- Xong chưa?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Vạn Lão Phu Nhân còn nói gì nữa? Còn biết làm sao nữa?
Trừ lúc bà đại tiểu tiện, còn thì Tiểu Công Chúa luôn luôn giương tròn mắt nhìn bà. Vĩnh viễn nhìn bà. Có lúc, thay vì đi thẳng, con đường phải ngắm hơn thì Vạn Lão Phu Nhân lại đi vòng, kéo dài con đường.
Tiểu Công Chúa, hoặc vô tình, hoặc cố ý hỏi:
- Giả như có người nào đó thay vì đi thẳng lại tìm lối quanh co, thì người đó tự tạo tội lỗi cho mình rồi vậy! Tại sao lại phải làm như thế chứ? Có trốn thoát được chăng? Đã không hy vọng trốn thoát, tại sao gây nên tội? Theo tôi thì, tốt hơn nên đưa nhau tới đó, càng sớm càng tốt, tới đó rồi sẽ tìm cách thoát đi. Và lúc đó, chắc không ai ngăn trở!
Nàng mỉm cười tiếp:
- Bà nghĩ, một người đưa bà đến nơi muốn đến, đến rồi mà người đó bỏ đi, bà còn cần gì truy nã chăng?
Vạn Lão Phu Nhân tức uất có thể chết được.
Một ngày qua.
Hai ngày, rồi ba ngày.
Đến ngày thứ ba, Vạn Lão Phu Nhân phục ngay, không còn tìm cách lừa, tìm cách thoát đi nữa.
Bà cười khổ thốt:
- Tiểu công chúa ơi! Công chúa là tổ tông của già đó! Từ bao lâu rồi, già chưa từng chịu phục ai, bây giờ thì già đành nhận bại trước Tiểu công chúa!
Tiểu công chúa mỉm cười:
- Bà nói quá lời! Bà sanh tôi được, chứ tôi làm gì thành tổ tông của bà?
Nàng dịu giọng hỏi tiếp:
- Còn bao nhiêu dặm đường? Còn bao nhiêu thời gian nữa chúng ta đến Bạch Thủy Cung hở bà?
Vạn lão phu nhân trầm ngâm một chút:
- Đường còn không xa. Thời gian còn không lâu. Nhiều nhất là hai hôm nữa thôi.
Phương Bửu Nhi chen vào:
- Thì ra Bạch Thủy Cung vẫn trong lãnh thổ Trung Nguyên!
Vạn lão phu nhân hỏi:
- Chứ ngươi tưởng là ở phương trời nào?
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Cứ theo lời truyền trên giang hồ, thì địa điểm của Bạch Thủy Cung vô cùng thần bí, địa điểm đó ai cũng đinh ninh là tại đỉnh Thần Sơn nơi hải ngoại... Ngũ Hành Cung đặt căn cứ trên đỉnh Thần Sơn.
Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:
- Bây giờ ngươi nghĩ như thế nào?
Phương Bửu Nhi trầm ngâm một chút, từ từ đáp:
- Ngày nay... theo tại hạ nghĩ thì... bất quá Ngũ Hành Cung có căn cứ tại một nơi nào đó, hoặc trong rừng sâu, hoặc trên núi cao, hoặc tận một hang động hoang vu, ở những nơi quanh năm suốt tháng chẳng có bóng người đời thấp thoáng vãng lai. Còn về kiến trúc thì... hoặc tân kỳ, hoặc thông thường, rộng lớn hay nhỏ hẹp tùy theo sở thích của chủ nhân...
Rồi chàng mỉm cười hỏi:
- Tại hạ đoán có đúng chăng?
Vạn lão phu nhân thốt:
- Trên thế gian có biết bao nhiêu sự việc, lúc sơ khởi thì rất tầm thường, song theo năm tháng trôi qua với lời truyền thuyết của con người, nay thêm một chút, mai thêm một chút, mỗi người lại thêm một chút, thêm mãi, rồi sự việc tầm thường đó cuối cùng trở thành phi thường, thần bí, người thuật lại có cái ý vẽ vời khoe khoang sự thấy xa hiểu rộng của mình rồi người nghe lại dùng ảo tưởng mà suy diễn cho đến ngày nào đó, sự việc tầm thường biến thành thần thoại!
Phương Bửu Nhi gật đầu:
- Tại hạ cũng vừa nêu lên suy luận đó...
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Tuy nhiên, dù sự việc người đời thần thoại hoá, cũng còn một vài dấu vết lưu lại thế nhân chứng tỏ cái lý do thực tế biến thành hoang đường. Giả như già không tận mắt nhìn những dấu vết đó, thì chẳng khi nào già tin được, có một thực tế trong cái hoang đường truyền khẩu.
Phương Bửu Nhi chớp mắt:
- Thì ra Ngũ Hành Cung cũng có phần nào trung thực trong cái hoang đường do thế nhân tạo dựng?
Vạn lão phu nhân sửa chữa ngay:
- Già không hề đưa ra một xác nhận như vậy!
