Lã Vân điểm một nụ cười ảm đạm:
- Tại hạ có nghĩ đến cái chết đâu, Phương thiếu hiệp?
Nhưng...
Giọng nói của y yếu dần, mí mắt của y sụp dần.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phương Bửu Ngọc hét to:
- Lã huynh! Tỉnh lại gấp. Lã huynh! Đừng bao giờ để cho cơn mê xâm chiếm cơ thể. Lã huynh không thể chết! Lã huynh cần phải sống để phục thù!
Lã Vân lẩm nhẩm:
- Phục thù!... Hỏa!... Cái chiêu tuyệt quá!... Cái chiêu Quán Nhật Hồng! Ngực của tại hạ... ái!... Ngực của tại hạ... Vương Đại Nương ơi! Sao bà ác thế?
Cuối cùng, y nấc lên một tiếng khá lớn, âm thinh cuối cùng của y.
Thân mình y chuyển mạnh, chuyển lần cuối cùng, để rồi bất động luôn.
Bất động vĩnh viễn!
Lửa trên bờ táp xuống, lửa bắn hoa từ những cành khô, lửa rực chung quanh, song chưa vượt nổi làn ranh nước suối.
Vạn Lão Phu Nhân lẩm nhẩm:
- Không ngờ Lã Vân chết vì cái chiêu Quán Nhật Hồng! Mà ta cũng không tưởng nổi là Vương Đại Nương đã học được cái chiêu bất truyền của phái Nga My. Độc! Ác độc thật. Đã giết người còn phóng hỏa! Mụ ta muốn tung một mẻ lưới là bắt tất cả thiên hạ võ lâm hay sao chứ?
Phương Bửu Ngọc nghiến răng:
- Vô luận làm sao, tại hạ nhất định không dung tha cho bà ấy?
Vạn Lão Phu Nhân lạnh lùng:
- Người mà ngươi không thể dung tha, nào phải chỉ có một mụ ấy?
Còn Bạch Y Kiếm Khách đó chi? Còn Hỏa Ma Thần, còn Bạch Thủy Nương đó chi? Nhưng, nếu lúc nãy mà ngươi chết rồi thì những kẻ khác...
Phương Bửu Ngọc ngẩng mặt lên không, cao giọng hét:
- Trời cao xin chứng minh lời thề nguyện của Phương Bửu Ngọc này! Vô luận làm sao Phương Bửu Ngọc không thể chết! Phải sống!
Sống để trừ hung diệt bạo!
Chàng bước dài, bước mạnh theo lòng suối tiến tới.
Lửa dù mạnh, có lửa nào đốt cháy nước?
Và nước cứ chảy theo dòng vĩnh viễn không thay đổi phương hướng.
Phương hướng của giòng suối là từ trong vùng lửa đỏ ra ngoài.
Đi theo phương hướng đó, bọn Phương Bửu Ngọc rồi cũng ra khỏi vùng lửa đỏ.
Lửa cháy trọn khu rừng, lửa không cháy nổi một ngọn suối con thì lửa không vượt qua nổi một gò cao, nói rằng gò vì nó chưa thành núi.
Tai nạn đã qua!
Vạn Lão Phu Nhân đứng trên mặt đất còn thở ồ ồ.
Bà thở mạnh, buồng ngực phập phồng, nhưng thân thể bất động.
Ngoài bộ ngực phập phồng bà đứng lặng như xác chết, không còn làm một cử động nào được.
Một con người từ cảnh tối nguy, tinh thần căng thẳng tận dụng công lực, thoát chết rồi, ai không sửng sốt đến thất thần?
Vạn Lão Phu Nhân thừ người, Tiểu Công Chúa cố gắng kéo chéo áo lau mặt.
Vô luận trong hoàn cảnh nào, nàng không muốn Phương Bửu Ngọc trông thấy cái vẻ xác xơ của nàng.
Bởi nàng sợ cái xác xơ đó sẽ làm mất mát phần nào sắc đẹp.
Bất cứ trong trường hợp nào, nàng có thể rũ lạnh như xác chết nhưng khi cần bảo vệ sắc đẹp, nhất là bảo vệ trước mặt Phương Bửu Ngọc, thì chưng như nàng có cả một siêu lực giúp nàng phấn động tinh thần.
Nàng chẳng bao giờ muốn Phương Bửu Ngọc thấy cái vẻ bê bối của nàng.
Về phần Phương Bửu Ngọc, chàng cũng chẳng được chỉnh tề hơn ai, hình dáng của chàng tồi tàn quá độ với lớp y phục cháy rách tả tơi, song trái lại, tinh thần chàng vương mạnh.
Dừng chân một chút, chưa ai thật khoẻ khoắn, chàng hét to:
- Đứng lên! Chạy nữa!
