XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 18 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 49 - Lên trời chưa phải khó

↓↓

- Tự nhiên ta biết ngươi! Ta biết ngươi khi ngươi còn cách đây ngàn dặm, ta biết thế nào ngươi cũng đến đây chẳng có một việc gì của ngươi mà ta không biết! Ngươi sợ hãi làm gì?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lần thứ nhất người bí mật cười.


Tiếng cười ngân lên như gió khua lục lạc nhỏ, như những xâu châu ngọc chạm vào nhau, tiếng cười có cái hấp lực dũng mạnh phi thường chẳng một ai chống trả nổi.


Tiếng cười giọng nói chứng tỏ người phát ra là một nữ nhân.


Tiểu Công Chúa vốn là nữ nhân nghe tiếng cười đó cũng đâm mê huống hồ nam nhân?


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Bà đúng là một nhân vật phi phàm!


Bà đó vẫn với giọng nhẹ dịu:


- Bây giờ dù ngươi muốn trở xuống cũng còn kịp!


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Thật vậy hở bà? Tại hạ chỉ sợ đã muộn!


Người bí mật bảo:


- Ngươi thử ngẩng mặt lên xem!


Phương Bửu Ngọc ngẩng mặt lên, Trước mắt chàng là một vọng cửa đá cao vô tưởng, cửa hình tròn.


Cửa được kiến tạo cực kỳ huy hoàng mỷ lệ.


Nếu nói trên thế gian này có những cái tuyệt xảo, thì vọng cửa này là kết quả của cuộc công trình xảo diệu phi thường, chẳng khác nào một viên ngọc không tỳ không vết.


Dù ai khó tánh đến đâu cũng chẳng tìm ra một điểm đáng chỉ trích trong công trình kiến tạo đó.


Bên trên vọng cửa có mấy chữ thoáng đọc qua là ai ai cũng kinh sợ:


- Vào cửa này ra kiếp khác!


Người bí mật lại hỏi:


- Ngươi thấy rõ chứ?


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Chữ to quá tự nhiên tại hạ phải trông thấy!


Người bí mật tiếp:


- Ngươi còn muốn vào chăng?


Phương Bửu Ngọc thản nhiên:


- Bà không xuống đây đương nhiên là tại hạ phải lên! Muốn lên đó đương nhiên tại hạ phải vào cửa!


Người bí mật thở dài:


- Ta mong sao ngươi sẽ không hối hận!


Rồi người bí mật nín luôn, lâu lắm chẳng nói một tiếng nào nữa.


Có thể bà ta đã bỏ đi?


Có thể bà ta đang ẩn mình đâu đó, bên trong cửa chờ chàng?


Chàng day mặt về phía sau, nhìn Tiểu Công Chúa đoạn bước từ bước một chững chạc tiến lên.


Chàng biết rõ qua ngưỡng cửa đó dù chàng có sống sót mà trở về thì chắc chắn là vận mạng của chàng phải có biến quan trọng, cải biến như trở về một thế giới khác hoặc như người từ âm phủ được Diêm Vương cho hồi sinh.


Tiếc là chàng không tin.


Trái lại chàng còn cương quyết bước tới, mượn cái chững chạc để đắn đo cân nhắc suy lường...


Cái chững chạc đó sẽ giúp chàng khoảng thời gian cần cho sự suy tường.


Vạn Lão Phu Nhân sợ Cung Chủ Bạch Thủy Cung còn hơn một con dê non sợ con hổ đói.


Niềm sợ hãi đó ăn sâu vào xương tủy, không ai làm sao cho bà hết sợ nổi.


Quả nhiên Vạn Lão Phu Nhân chẳng dám dừng chân dù là một giây một phút.


Không dừng chân, thì làm sao nghỉ ngơi?


Ngày chạy mãi đã đành, đêm cũng chạy luôn và dĩ nhiên là bà cũng chẳng dám ngủ.


Bà quá sợ như có một ngọn roi nào theo sát lưng bà, giả như bà dừng chân lại là ngọn roi đó quất lên lưng, lên đầu bà.


Khi bà chạy đến Tế Hà thì bà gần như chẳng còn nhân dạng nữa.


Tế Hà là một bến sông, giòng sông Huỳnh Hà.


Từ nơi đó có thể ngồi thuyền thẳng ra biển, và đó cũng là lối thông ra biển duy nhất của Huỳnh Hà.


Cho nên nơi đây thuyền chen san sát, thuyền đông chẳng kém Trường Giang.


Vạn Lão Phu Nhân không còn chiếc trượng dài nơi tay như lúc nào.


Hiện tại bà cầm một cành cây thay cho trượng.


Bà không còn đi đứng nổi nữa, tuy bà bước song chẳng khác nào bà kéo lết đôi chân.


Bà tiều tụy quá chừng, đôi mắt bà mất thần thành lờ mờ như mắt bệnh nhân.


Giờ đây, phải là những người thân với bà những người từng tiếp cận bà ta ít nhất cũng trên mấy mươi năm, mới nhận ra được bà.


