Teya Salat
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 6 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 49 - Lên trời chưa phải khó

↓↓

Bà thầm than:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Xong! Thế là xong! Tài nghệ như Công Tôn Hồng hắn vẫn bại dưới tay Vương Đại Nương, đã đánh bại Công Tôn Hồng bà ta còn bức đuổi gấp ra hải ngoại, cái mụ đại ma đầu đó có võ công cao cường, lại điều khiển bọn hồ ly... đúng là mối họa lớn cho võ lâm.


Cảnh nhiệt náo trong thuyền bây giờ lắng đọng hoàn toàn, chẳng một ai có năng khiếu khôi hài tái tạo nổi!


Thuyền cứ tiến, thuyền qua khỏi tỉnh Thành Tế Nam vào đại phận Tế Dương.


Trong thời gian đó thuyền có cặp lại một bãi bến, có hành khách lên bờ có hành khách xuống thuyền...


Trong thời gian đó Công Tôn Hồng vẫn ngồi bất động tại chỗ.


Khi đêm xuống thuyền đến Thanh Thành.


Có người sắp soạn chăn mền chuẩn bị ngủ một giấc ngon.


Công Tôn Hồng thở dài y cũng sắp soạn chỗ ngủ, y lấy chiếc chăn quấn trên lưng xuống trải rộng ra.


Bây giờ Vạn Lão Phu Nhân mới nhận ra y thọ thương.


Thương thế ở trên đầu vai, mảnh bố trắng bọc bên ngoài, còn dấu máu.


Công Tôn Hồng cắn răng chịu đau gỡ mảnh bố, rắc thuốc kim thương lên đó.


Thực ra thì chẳng phải vết thương làm cho y đau đớn, mà chính là niềm đau đớn phát tự trong tâm.


Đêm thanh vắng nước sông xuôi giòng nước róc rách, hai bên mạn thuyền như buông lời than thở.


Sông rộng về khuya có sương lạnh phủ mờ mặt nước, sương làm mờ nhạt ánh đèn, đèn thuyền, đèn nhà đâu đâu cũng hiện ra như những chấm nhỏ chấm to.


Ánh đèn, dù nhạt cũng đủ soi mờ mờ giòng nước chảy.


Đột nhiên trong ánh đèn mờ dợn dợn theo giòng nước có một bóng người.


Người đó đội chiếc nón lá, khoác chiếc áo tơi, có cái dáng dấp của một ngư phủ.


Nhưng ngu phủ làm sao lại có oai khí bốc bừng quá rõ rệt?


Vạn Lão Phu Nhân và Công Tôn Hồng giật mình.


Công Tôn Hồng cấp tốc kéo chiếc khăn che kín mình hơn, đồng thời y cũng kéo sụp chiếc nón xuống thấp một chút nữa.


Người đó đội chiếc nón sâu hơn Công Tôn Hồng, chiếc nón che kín gương mặt dù chẳng có chiếc nón đó Công Tôn Hồng cũng khó nhận diện vì bóng đêm lờ mờ, chẳng trông được rõ ràng.


Bây giờ bóng người đó đi đến trước cửa thuyền.


Một cơn gió quét qua hất nhẹ chiếc nón của y lên, y đưa tay chụp lại nhưng Công Tôn Hồng cũng kịp thời trông thấy đôi mắt của y sáng rực như hai điểm sao.


Y đứng tại cửa thuyền, đảo mắt nhìn khắp nơi cuối cùng dừng lại nơi mặt Công Tôn Hồng.


Công Tôn Hồng khẽ nghiêng đầu qua một bên, tránh ánh mắt đó.


Đến lúc Công Tôn Hồng trở đầu về tư thế cũ, bất giác sững sờ vì người đó ngồi xuống đối diện với nhau.


Cùng chung một khoang thuyền gần nhau quá, dù cho ai có cố dấu mặt dấu mày đến đâu cũng vẫn bị người khác trông thấy như thường bất quá sớm hay muộn thôi.


Và cuối cùng Vạn Lão Phu Nhân cũng thấy được nửa phần mặt của người đó.


Bà lại giật mình lượt nữa.


Bởi bà đã nhận ra người đó y chẳng phải ai xa lạ y cũng có mặt tại Thái Sơn trong đêm đại hội cũng có sự tranh chức vô địch võ lâm để đại diện võ lâm, đối hó với người áo trắng tư Đông Doanh Tam Đảo sắp đến Trung Nguyên.


Người đó là Mai Khiêm, ngoại hiệu Thiên Đao!


Mai Khiêm làm gì tại đất Thanh Thành? Mai Khiêm làm gì lại xuống thuyền? Hắn định đi đâu?


Hay hắn cũng bị trục xuất như Công Tôn Hồng?


Bây giờ hắn đáp thuyền để ra hải ngoại, và cũng vĩnh viễn chẳng trở về Trung Thổ nữa như Công Tôn Hồng?


Công Tôn Hồng len lén đưa tay kéo chiếc nón xuống thấp hơn trước.


Trong gian thuyền tất cả hành khách đều ngủ, ai ngủ là nằm, chỉ có hai người ngồi, ngồi là còn thức.


Hai người ngồi, đương nhiên là Công Tôn Hồng và Mai Khiêm.


