Snack's 1967
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 48 - Huỳnh Kim bí cung

↓↓

Nàng vừa bắt gặp Vạn lão phu nhân nhích động thân hình, hẳn nhiên, bà ta thừa dịp chuồn đi.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chân tả còn bước tới, chân hữu còn ở tại hậu, Vạn lão phu nhân cười gượng:


- Đã có Hỏa... Hỏa cung chủ dẫn đường, già còn ở lại đây làm chi?


Già có thể đi được rồi!


Tiểu công chúa cao giọng:


- Ai bảo là bà có thể đi?


Vạn lão phu nhân vẫn cười:


- Chứ đã có người đưa đường rồi, cô nương còn dùng già vào việc chi nữa? Già ở lại là thừa!


Phương Bửu Nhi cất tiếng:


- Nể mặt Vạn đại hiệp, chúng ta để cho bà ấy muốn đi đâu thì đi.


Vạn lão phu nhân kêu lên:


- Phải đó! Cô nương ơi! Cô nương tốt bụng để cho già đi nhé!


Tiểu công chúa lạnh lùng:


- Cho bà đi? Để bà gấp rút về Bạch Thủy Cung báo cáo sự tình à?


Để dọc đường, bà đặt cạm bẫy, lừa bọn này à?


Đoạn nàng bĩu môi tiếp nối:


- Nếu là ai khác, ta có thể cho đi đó, nhưng bà thì không! Bà không được đi đâu hết, bà gian hoạt xảo quyệt lắm, chẳng gì tin nổi bà. Giữ bà bên cạnh tôi mới yên tâm!


Vạn lão phu nhân lùi lại mấy bước, buông mình trên ghế lẩm nhẩm:


- Hà tất cô nương muốn hại già! Hà tất hại già, hở cô nương!


Tiểu công chúa thản nhiên:


- Bà đừng trách tôi, hãy tự trách là phải hơn! Tại vì ngày trước bà đã hại quá nhiều người rồi, tự nhiên bà cũng phải bị người hại lại. Phải có vay có trả chứ bà. Đến lượt bà rồi đó nhé!


Vạn lão phu nhân thở dài thườn thượt.


Rồi bà lấy hạt đào, quả mai, liền nhét vào miệng, vừa nhai hết lại lấy, bà nhét vào hạt khác.


Dọc theo đường đến đây, bà cẩn thận mua sắm chất chứa đầy các chiếc túi trên áo bà.


Bây giờ, nếu bà ngồi đó mà nhai, mà nuốt, có lẽ đến nửa ngày mới hết số tích trữ.


Tiểu công chúa nhìn bà mỉm cười:


- Bà còn muốn nói gì nữa chăng?


Vạn lão phu nhân vừa nhai vừa lẩm nhẩm:


- Già còn nói gì được nữa? Gặp cô nương là gặp kẻ tử đối đầu, già nhận bại là hơn!


Rồi bà cau mày tiếp:


- Lạ thực, người ta có việc lo lắng, chẳng ai ăn gì vô, còn già sao lại khác thường, lòng càng rối rắm, miệng lại càng ăn ngon!


X Sương mù phủ xuống quá dày, quanh các đỉnh núi của dãy Thái Hành Sơn, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy bàng bạc một màu trắng đục.


Đêm càng xuống sâu, sương càng rơi dày, và bình minh dù lên từ lâu sương vẫn chưa tan mỏng.


Trong lớp sương mù dày đặc đó, Phương Bửu Nhi theo đường lên núi.


Núi quá cao, sương che khuất mắt, sương trên cao, hòa lẫn với mây sớm, tiếp màu không làm sao phân biệt được khoảng nào là sương, khoảng nào là mây.


Hỏa Ma Thần không đi theo chàng.


Lúc đến chân núi, lão thốt:


- Ta chẳng cần đến đó làm gì. Ta ở lại đây, chờ tin lành của ngươi.


Tiểu công chúa và Vạn lão phu nhân kèm hai bên chàng. Nhưng đứng trên đỉnh cao, sương mù bao phủ chung quanh, chàng cảm thấy mình tịch mịch vô cùng.


Nhìn ra xa, hiện mờ mờ qua lớp sương mù dần dần tan biến theo ánh thái dương lên, Phương Bửu Nhi thấy muôn trùng ngọn thấp, ngọn cao, thấp thì hiểm trở phi thường, cao lại uy nghi hùng tráng.


Hiểm trở, uy nghi, hùng tráng, xuyên qua làn sương mờ ảo nơi nào cũng thần bí, mông lung, cảnh vật hiện ra nửa hư, nửa thực, Phương Bửu Nhi dù can trường thiết thạch vẫn nghe lạnh chuyển khắp người.