Mà bà cũng không hy vọng ai nhận ra được bà cả.


Tại bến sông, một đại hán đang gọi oang oang:


- Ăn phải chon cơm trắng, đi thuyền phải chọn thuyền vững, vị nào muốn đến tỉnh thành Tế Nam, Thanh Thành, Lợi Tân, xin xuống thuyền của chúng tôi đây! Bảo đảm du khách ngồi thuyền như ngồi núi!


Bên cạnh hắn có một tiểu tử tay sai của hắn.


Tiểu tử cũng cao giọng phụ họa theo ý của đại hán:


- Chuyến đi cuối cùng đây, các qúy khách! Mất chuyến này các vị phải chờ đến ba hôm nữa mới khởi hành được đó.


Vạn Lão Phu Nhân chập choạng tiến đến thuyền.


Bà không muốn nơi đường bộ, bà không còn khí lực theo đường bộ nữa.


Đại hán đưa cánh tay thép chận bà:


- Bà già! Bà muốn gì đây?


Vạn Lão Phu Nhân lắc đầu không dám nói gì.


Cung Chủ Bạch Thủy Cung đã cấm bà mở miệng kia mà.


Bà có cảm tưởng là một con mắt thần đang dán vào lưng bà, đương nhiên làm sao bà dám nói gì?


Đại hán cười lạnh tiếp:


- Hình dáng của bà như thế đó bà cũng muốn đáp thuyền nữa sao?


Cho bà biết giá một chuyến đi không phải ít đâu, bà làm gì có bạc trang trải nổi? Đừng hy vọng nữa bà ơi! Làm cái nghe lấy mồ hôi đổi cơm áo này, còn lau lắm chúng tôi mới biết thương người.


Vạn Lão Phu Nhân lắc lắc chiếc đầu rồi lại gật cũng đủ số như đã lắc.


Đại hán nổi giận:


- Cái lão bà này đáng ghét lạ! Tôi đã nói sao bà có nghe chăng? Bà có chịu cút đi chăng?


Hắn đưa bà tay như chiếc quạt nan bồ, đẩy Vạn Lão Phu Nhân.


Vạn Lão Phu Nhân lạnh lùng nhìn bàn tay hộ pháp của hắn.


Chỉ cần bàn tay đó phớt nhẹ chéo áo bà là đại hán vĩnh viễn không còn xử dụng bàn tay đó nữa.


Nhưng vừa lúc đó Vạn Lão Phu Nhân có cảm giác là người nào đó đã đến phía sau lưng bà.


Lúc đó tại bến sông có rất đông người.


Người thì đông, song chỉ là những người thường. Điều đặc biệt là người đến sau lưng bà lại khác hẳn với một kẻ kia.


Nơi lưng có một áp lực đang dồn ép đến bà, áp lực đó xâm nhập vào người bà.


Người ở sau lưng bà hiển nhiên là một cao thủ võ lâm!


Phàm là cao thủ trong võ lâm, ai ai cũng có một trực giác rất nhạy, tiếp cận nhau là biết nhau liền, chẳng cần hỏi, chẳng cần ai cung khai lai lịch...


Bà không còn tự chủ được nữa, dù có làm trái lịnh Bạch Thủy Cung Chủ phần nào bà cũng phải làm.


Và bà nhấc thân mình sang qua phía tả độ hai bước.


Trong khi bà nhích chân, bàn tay hộ pháp của đại hán trên thuyền cũng đã đẩy tới.


Bàn tay đó đẩy vào khoảng không.


Đại hán giật mình giương tròn đôi mắt nhìn bà.


Hắn không tưởng nổi là mặt bà tiều tụy như bóng ma lại tránh được một cái đẩy của hắn.


Nhưng Vạn Lão Phu Nhân nào chú ý đến hắn? Cái người bà cần chú ý ở phía sau lưng bà kìa.


Bà khẽ liếc mắt nhìn về phía hậu, nhìn nghiêng nghiêng chứ không dám quay đầu đối diện hẳn.


Bởi Bạch Cung chủ cấm bà quay đầu.


Tuy nhìn nghiêng nghiêng Vạn Lão Phu Nhân cũng thấy được.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Hóa đơn

Hóa đơn

Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những

01-07-2016
Biệt thự máu

Biệt thự máu

Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị

24-06-2016
Trả Thù Gấu Chó

Trả Thù Gấu Chó

Tên truyện: Trả Thù Gấu ChóTác giả: Tokyo.Bu0nThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 16 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Điệu múa thiên thần

Điệu múa thiên thần

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Tham ăn

Tham ăn

Ngày xưa, ở vương quốc Thái Lan, có một ngôi chùa rất lớn và đẹp, trụ trì ngôi

24-06-2016
Tôi có giống không?

Tôi có giống không?

(khotruyenhay.gq) "- Bác này, bác đã gặp ma bao giờ chưa? - ... - Trước giờ tôi không tin

01-07-2016