Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 27 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 45 - Danh tài và mỹ sắc

↓↓
Vạn lão phu nhân tiếp:


- Tưởng đâu họ sẽ làm gì, nào ngờ họ chỉ âm thầm theo dõi ngươi. Họ theo dõi ngươi, già theo dõi họ.


Dọc đường, giả như có một người nào trò chuyện với ngươi, là họ tìm cách ngăn chặn người đó, cật vấn đủ điều.


Phương Bửu Ngọc thở dài:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thì ra là họ! Thảo nào mà kiếm pháp chẳng lợi hại phi thường...!


Thảo nào mà họ chẳng Phân Cân Thốt Cốt...! Đáng lý thì tại hạ phải nghĩ ngay đến họ!


Vạn lão phu nhân lại tiếp:


- Già hết sức kỳ quái, chẳng hiểu sao cái bọn già đợi chết đó lại hành động như vậy. Mãi đến sau này, già mới thức ngộ ra chân lý sự tình. Thì ra, họ sợ chuyến đi này có điều chi sơ thất, mà ngươi là người duy nhất sẽ đối phó với Bạch Y Kiếm Khách trong một ngày gần đây, họ không muốn cho ngươi gặp hiểm nguy trước khi hội ngộ với người áo trắng. Do đó, họ muốn đến Bạch Thủy Cung trước ngươi. Thật ra, cái bọn phế vật đó dù cho có đến Bạch Thủy Cung đông hơn nữa cũng chẳng làm được gì, và chung quy chỉ để giao nạp sinh mạng cho người trong cung thôi.


Phương Bửu Ngọc trầm buồn ra mặt:


- Các vị tiền bối đó, đối với tại hạ hết lòng thương mến ủng hộ chu đáo, họ xứng đáng nêu gương nghĩa khí trên giang hồ, hàng hậu sanh như tại hạ còn lâu mới so bì với họ kịp!


Vạn lão phu nhân cười nhạt:


- Đường đường là những bận tông chủ môn phái, lại có những hành động lén lút mờ ám, nhất là cái lão Thiết Nhiệm, lòng đạo tặc của thuở thiếu thời vẫn không cải, họ có gì xứng đáng nêu gương chứ?


Phương Bửu Ngọc sợ bà ta nói mãi rồi lại nói những lời khó nghe, nên chận lại:


- Sau đó sự tình như thế nào hở bà?


Vạn lão phu nhân thốt:


- Theo họ đến đây, già chứng kiến họ hành động, họ xuất thủ trước khi ngươi đến, rồi họ đi, già bắt buộc phải chờ ngươi, để chỉ điểm cho ngươi hiểu.


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Thế ra bà... bà...


Vạn lão phu nhân lạnh lùng:


- Ngươi là một đại ngốc tử nên mới tưởng già ngăn trở ngươi đến Bạch Thủy cung. Ngươi lầm to! Già chỉ sợ ngươi không đến được Bạch Thủy cung thôi!


Bà dừng lại một chút rồi tiếp:


- Nhưng, muốn chỉ điểm ngươi, già phải qua bao nhiêu lụy phiền, đã thế, chưa chắc ngươi đã tin già! Trong khi già do dự, may thay lại gặp con quái vật Lý Danh Sanh.


Lý Danh Sanh mỉm cười:


- Bà ấy nói đúng sự thật, Phương thiếu hiệp ạ! Bà bức hiếp tại hạ phải đến tố cáo mọi việc với thiếu hiệp, chỉ cho thiếu hiệp phải đến nơi nào, nhưng bà ta không biết được tại hạ đã nói chi với thiếu hiệp, dù tại hạ có lừa thiếu hiệp, chẳng qua cũng do hảo ý mà thôi!


Vạn lão phu nhân cười lạnh:


- Ngươi khác! Già khác! Già chẳng có môt chút hảo ý nào cả! Già biết là đến Bạch Thủy cung, ngốc tử coi như đi vào cõi chết, do đó, già muốn ngốc tử đi, chớ già ngăn cản làm gì?


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Những sự kỳ hoặc ở đời, chẳng ai biết sao mà nói! Một số người ngăn chặn, trong khi một số khác khuyến khích! Lạ thay, những người đó lại có liên quan ít nhiều với nhau!


