XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 23 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 49 - Lên trời chưa phải khó

↓↓
Nơi Phương Bửu Ngọc đang đứng cũng là một đỉnh núi.


Nhưng nhìn lên tận đỉnh có sương mù che phủ chàng thấy quá cao, cao như tiếp liền với nền trời xanh, dù sương mù che khuất chẳng thấy nên trời.


Nơi đỉnh cao đó chừng như có một thế giới riêng biệt.


Nơi đó lơ lửng giữa khoảng không có tiếp liền với nền trời hay không, qua lớp sương mù Phương Bửu Ngọc không nhận định rõ.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nơi đó mường tượng xa hẳn thế gian, bởi những ngọn núi cao trong vùng hầu như thấp lè tè, bao quanh chẳng khác những ngọn sóng nhấp nhô bọc một hòn hải đảo.


Theo chân Vạn Lão Phu Nhân, Phương Bửu Ngọc đi lên, có thể bảo là chàng lên từng bước, từng bước.


Chàng đi giữa sương mù, đi một lúc rất lâu, độ một khắc thời gian qua một khu rừng sầm uất, đến một nơi sơn cốc âm u lúc đó mới thật sự đặt chân lên những bậc thang.


Đường thang lên trời.


Thang đương nhiên là lên, thang lên dài vô tận, chẳng ai thừa công đếm những bậc, dù không đếm, ai ai cũn phải lấy số ngàn mà ức độ và chẳng biết có bao nhiêu ngàn.


Phương Bửu Ngọc vận dụng nhãn lực nhìn lên chẳng làm sao thấy tận đầu.


Mà nơi tận đầu thang có phải là địa điểm chàng cần đến chưa, hay là còn phải đi một lúc nữa?


Đâu đâu cũng là sương mù.


Không có ánh mắt nào nhìn thủng sương mù, không có tâm tư nào tưởng tượng được trong sương mù, bên sau sương mù có những gì, bởi quá mông lung quá mờ dị, chẳng có một cảnh trí một vật thể nào làm điểm tựa để suy điển rộng hơn...


Đường thang rất dài, lại thòng lên cao đường thang quá dốc khó đi vô cùng.


Bên hữu đầu thang dưới có tấm biển, nơi biển có mấy chữ:


- Đường thang lên trời, theo đường thang này sẽ đến đỉnh.


Đặt chân lên thang thứ nhất Vạn Lão Phu Nhân dụng lực, bà lộ vẻ thận trọng hơn lúc động thủ với tay đại kình địch.


Thang vừa đứng vừa trơn, chân bước rất khó khăn.


Hai bên đường thang có vô số hoa cỏ, và hoa toàn là những loại hiếm có dưới trần.


Dọc theo đường thang, cách khoảng vài mươi bậc lại có hoặc kiếm gãy, hoặc xương người trắng xóa, hoặc lộ liễu ngay trên đường, hoặc nửa ẩn nửa hiện, trong những bụi cỏ.


Hoa trắng, cỏ xanh, sương đục, rồi sương mờ giăng mắc khắp nơi, tất cả nói lên sự thần bí của một nơi đi sâu vào thần thoại từ lâu lắm rồi.


Vạn Lão Phu Nhân thở dài thốt:


- Ngươi thấy đó, đến Bạch Thủy Cung có khác nào vào quỷ môn quan. Từ xưa đến nay có ai đi mà được về? Bao nhiêu xương trắng kia, bao nhiêu đoạn thép đó chứng tỏ nơi đây là cấm địa! Muốn đến Bạch Thủy Cung phải có gan, gan không, chưa đủ phải có tài, tài không chưa đủ, phải là tài cao siêu việt! Tài cao tài siêu việt trên bậc Phương Bửu Ngọc vẫn phải chết như thường! Huống hồ Phương Bửu Ngọc?


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Nơi đây chẳng lẽ đến cái việc mai táng...


Vạn Lão Phu Nhân lạnh lùng chận lời:


- Tại sao cần phải mai táng? Nên để lộ liễu như vậy chứ, cho kẻ sau thấy gương kẻ trước, cho người sau nuôi mộng làm cái việc vá trời, vừa đến đây, thức ngộ ngay mình ngông cuồng rồi trở lại gấp, khi còn kịp trở lại!


Rồi bà thở dài tiếp:


- Nói là nói vậy, chứ thực ra cũng không cần nêu gương, bởi kẻ nào đến đây, có muốn trở về cũng không trở về được.


Phương Bửu Ngọc đảo mắt nhìn quanh hỏi:


- Chỉ sợ bà nói quá sự thật đấy thôi, giả như hiện tại tại hạ muốn trở lại thì làm gì có người biết mà làm khó dễ?


Vạn Lão Phu Nhân mỉm cười:


- Ngươi nghĩ vậy là chưa hiểu Bạch Nương Nương lợi hại như thế nào! Nương nương là bậc toàn năng toàn tri, ngươi đinh ninh là chẳng ai hay biết ngươi đã đến đây, bởi ngươi chẳng thấy một bóng người thấp thoáng. Kỳ thực Nương Nương đã hay rồi.


Phương Bửu Ngọc cười lớn:


- Thì ra bà nói lên câu đó chẳng phải để cho tại hạ nghe! Bà đã biết cái tội đưa người lại đây, bà sợ tội, nên trước hết tâng bốc chủ nhân một vài câu ve vuốt cái tánh cao ngạo của chủ nhân, để chủ nhân khoan khoái mà tha thứ cho bà, bà mong muốn câu nói đó vang đến tai chủ nhân lắm, chứ làm gì...


Vạn Lão Phu Nhân không nao núng:


- Ngươi tưởng rằng Bạch Nương Nương không hay biết?