Phương Bửu Nhi cau mày:
- Nếu thế thì... Ngũ Hành Cung chỉ là...
Vạn lão phu nhân xoay chiều câu chuyện:
- Ngươi đã muốn đến đó, trước sau gì ngươi cũng đến đó, đến là thấy như thế nào tại sao nóng nảy tìm hiểu?
Phương Bửu Nhi thốt:
- Tại hạ hy vọng...
Vạn lão phu nhân điểm một nụ cười ẩn ước có vẻ thần bí, từ từ tiếp:
- Hiện giờ, tốt hơn hết là ngươi đừng hy vọng chi cả, ngươi cũng đừng tưởng nghĩ đến điều chi cả, vô luận làm sao, khi trông thấy Ngũ Hành Cung rồi, ngươi sẽ không tránh khỏi kinh ngạc.
Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng:
- Ngạc nhiên hay kinh sợ?
Vạn lão phu nhân điềm nhiên:
- Cả hai!
Phương Bửu Nhi mỉm cười:
- Thật vậy?
Chàng bước đến khung cửa sổ mơ màng một lúc, đoạn lẩm nhẩm:
- Có lẽ giờ đây, môn hạ của Hỏa Ma Thần cho rằng tại hạ thất tín, nếu không thì cũng tưởng là tại hạ thất tung! Và có lẽ họ đã phân công đi khắp bốn phương trời tìm tại hạ!... Còn Thiết Nhiêm Đạo Nhân và các vị kia, đến phủ Đại Danh rồi nhất định tra cứu hành tung của thuộc hạ Hỏa Ma Thần! Tất cả đều biết đâu tại hạ âm thầm đi đến cái nơi mà bên này muốn, bên kia không!
Vạn lão phu nhân hỏi:
- Ngươi đoán thử xem bọn Thiết Nhiêm Đạo Nhân có đến được Bạch Thủy Cung chăng?
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Khó đoán lắm bà! Tuy nhiên tại hạ mong rằng họ sẽ chẳng bao giờ đến được nơi đó! Họ đừng đến đó là hơn!
Bỗng đâu đây có tiếng cười hắc hắc vang lên, rồi một câu nói tiếp theo lạnh lùng:
- Chỉ sợ ngươi thất vọng!
oOo Thời gian lúc đó đúng nửa đêm, không gian im vắng lạnh lùng.
Địa điểm là một sơn thôn, và nơi Phương Bửu Nhi tạm trú là một ngôi khách sạn không lớn lắm.
Đứng bên trong cửa sổ nhìn ra, trên đầu ngàn sao án chớp, song trước mắt là vùng tối âm u. Vùng tối lan rộng vô biên.
Bên ngoài khung cửa sổ không xa lắm, có rừng trúc loạn, trúc mọc rất dày. Lá trúc không nhiều nhưng cành giao chuyển chằng chịt, thành che khuất ánh sao mờ.
Tiếng cười, tiếng nói phát lên từ khu rừng trúc vọng đến.
Phía sau rừng trúc là lưng đồi, đồi thấp đồi cao ngàn vạn ngọn đồi.
Những ngọn đồi phụ thuộc Thái Hành Sơn.
Núi là núi hữu danh, thôn là thôn hoang lạnh, khách điếm là điếm vắng vẻ cô tịch.
Đêm lại về khuya.
Trong khung cảnh đó, trong thời gian đó, bất cứ tiếng cười nào cũng không gây niềm hân hoan, huống hồ người nghe tiếng cười lại mang nhiều tâm sự lo âu?
Giả như tiếng khóc, tiếng than thì người nghe bất quá chỉ chua xót thôi. Nhưng lại là tiếng cười! Nghe như mỉa mai, như thách, như khinh miệt, như hăm dọa...!
Người nghe bắt phải lạnh mình!
Vạn lão phu nhân bước tới cửa sổ hỏi:
- Ai đấy chứ?
Bà hỏi ai? Hỏi người phát ra tiếng cười hay hỏi Phương Bửu Nhi?
Có thể là bà hỏi Phương Bửu Nhi, vì âm thinh của bà rất khẽ.
Trước khi hỏi, bà đã biến sắc mặt rồi. Sau khi hỏi, bà càng biến sắc hơn.
Phương Bửu Nhi mỉm cười:
- Ai? Bà còn phải hỏi ai nữa sao? Bà không thể đoán nổi à?
Vạn lão phu nhân lẩm nhẩm:
- Ai?... Ai?...
Phương Bửu Nhi trầm giọng:
- Hỏa Ma Thần, sao các hạ chưa xuất hiện?
Tràng cười lại vang lên từ rừng trúc vọng đến:
- Thính tai lắm! Khá đó!
Một người từ từ rời ven rừng trúc bước ra, dưới ánh sao mờ trong như một vừng lửa đỏ, nhưng lại là một thứ lửa không ngời, một thứ lửa chớp chớp như quỷ.
Phương Bửu Nhi gật đầu:
Chương trước | Chương sau