Vạn lão phu nhân tiếp:


- Còn môt việc này nữa ta muốn nói luôn cho ngươi biết. Thủy nương nương đã đoán định thế nào ngươi cũng đến Bạch Thủy cung, người sẵn sàng nghinh đón ngươi, người chò đợi ngươi từ lâu lắm rồi!


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Tốt!....Tốt!....


Chàng như ngây ngất trước những sự việc dập dồn, tất cả diễn tiến vừa qua đều ngoài ý tưởng của chàng.


Thực tình, nằm mộng chàng cũng không nghĩ nổi là có những sự việc như vậy.


Tiểu công chúa đột nhiên cười lạnh:


- Phương Bửu Ngọc, cho ngươi biết, dù ngươi không làm ra vẻ ngu ngốc, song ngươi cũng chẳng có vẻ gì thông minh cả. Trên thế gian này, có biết bao nhiêu sự việc, ngươi có nghĩ tài ba cũng chẳng làm sao đoán ra nổi!


Nàng dừng lại một chút, đằng hắng, lấy giọng cao, dõng dạc tiếp:


- Bởi, ngươi chẳng phải là thánh, ngươi cũng chẳng phải là thần!


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Đúng đó cô nương! Trí tuệ của mỗi người, dù trí tuệ đó có sáng suốt đến đâu thì cũng có giới hạn!


Bỗng, có tiếng thốt bên ngoài vào, dịu dàng trầm ấm:


- Có khách! Khách đến!


Bây giờ, Phương Bửu Ngọc không còn lầm nữa, chính con chim anh vũ báo động.


Nó báo động từ xa, nó vỗ cánh đến ngôi nhà cỏ rồi kêu tiếp:


- Có khách! Khách đến!


Bọn thiếu nữ vừa cười vừa chạy ra, luôn luôn các nàng cười, bất cứ là ai cũng cười trước, khi nào đụng độ với việc không hề cười thì các nàng nín cười. Các nàng vui tính thay.


Phương Bửu Ngọc cũng như Tiểu công chúa, có thể Vạn lão phu nhân cũng thế, hết sức kỳ quái.


Vương Đại Nương ẩn náu nơi này, hoang vắng âm u, sao lại có khách? Mà chừng như khách đến rất thường, cho nên họ mới huấn luyện chim anh vũ để báo động.


Một người ẩn náu sao lại có nhiều khách? Nếu còn tiếp xúc với người thường xuyên thì ẩn náu làm chi?


Chàng muốn biết khách nào đó, đến đây làm gì?


Nhưng, Vương Đại Nương mỉm cười thốt:


- Nơi phía sau còn một gian nhà trống, chẳng hay Phương thiếu hiệp có thể vào đó ngơi nghỉ một chút chăng? Già tiếp xong người tục khách này rồi sẽ đàm đạo với thiếu hiệp.


Làm sao Phương Bửu Ngọc từ khước?


Chủ nhân đã tỏ cái ý không muốn cho chàng dự thính cuộc đối thoại của bà với khách, thì chàng đâu có thể phủ nhận một lễ độ bắt buộc chàng rút lui?


Tiểu công chúa và Vạn lão phu nhân cũng phải đi theo chàng.


X Phía sau có một gian nhà không lớn lắm, trang trí cũng như gian trước, nhã khiết vô cùng.


Nới đó, có hai thiếu nữ túc trực, như để tùy sai, cả hai cũng cười tươi, cười mãi, chắc chắn là vẻ cười đó dành cho Phương Bửu Ngọc.


Bên ngoài có tiếng cười không ngừng vang lên, trong rẻo có, ròn tan có.


Trong những tiếng cười trong trẻo, ròn tan đó, bỗng có giọng nói thô kệch vang lên:


- Chắc Vương Đại Nương không ngờ hôm nay tại hạ đưa rất nhiều người đến đây! Cho đại nương biết, những người này cũng là những tay khá lắm đấy!


Vương Đại Nương nương cười lớn:


- Các vị này là ai?


Giọng thô kệch vang lên tiếp:


- Đại nương phải tạ Ơn tại hạ mới được đấy nhé! Nếu tại hạ nói tên những vị ấy thì sợ vành tai của đại nương phải vỡ mất!


Vương Đại Nương lại ạ lên một tiếng:


- Già không sợ vỡ tai đâu, các hạ cứ nói đi!


Bọn thiếu nữ lại cười khúc khích, tiếng cười tuy nhỏ, song nhiều nàng cười môt lượt, thành ra âm vang cũng khá lớn.