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Bà ấy chẳng phải là thần tiên, làm gì bà ta nghe được biết được?


Bỗng có ai đâu đây cất tiếng:


- Ngươi lầm rồi!


Giọng nói rất nhẹ, rất dịu, rất trong, chung quanh chẳng có một bóng người, song giọng nói như phát ra ngay bên tai.


Phương Bửu Ngọc giật mình, lập tức dừng chân.


Giọng nói đó tiếp tục vang lên:


- Ngươi sợ rồi sao? Ngươi không dám đi lên nữa à?


Phương Bửu Ngọc sửng sốt.


Vạn Lão Phu Nhân đã nhào xuống đất nửa quỳ nửa mọp.


Giọng nói phát ra trong khung cảnh này, khung cảnh thần bí giọng nói càng làm tăng cái vẻ thần bí, bởi chính giọng nói cũng thần bí luôn, như có một ma lực nào làm cho người nghe phải khiếp.


Cái tâm đã khiếp sợ thần bí càng tăng gia.


Nhưng Phương Bửu Ngọc chỉ giật mình thôi chứ còn kinh sợ như Vạn Lão Phu Nhân thì không.


Đương nhiên làm gì chàng lại quỳ mọp như Vạn Lão Phu Nhân? Và trên gương mặt chàng chẳng có một biểu hiện nào chứng tỏ chàng kinh sợ.


Bất quá chàng động tính hiếu kỳ, trong vẻ hiếu kỳ ẩn ước có niềm phấn khởi.


Chừng như chàng vừa khám phá ra một việc gì vậy.


Người bí mật vận với âm thanh nhẹ dịu tiếp:


- Vạn Hoàng Anh ngẩng đầu lên đi!


Vạn Hoàng Anh tự nhiên là tên của Vạn Lão Phu Nhân.


Lệnh ban ra nói ngẩng lên, Vạn Lão Phu Nhân thay vì ngẩng đầu lên lại càng mọp xuống sàn bậc thang, nếu có thể chui luôn vào đất bà cũng chui liền.


Người bí mật hỏi:


- Ngươi biết tội chưa?


Vạn Lão Phu Nhân run như cầy sấy:


- Tôi... tôi... đã biết tôi rồi... đáng lẽ tôi không nên đưa người đến đây... cầu... cầu xin lão nhân gia... dung thứ... dung thứ...


Bà không thể xưng là tại hạ, bà cũng chẳng dám dùng tiếng già, bà chỉ dùng một tiếng tôi thông thường như mọi người thường ở hạng dưới, hay chẳng thuộc giới giang hồ.


Người bí mật điềm nhiên:


- Dung thứ cho ngươi?


Vạn Lão Phu Nhân vập đầu côm cốp trên bậc đá:


- Dung thứ... cho tôi... lão nhân gia ơi! Tôi là kẻ vô dụng như một con chó già, lão nhân gia có gia tội tôi cũng chẳng có ích lợi gì đó lão nhân gia ơi!


Lời cầu khần của Vạn Lão Phu Nhân ngân vang loang trong không gian hòa vào sương mù từ từ lên đỉnh cao.


Không một tiếng đáp.


Vạn Lão Phu Nhân vẫn còn mọp tại chỗ.


Lâu lắm người bí mật mới cất tiếng:


- Đi! Cứ đi! Ngươi chẳng xứng đáng cho ta xuống tay!


Vạn Lão Phu Nhân mừng trên chỗ tưởng:


- Đa tạ... đa tạ lão nhân gia!


Người bí mật tiếp:


- Xuống núi lần này cứ thẳng đường mà chạy, không được dừng chân lại đấy nhé, không được quay đầu lại đấy nhé! Ngươi chạy thật xa, thật xa, chạy luôn ra hải ngoại và khi chưa ra biển khơi chẳng được mở miệng nói tiếng gì đấy nhé!


Vạn Lão Phu Nhân vập đầu:


- Tuân mạng! Tuân mạng!


Người bí mật lại tiếp:


- Nếu ngươi cãi lịnh ta, chỉ nói một tiếng thôi ta cũng nghe lọt, nếu ngươi dừng chân một giây thôi, ta cũng biết rõ và như vậy ngươi đừng than van là chết oan, chết uổng đấy nhé!


Vạn Lão Phu Nhân luôn luôn gật, luôn luôn thốt lên hai tiếng tuân mạng.


Sau cùng người bí mật bảo:


- Thôi! Đi đi!


Vạn Lão Phu Nhân vụt đứng lên quay mình chạy đi liền, chẳng dám nhìn trở lại.


Phương Bửu Ngọc và Tiểu Công Chúa nhìn theo bóng bà trầm tư.


Người bí mật gọi:


- Phương... Bửu... Ngọc!


Tiếng gọi rất chậm, rất nhẹ.


Phương Bửu Ngọc giật mình:


- Các hạ... biết...


Người đó cười một tiếng:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhà có hai cửa sổ

Nhà có hai cửa sổ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Truyện kinh dị số 1") Nhà

28-06-2016
Người phụ nữ bố yêu

Người phụ nữ bố yêu

Người con gái khi yêu thường yêu thật tâm thật dạ và cô ấy cũng thế, tình cảm của

29-06-2016
Yêu thương quay về

Yêu thương quay về

(khotruyenhay.gq) Người ta vẫn thường nói rằng: "Trong tình yêu ta cần những ngọn lửa,

27-06-2016
Tình yêu tìm lại

Tình yêu tìm lại

Tin nhắn chỉ có vài chữ, mà nó làm tim Long như thắt lại "Em muốn gặp lại anh, nơi

24-06-2016