Phương Bửu Ngọc cau mày:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tám vị đều là bậc anh hùng, hiệp sức lại thì lực lượng đó nào phải tầm thường, tại sao...?
Lữ Vân cười khổ:
- Ai bị giam cầm, tình cảnh như thế nào, tại hạ không rõ, riêng về bọn tại hạ thì...
Hắn thở dài mấy lượt nữa rồi tiếp:
- Tiếp được phong thơ, tại hạ đến ngay nơi ước hẹn. Đến nơi đó rồi, tại hạ thấy...
Phương Bửu Ngọc chặn lời:
- Thấy Hỏa Ma Thần?
Lữ Vân lắc đầu:
- Chẳng phải lão! Mà là một con người tàn phế, hoàn toàn xa lạ đối với tại hạ. Người đó không cử động được, song gặp hắn rồi, tại hạ mê man liền. Khi tỉnh lại mới hay là mình đã nằm trong nhà lao.
Phương Bửu Ngọc chú ý:
- Một người tàn phế? Một lão nhân? Lão nhân đó là ai chứ? Còn các vị kia, có tao ngộ như Lữ huynh không?
Lữ Vân gật đầu:
- Đại khái là vậy!
Phương Bửu Ngọc suy tư một chút:
- Phong thơ đó như thế nào mà tất cả đều tin tưởng cưc độ vậy chứ?
Bỗng chàng nhận ra vẻ hổ thẹn trên gương mặt của Lữ Vân.
Hắn cúi đầu lẩm nhẩm:
- Phong thơ đó... phong thơ đó...
Hắn khó nói vô cùng. Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Dù phong thơ đó như thế nào cũng chẳng quan hệ lắm, Lữ huynh bỏ qua đi!
Lữ Vân ngẩng đầu lên:
- Phương đại hiệp thông cảm như vậy, tại hạ hết sức cảm kích, nhưng...
Bỗng hắn lắc đầu, cao giọng tiếp:
- Tại hạ phải nói, nếu không nói thì chẳng xứng với lòng tốt của đại hiệp. Lúc thiếu thời, tại hạ có làm một việc, nếu bằng hữu biết được việc đó, chắc chắn là tại hạ phải ẩn náu rừng sâu, núi cao, chẳng dám nhìn mặt ai nữa. Phong thơ đề cập đến việc đó, và dọa nếu tại hạ từ chối đến chỗ hẹn, lập tức việc kia sẽ được công bố trên giang hồ...
Phương Bửu Ngọc chú ý:
- Lữ huynh bị bức như thế! Tưởng Hùng huynh và các vị kia chắc cũng bị bức vì một sự việc nào đó! Không ngờ đối phương lợi hại quá chừng, biết đến cả việc tư riêng của tám vị!
Lữ Vân trầm ngâm một chút:
- Về việc riêng tư, tại hạ chẳng có nhiều, thế mà vị đó...
Hắn không nói tiếp nhưng cái ý đã rõ lắm rồi, việc riêng tư của hắn không nhiều, thế mà người đó còn biết được, huống chi bọn Hùng Hồ có lắm việc riêng tư, đương nhiên người đó phải hiểu, hiểu việc của người có nhiều là việc rất dễõ còn hiểu việc của người ít việc đương nhiên là một sự lạ.
Bởi người ít việc bao giờ cũng giữ bí mật, thế mà việc bí mật được giữ gìn như vậy vẫn bị người ngoài phát giác, kể ra vẫn phải kinh ngạc.
Phương Bửu Ngọc hiểu được cái ý của Lữ Vân, nhếch miệng cười khổ:
- Lữ huynh nghĩ đúng!
Sau một lúc lâu, chàng chợt hỏi:
- Lão nhân tàn phế đó có hình dáng như thế nào?
Lữ Vân hồi ức lại sự tình một phút:
- Tại hạ được thấy lão ta vào một buổi tối, hoàng hôn, dưới ánh đèn mờ. Lão ta như một cái xác chết, mặt mày được bao bọc trong một bao trắng, nơi nào có lột phần da trên cơ thể người, nơi đó có dấu vết quái dị, chừng như bị lửa đốt cháy, nhìn thoáng qua, ai ai cũng phải hãi hùng và chẳng còn ai dám nhìn lại một lần thứ hai nữa!
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc, đoạn kêu lên:
- Đúng rồi! Chính là con người ấy!
Lữ Vân trố mặt:
- Phương đại hiệp nhận ra y?
Phương Bửu Ngọc đáp:
- Có thể là lão ta là vị minh chủ võ lâm ngày trước, có thể lão ta là chủ nhân Thanh Mộc Cung, những vết sẹo của lão ta có thể là do Bạch Thủy nương gây nên. Mộc lang quân vì muốn cứu cho phụ thân mà phải bôn tẩu xuôi ngược giang hồ, tìm diệu dược, nhờ vậy mà lão duy trì gượng gạo đến ngày nay, nhưng thương thế của lão vẫn chưa lành lặn hẳn.