Chàng mơ màng suy tư, tâm tưởng như phiêu phưởng tận phương trời xa, Tiểu công chúa đứng cạnh chàng, dù là người thân nhất hiện tại của chàng cũng cầm như cái bóng xa vời...


Chàng có cảm giác tất cả đều lùi lại sau vai, chỉ có một mình chàng là tiến tới, tiến tới mãi...


Tiến về nơi vô định mịt mờ...


Tại sao chàng có cảm giác đó?


Bây giờ đây chàng có nghĩ ngợi gì, dù gần, dù xa, sự việc cũng đã rồi.


Sự việc đó, là chàng hiện diện tại Thái Hành Sơn.


Sự việc đó, là chàng đã tiếp cận Bạch Thủy Cung.


Chàng chỉ có mỗi một con đường, đường trước mắt.


Chàng chỉ có mỗi một mục đích, mục đích đó ở tận đầu đường. Bao nhiêu ngày qua rồi, thân thể vận động, tâm tư vận động, trải qua gian lao nguy hiểm để đến đây...


Nhìn trước mắt chẳng thấy gì.


Ngoảnh mặt về sau lưng tất cả đều chìm trong ảo tưởng nhạt mờ.


Chàng hướng sang Vạn lão phu nhân hỏi:


- Đi về hướng nào nữa đây?


Vạn lão phu nhân đưa tay chỉ lên. Nơi bà chỉ là vùng sương mù.


Phương Bửu Nhi cau mày:


- Nơi đó? Bà có lầm chăng?


Vạn lão phu nhân lắc đầu:


- Không thể lầm!


Phương Bửu Nhi cũng lắc đầu:


- Đường chẳng có, chúng ta bước trong sương mù mà đi?


Vạn lão phu nhân điểm một nụ cười thần bí, từ từ đáp:


- Theo thần thoại, thì Vương cung phải ở trong lớp sương mù đó, tận đỉnh núi cao.


Phương Bửu Nhi biến sắc:


- Thế ra bà cho rằng Ngũ Hành Cung chỉ có trong thần thoại?


Trong hư không man mác?


Vạn lão phu nhân điềm nhiên:


- Hư là thực, thực là hư! Không là sắc, sắc tức là không!


Tiểu công chúa gắt:


- Bà ấy điêu! Đừng hỏi, đừng nghe bà ta!


Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:


- Phải đó! Già điên, nếu chưa điên, là cũng muốn điên!


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Nhưng hiện giờ, bà không thể điên được! Bà không muốn như vậy được. Hãy gấp...


Vạn lão phu nhân đột nhiên hỏi:


- Bây giờ là chừng nào?


Phương Bửu Nhi đáp:


- Có lẽ đã vào giờ ngọ.


Vạn lão phu nhân kêu lên:


- Nhanh! Nhanh quá! Ngươi sẽ thấy ngay bây giờ đây!


Phương Bửu Nhi cau mày:


- Chừng nào? Còn bao lâu nữa?


Vạn lão phu nhân thốt:


- Chừng nào thấy được là sẽ thấy. Muốn gấp cũng chẳng được. Gấp vô ích.


Đoạn bà ngồi xuống xếp bằng tròn.


Phương Bửu Nhi dù gấp cũng chẳng biết làm sao hơn. Chàng lại nhìn lên, qua lớp sương mù, phảng phất thấy có ánh sáng. Ánh sáng đó gồm bảy màu lóng lánh chiếu lên.


Ánh sáng đó càng lúc càng to dần rồi trăm ngàn ngọn núi cao thấp lộ ra, qua ánh sáng bảy màu tất cả như huyền huyền ảo ảo.


Giữa vùng ánh sáng đó, có một cảnh trí tân kỳ.


Một con đường dài hướng lên, đường gồm những nấc thang, chứ không bằng mặt như tất cả con đường quanh núi.


Tiểu công chúa kêu lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Chiếc cầu

Chiếc cầu

(khotruyenhay.gq) Không biết ông nói gì mà kể từ giờ phút đó bố mẹ không trò chuyện,

28-06-2016
Giá như...

Giá như...

(khotruyenhay.gq) Thoa đã đánh đổi tuổi xuân cho cái sự nghiệp vô nghĩa này mà, giá như

30-06-2016
Chợt...

Chợt...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Pháo hoa

Pháo hoa

Tuổi trẻ của chúng ta, nếu không phải là tình yêu sâu đậm thì hẳn sẽ phải là một

24-06-2016
Con hoang

Con hoang

Mấy tiếng "con hoang" như một vết chém sâu hoắm vào tâm hồn non nớt của tôi. Không

28-06-2016