ dâng lên, tâm tư nhìn sóng nước, nhìn mây trời, lòng ngây ngất với chất men hồ hải, tưởng chừng nhìn siêu thoát khỏi tục trần...


Chính Vạn Lão Phu Nhân mang nặng sầu tư của con người bị đày ải đến tận miền xa, cũnng nghe lòng êm vô cùng.


Ngồi không ngắm cảnh nhìn trời, là cái quyền của người chi tiền cho một chuyến đi, nhưng người thu tiền đâu nhàn hạ như hành khách lúc gió ngược chiều.


Từ chủ thuyền đến trạo phu đều tháo mồ hôi hạt lèo lái con thuyền tranh từng tấc nước với gió.


Họ cởi phăng áo ngoài, họ để lộ thân thể như những pho tượng đồng đen óng ánh, họ chú hết tâm thần điều khiển con thuyền.


Thuyền vẫn theo lối chữ chi mà tiến, khó khăn chậm chạp vô cùng.


Sông rộng, thuyền xiên qua rẽ lại không ngăn khoảng xoay chiều cho lắm.


Cứ theo lệ, gần đến bờ bên này rồi, còn cách độ ba trượng là thuyền quày mũi để trở sang bên kia.


Bỗng từ bên bờ, một đường giây dài bay vút xuống.


Đầu giây có thòng lọng, thòng lọng như có mắt, không tròng vào đâu mà lại tròng đúng chiếc cần trục nơi mũi thuyền.


Chủ thuyền kinh hãi, phu thuyền kinh hãi.


Tất cả kêu lên:


- Cái gì thế này? Sao lạ lùng thế?


Trên bờ sông một tiếng đáp vọng xuống, nhưng đường giây cứ bị rút ngắn dần con thuyền vào bờ dần.


Kéo một con thuyền to từ ngoài xa sang vào tận bờ, nếu không do nhiều người thì ai đó hẳn phải có thần lực cử đảnh vạn cân nặng.


Bây giờ thì chẳng những chủ thuyền, phu thuyền kinh hãi mà hành khách cũng khiếp đảm.


Tất cả bắt đầu xôn xao nháo nhốn, ai ai cũng hiện lộ rõ vẻ hoang mang.


Và hành khách hỏi hành khách, rồi hành khách lại hỏi chủ thuyền.


Chẳng ai đáp lời, bởi nào ai biết gì mà đáp?


Vạn Lão Phu Nhân nhìn khẽ Công Tôn Hồng.


Công Tôn Hồng vẫn ngồi bất động, lù lù như chiếc tháp tự nhiên, gương mặt y biến đổi.


Thuyền, cuối cùng phải cặp bờ.


Hơn mười đại hán vận y phục chẹt hiệp lực nhau kéo thuyền, người nào cũng mày rậm mắt to, người nào cũng có vẻ hung bạo như ác quỷ.


Đứng chen trong bọn đại hán, có hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời.


Một nàng mặc đỏ, một nàng mặc xanh nàng nào cũng gắn nụ cười nơi vành môi thành gương mặt đẹp lại càng đẹp, càng tươi hơn.


Mỗi nàng nâng một chiếc mâm, nàng áo xanh nâng mâm có bình rượu nàng áo đỏ nâng mâm có chén rượu.


Bình, chỉ có một chén cũng chỉ có một chiếc, bình và chén đều bằng ngọc, và đồng màu với áo của mỗi nàng.


Bọn phu thuyền hết sức tức giận song giận mà làm gì, bởi ai ai cũng sợ hãi.


Hai thiếu nữ từ từ bước đến gần bờ, từ từ nhấc chân lên.


Không ai thấy hai nàng nhảy hay bay, chân họ vừa nhấc lên là họ đã đứng nơi mũi thuyền rồi.


Nàng áo đỏ mỉm cười thốt:


- Chẳng có gì đâu các vị đừng sợ.


Nàng áo xanh tiếp:


- Chúng tôi đến đây, chỉ muốn dâng rượu cho một vị khách, ngoài ra chẳng có mục đích gì khác.


Nàng áo đỏ nói theo:


- Dâng rượu rồi là các vị tiếp tục hành trình, chúng tôi không dám cầm các vị Ở đây lâu!


Họ cười rất tươi, họ nói rất dịu, tuy vậy mọi người vẫn còn sợ như thường.


Có kẻ làm gan lẩm nhẩm:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Tình cho không

Tình cho không

Cô bảo "Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con!". Thế

24-06-2016
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Mầm non không lớn

Mầm non không lớn

Vậy đấy, rốt cuộc ở ngoài kia ta tranh đấu vì điều gì, ta mải miết khẳng định

23-06-2016