Lữ Vân kinh hãi kêu lên:
- Thủ đoạn của Bạch Thủy nương tàn độc như thế à?
Phương Bửu Ngọc cười khổ:
- Nói về thủ đoạn tàn độc, thì trên thế gian này, bà ta là vô địch!
Liên tưởng đến việc mình phải đến lãnh giáo nơi con người tàn độc đó, Phương Bửu Ngọc cảm thấy lạnh rợn khắp mình, tuy nhiên chàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, rồi chàng hỏi:
- Còn Ngư Truyền Giáp đại hiệp? Sao chẳng thấy cùng đi với các vị đến đây?
Lữ Vân đáp:
- Ngư huynh nhất định về quê, còn tại hạ thì, bổn ý cũng muốn trở lại nhà, song ý chí không được kiên cường, bị họ lôi cuốn đến đây.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Đang trong lứa tuổi thanh niên, có ai tránh khỏi cái hấp dẫn của nếp phong lưu, gặp đâu vui thì vui, nghe đâu có nhiệt náo thì tìm đến, lẽ thường mà, Lữ huynh! Bất quá, nếu chỉ vì cái việc mua vui trong chốc lát, Lữ huynh phải đánh đổi bốn mươi tám đường thương liên hoàn thì đáng tiếc thật, thật là một cuộc đổi chác quá đáng!
Lữ Vân thở dài:
- Về việc đó, làm sao tại hạ chẳng biết? Song tại hạ bị bằng hữu bức bách phải đáp ứng, đã đáp ứng rồi chẳng lẽ thất tín? Huống chi đối với một nữ nhân, mình càng không nên thất tín!
Đoạn hắn cười lên mấy tiếng, tiếp:
- May là thương pháp của tại hạ có rất nhiều bí ẩn, tuy nó không huyền diệu bằng kiếm pháp của đại hiệp, song bất cứ ai muốn tập luyện nó, đừng tưởng là một sớm một chiều là thành công nổi!
Chàng đành cười khổ thốt:
- Nếu thế thì hãy biết là thế! Tại hạ chỉ mong Lữ huynh...
Bỗng có người cao giọng thốt:
- Hai vị đã nói xong việc riêng tư chưa?
Người đó chính là Đa Tý Hùng Hùng Hồ, hắn vừa nói vừa bước tới.
Lữ Vân nhìn Phương Bửu Ngọc gấp giọng:
- Phương đại hiệp có điều chi cần phân phó tại hạ?
Phương Bửu Ngọc suy nghĩ một giây lát lâu:
- Không!
Hùng Hồ đã đến nơi.
Có mặt kẻ thứ ba, làm sao Phương Bửu Ngọc dám nói chi?
Hùng Hồ cười nói:
- Tại hạ có mấy câu muốn nói với Phương đại hiệp, nói cho vui vậy thôi!
Lữ Vân chụp dịp liền:
- Nếu vậy thì tại hạ xin cáo từ!
Hắn đi gấp, chẩng hiểu tại sao hắn hấp tấp vội vàng ly khai Phương Bửu Ngọc.
Phương Bửu Ngọc cười một tiếng, lại thở dài một tiếng:
- Xem ra Lữ huynh hơi hăng rồi đấy!
Hùng Hồ mỉm cười:
- Tại hạ không thấy mặt trời suốt một khoảng thời gian dài, đương nhiên phải háo hức, Lữ huynh đệ củng thế mà đại hiệp. Huống chi, lai ở trong lứa tuổi khí huyết phương cương, con tim còn tràn ắp nhựa sống, dày sinh lực của xuân thì. Đừng nói chi hăng say, chúng ta có thể bảo là sự ham muốn có thể làm điên người được lắm. Ai nói không muốn, chính người đó lại muốn mạnh, muốn gấp hơn ai cả.
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:
- Hùng huynh có điều chi chỉ giáo?
Hùng Hồ đáp:
- Lãnh giáo thì phải hơn! Tại hạ có mấy điều khó hiểu quá!
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Việc khó, Hùng huynh không hiểu nổi thì làm sao tại hạ hiểu nổi?
Hùng Hồ hỏi:
- Hỏa Ma Thần hao phí bao nhiêu tâm lực, lừa bọn tại hạ, quản thúc một thời gian dài, tại sao lại phóng thích tất cả? Chẳng lẽ lão ấy điên đến dộ làm cái việc hại người mà chẳng có lợi cho mình? Tại sao lão tự chuốc cái nhọc mà chẳng hưởng gì cả?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Việc ấy... thì tại hạ có thể hiểu!
Hùng Hồ gật đầu:
- Biết như vậy nên tại hạ mới thỉnh giáo Phương đại hiệp.
Phương Bửu Ngọc tiếp:
Chương trước | Chương sau