Họ ngồi đối diện, không ai nói với ai, song oai khí còn lại trong người họ đang bốc mạnh, hai oai khí đó đang tương trì nhau trong khi còn người bất động.


Vạn Lão Phu Nhân nhìn cả hai thầm nghĩ:


- Lại sắp có cuộc vui khai diễn nữa đây! Ta hy vọng đừng ai lôi cuốn ta vào vòng, ta muốn được yên thân thôi.


Đêm cứ xuống.


Sương càng phủ, rơi càng dày, sương càng dày đèn càng mờ.


Người trong thuyền ai ngủ càng ngủ say, ai thức càng thao thức.


Bỗng, Mai Khiêm vòng tay:


- Chào Công Tôn đại hiệp.


Công Tôn Hồng không ngẩng đầu lên, lâu lắm y mới vòng tay đáp lại:


- Chào Mai đại hiệp!


Mai Khiêm đáp:


- Thì ra Công Tôn đại hiệp còn nhận ra tại hạ!


Công Tôn Hồng không đáp liền, lâu lắm như trước y mới lạnh lùng đáp:


- Thì ra Mai đại hiệp còn nhận ra tại hạ!


Mai Khiêm lại tiếp:


- Thiên Long Côn vô địch trong thiên hạ còn ai không biết!


Công Tôn Hồng không đáp.


Lâu gấp hai lần trước y vẫn không đáp.


Mai Khiêm chờ đợi quá lâu còn nóng nảy phần nào, đằng hắng mấy tiếng rồi tiếp:


- Từ ngày cách biệt tại Thái Sơn thắm thoát đã gần tròn một trăng rồi!


Công Tôn Hồng thở ra từ từ thốt:


- Gần tròn một trăng rồi!


Mai Khiêm tiếp:


- Sau đại hội Thái Sơn anh hùng giải tán, tại hạ cứ mơ cái phong thể của Công Tôn đại hiệp, mãi nghĩ rằng, muốn gặp đại hiệp cũng phải khó khăn vất vả lắm, ngờ đâu lại gặp nhau tại đây!


Công Tôn Hồng lơ lửng:


- Ừ!


Mai Khiêm thở dài:


- Gặp nhau, lại gặp trong cảnh này, tiếc thay!


Công Tôn Hồng trầm ngâm một lúc lâu rồi, hỏi lại:


- Tiếc làm sao?


Lần này Mai Khiêm không đáp.


Công Tôn Hồng cũng chẳng hỏi thêm.


Cả hai bình tịnh, song Vạn Lão Phu Nhân không bình tịnh, bà nóng nghe sự tình, song cả hai lại im lặng.


Bà sôi giận, nếu có thể, bà nắm đầu cả hai nhấc bổng lên quay một lúc rồi bức phải nói, nói hết những gì bà cần nghe.


Người trong thuyền vẫn ngủ say.


Người thức vẫn thao thức, mỗi ngưòi theo đuổi niềm tâm sự riêng, hai ngồi một nằm, ngồi đầu đó cân nhắc nằm nóng nảy chờ nghe.


Thời gian trôi qua đều đều đêm cứ xuống, sương cứ rơi đèn cứ mờ.


Lâu lắm Mai Khiêm từ từ cất tiếng:


- Thiên Long Côn danh chấn thiên hạ, từ lâu tại hạ mơ ước được dịp thỉnh giáo, rất tiếc sau ngày đại hội Thái Sơn công việc quá nhiều thành không rỗi rảnh... giờ đây!... giờ đây... rất tiếc Công Tôn đại hiệp thọ thương!


Lời nói rất ôn hòa, êm dịu song cái ý quá lạnh quá sắc bén.


Hắn tiếp:


- Dù muốn giao thủ cũng không thể giao thủ bởi khi nào tại hạ dám vô lễ với người thọ thương!


Công Tôn Hồng mơ màng:


- Ai!... đáng tiếc...


Bỗng y bật cười lớn, cười cuồng dại.


Tiếng cười lớn đột nhiên phát lên mọi người đều giật mình thức dậy cùng ngồi nhanh lên, cùng sợ hãi hỏi:


- Cái gì thế?


Chủ thuyền cũng ló đầu vào khoang hỏi:


- Cái gì thế?


Gã định mắng mấy tiếng, song bốn ánh mắt trừng thẳng vào mặt hắn vừa nghiêm vừa lạnh, vừa hung.


Hắn làm sao chịu đựng nổi ánh mắt của Công Tôn Hồng và Mai Khiêm?


Hắn nín lặng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Một cuộc trở về

Một cuộc trở về

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Tờ giấy tìm người

Tờ giấy tìm người

Hắn lục lại tờ giấy tìm người. Trong ánh sáng vàng nhạt của chiếc bóng đèn dây

24-06-2016
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Phù phiếm

Phù phiếm

 Chợt muốn thốt lên một câu, xã hội phù phiếm. *** Cách đây mấy hôm, gần nhà

24-06-2016
Gió hát mùa hè

Gió hát mùa hè

Tôi có một công việc tốt hơn nhiều người bạn của mình. Nhưng không có nhiều thời

30-06-2016
Tiếng họa mi

Tiếng họa mi

- Ông có biết rằng chính sự lừa dối của ông đã giết chết thằng cháu ông và việc

30-06-2016
Tấm ảnh

Tấm ảnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") *** "Nó

25-06-2016