Vạn Lão Phu Nhân vừa thở vừa hỏi:
- Đứng lên? Chạy nữa?
Bà lắc đầu tiếp:
- Vô phương rồi! Bây giờ, người có giết ta, cứ giết, chứ bảo ta đứng lên, ta chịu thôi! Hơn thế, ta còn muốn ngủ một giấc nữa đây! Một giấc ngủ phải dài ít nhất cũng ba ngày ba đêm!
Phương Bửu Ngọc trầm giọng:
- Bây giờ chưa ngủ được đâu bà ơi!
Vạn Lão Phu Nhân hừ một tiếng:
- Tại sao chưa ngủ được, các ngươi muốn đi cứ đi, ta ở lại đây ngủ một giấc dài.
Phương Bửu Ngọc lắc đầu:
- Tại hạ đi, bà cũng phải đi!
Vạn Lão Phu Nhân cười lạnh:
- Tại sao? Con trai ta, còn không muốn sống chung với ta, sao ngươi lại muốn kèm ta bên cạnh? Ngươi phải biết, cũng như tất cả những người trên giang hồ, ta là một con quỷ cô đơn, ta đi, ta ở một mình ta, sao ngươi lại...
Phương Bửu Ngọc lạnh lùng:
- Bà hãy đưa tại hạ đi gặp phụ mẫu của tại hạ, rồi sau đó bà muốn đi đâu thì đi, nhất định tại hạ không ngăn trở nữa!
Vạn Lão Phu Nhân chớp mắt:
- Song thân ngươi? Ngươi là con còn chẳng biết song thân là ai, ở đâu, thì làm sao ta biết nổi?
Phương Bửu Ngọc chụp áo bà, giơ bà lên hỏng khỏi mặt đất hét:
- Bà không biết? Bà vừa nói gì với tại hạ, trước đây?
Vạn Lão Phu Nhân vốn có tính khí quật cường, thấy Phương Bửu Ngọc làm oai, bà nổi tính lên sừng sộ:
- Ta nói gì? Ta nói ở đâu? Ta chỉ nói là hiện giờ song thân của ngươi chịu khổ chứ ta nào có nói là họ Ở đâu?
Phương Bửu Ngọc đỏ mặt.
Chưa bao giờ chàng để lộ phẫn nộ đối với bất kỳ ai trong bất cứ tình huống nào.
Chưa bào giờ chàng biến đổi sắc mặt.
Nhưng bây giờ, chàng đã phá lệ.
Và không kiềm hãm được cơn phẫn uất, toàn thân chàng rung lên.
Chàng rung giọng hỏi:
- Bà... bà dám hí lộng tại hạ phải không? Bà dám giở trò đùa như vậy với tại hạ phải không?
Vạn Lão Phu Nhân kêu lên:
- Ta... ta...
Bà là một con hô ly cái, gian hoạt có thừa, giỏi chối, khéo bịa, nhưng trước cơn phẫn nộ của Phương Bửu Ngọc, bà cảm thấy rợn người.
Bà sợ hãi thật sự, nên chẳng dám nói chi nữa.
Dù sao, bà cũng còn thích sống dù ngày trời còn lại cho bà chẳng bao nhiêu, bà vẫn chưa muốn đốt giai đoạn.
Bà phải sống đến phút cuối mà tạo hoá dành cho bà.
Bằng mọi giá bà phải sống, để ăn cho đủ số lượng ô mai rim đường, hạt đào rang...
Chết mà không ăn đủ số lượng, bà sẽ hận mãi mãi nơi tuyền đài.
Một người, mỗi chút mỗi nổi giận thì cái giận đó chẳng đáng sợ.
Một người bình sanh không giận, lúc giận là trời phải long, đất phải lở.
Phương Bửu Ngọc tiếp:
- Bà có thể đùa, có thể lừa tại hạ bất cứ việc chi, bất cứ trong trường hợp nào. Nhưng về cái việc này... cho bà biết...
Bỗng một bàn tay mềm dịu đặt nhẹ nơi đầu vai chàng.
Rồi một giọng nói êm như ru vang lên bên tai chàng:
- Buông tha cho bà ấy đi!
Phương Bửu Ngọc gằn giọng:
- Buông tha?
Tiểu Công Chúa ôn tồn thốt:
- Dù bà ấy có lừa ngươi chẳng qua là vì bà ấy muốn tốt cho ngươi đó!
Trong biển lửa, quyết tâm cùng chết với nhau, họ tỏ lộ tâm tình chất chứa trong suốt bảy năm dài.
Họ xưng hô nhau bằng những danh từ thân thiết nhất.
Giờ đây, họ ra khỏi biển lửa, họ đã trở về thực tế, thì cái thực tế trả lại cho họ những gì họ đã quên, bị lửa làm cho họ quên.
Chương trước | Chương sau