Phương Bửu Ngọc ngưng thần, lắng nghe câu chuyện bên ngoài.


Nhưng hai thiếu nữ ở bên cạnh chàng, nắm tay chàng, lay mạnh, vừa cười vừa thốt:


- Chuyện bên ngoài có chi vui đâu mà thiếu hiệp lắng nghe, hãy nghe chị em tôi ca hát những bài sơn ca đây này!


Chẳng rõ họ lấy từ đâu ra, lúc đó, mỗi nàng cầm một cặp sanh, cả hai cùng nhịp cùng ca lên, tiếng sanh, tiếng ca vang lừng.


Lời ca, chẳng rõ vô tình hay hữu ý, tự họ bịa ra hay có sẵn bài bản, chứa đựng những niềm oán trách tình phụ, chia ly.


Bên ngoài những tiếng nhát gừng vọng vào, không phải người nói theo cái lối nhát gừng, mà là các thiếu nữ ca hát, nhịp sanh, làm mất lấp, nhiễu tiếng, thành ra Phương Bửu Ngọc nghe tiếng được tiếng mất:


- Vị này là...còn vị này là Thủy Thượng...còn vị kia là đệ nhất hảo hán vùng Tam Tương, vị đó từng nổi danh vùng Cửu Giang... vị cuối đó...


Phương Bửu Ngọc không làm sao nghe được rõ ràng và đầy đủ.


Tiểu công chúa cười lạnh lại lạnh lùng nhìn sang Phương Bửu Ngọc, chừng như ánh mắt nàng ngầm đưa cái ý cho chàng hiểu, người ta muốn ca muốn hát, ngươi làm gì ngăn chặn được chứ?


Quả thật, Phương Bửu Ngọc còn làm gì được trong trường hợp này?


Người ta đối dữ, chàng chẳng ngán, song người ta đối hiền, thì chàng cảm như vô phương.


Chàng đành nhẫn nại, chờ hai thiếu nữ dứt bản rồi, chàng điểm một nụ cười tán thưởng.


Họ lại ca tiếp.


Vạn lão phu nhân đột nhiên thốt:


- Các tiểu cô nương ca hát nghe hay lắm, già phải thưởng mới được, già xin thưởng các cô trái cây vừa đỏ mà vừa lớn.


Bà có trong tay hai quả quýt. Bất tình lình bà đứng lên xuất thủ nhanh như gió vọt tới nhét vào miệng mỗi nàng một quả luôn cả vỏ.


Hai thiếu nữ đương nhiên không tưởng là Vạn lão phu nhân không làm thế, chẳng hề đề phòng, nên không làm sao tránh kịp.


Miệng bị trám, tự nhiên họ phải nín.


Họ đưa tay định moi quýt ra, song Vạn lão phu nhân trầm gương mặt quát khẽ:


- Hai tiểu cô nương chẳng nể nang chi già này cả sao? Già thưởng cho mà không ăn toan móc ra? Giá biết vậy, già đã tống phân ngựa vào đó cho không hoài của.


Cái lối uy hiếp người đó, chẳng có chút ảnh hưởng đối với ai khác, nhưng hai nàng là những thiếu nữ chưa mảy may kinh nghiệm, tự nhiên hai nàng phải sợ hãi, bất động liền, cứ ngậm quả quýt , mà chịu.


Vạn lão phu nhân mỉm cười:


- Ngoan như vậy là được lắm đó! Ta yêu lắm! Đừng gấp, cứ từ từ mà ăn!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Con cáo và cái bóng

Con cáo và cái bóng

Một con cáo tinh thần đang vui vẻ thèm ăn rời hang đi tìm mồi. Khi nó chạy, nắng

24-06-2016
Không nhan sắc

Không nhan sắc

Thơm đứng bên cửa sổ, tóc buộc ở sau gáy bằng một sợi dây thun màu vàng. Trong ngày,

01-07-2016
Phía sau một chàng trai

Phía sau một chàng trai

  (khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016
Đồi nho xanh

Đồi nho xanh

Hai mươi bảy tuổi, Kim chợt nhận ra: nho hãy còn xanh lắm .... *** Kim ngồi bật dậy

26-06-2016
Ảo ảnh

Ảo ảnh

Anh bảo anh xin lỗi, anh vẫn còn yêu tôi, anh đã lỡ vụt mất tôi. Sao anh ác độc với

27-06-2016

XtGem Forum catalog