Pair of Vintage Old School Fru
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 45 - Danh tài và mỹ sắc

↓↓

Bà day qua Phương Bửu Ngọc bảo:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Còn ngươi cứ từ từ mà nghe!


Chính bà cũng lấy quả quýt, từ từ bóc vỏ, từ từ ăn.


Phương Bửu Ngọc buồn cười thầm nghĩ:


- Bất cứ trong thủ trường hợp nào, bà ta cũng có thủ đoạn đặc sắc.


Chàng bước đến cửa, áp tai vào bảng gỗ nghe.


Lúc đó, Vương Đại Nương cười vang rồi thốt:


- Quả nhiên toàn là những nhân vật lừng danh, từ lâu rồi, gia gia ước ao được dịp hội kiến. Hôm nay, chẳng biết ngọn gió nào lại hốt trọn các vị đưa đến đây một lượt cho già? Hân hạnh quá! Hân hạnh quá!


Một giọng nói lanh lảnh vang lên:


- Bọn tại hạ từng nghe nói đến cái chỗ ở thanh nhã của Vương Đại Nương, nơi đấy có rất nhiều hoa đẹp. Hoa không biết nói và hoa biết nói, nên muốn đến thưởng thức cả hai loại. Niềm ao ước càng ngày càng lớn, song dịp may thì càng ngày lại càng hiếm...


Một người khác tiếp nối:


- Mãi đến hôm nay, Hùng đại ca thương tình, mới đưa đường dẫn lối cho nội bọn đến non tiên...


Một người khác phụ hoạ:


- Nhưng bọn này lại khác Nguyễn Triệu lưu thân, đến thiên thai rồi lại không muốn trở về trần thê nữa.


Người giọng thô kệch cười lớn:


- Ta nhận thấy các ngươi ủ rũ, tiều tuỵ như kẻ chán đời, chụp dịp tự tử, nên thương hại quá đưa các ngươi đến đây, tìm cái hương vị nhân sinh, giúp các ngươi lần đếm các hạt chuỗi của đời tàn, thế thôi. Ta từ bao lâu nay, nếu có cơ hội, là làm việc nhân đức, đưa các ngươi đến đây, cũng là một việc nhân đức đó!


Tất cả đều cười vang, tiếng cười lộng mạnh, như có thể tung nóc ngôi nhà.


Một giọng nói oang oang như tiếng thanh la vỡ cất lên:


- Lữ lão đệ Ơi! Vui đi, vui lên đi! Vui để chứng tỏ cái ý tốt của Hùng lão ca!


Một thiếu niên cười nhỏ:


- Tiểu đệ vui làm sao được chứ?


Người có giọng thô kệch thốt:


- Lữ lão đệ sai lầm rồi đó! Phàm là đại trượng phu, đáng làm là làm, đáng bỏ là bỏ, tại sao lại lưu luyến như nhi nữ thường tình? Chúng ta dù sao cũng là những kẻ hữu danh, chúng ta chưa đến nỗi nào hèn kém cả!


Người có giọng thanh la bể tiếp:


- Phải lắm! Huống chi cái việc đó gần như qua rồi, mình phải lên tinh thần, vừa tìm lạc thú, vừa dựng lại cái gì đã ngã trong dĩ vãng chứ!


Ngươi xem kìa, vị cô nương đó khả ái biết bao, vị cô nương đó, sẽ được dành cho ngươi! Nhận gấp đi! Vui gấp lên đi!


Thiếu niên ấp úng:


- Tiểu đệ...! Tiểu đệ...!


Người có giọng thô kệch chận lại:


- Đừng ấp a ấp úng chi cả! Thịt tới, miệng cứ ngoạm! Chọn đi, thịt nai thịt ngỗng, thịt nào thích, ngươi cứ ngoạm!


Bỗng hắn kêu lên:


- Anh em xem kìa! Lữ lão đệ nhìn ai đó chứ? Có lẽ người đó là người lý tưởng của lão đệ!


Vương Đại Nương cất tiếng:


- Vị Lữ công tử đó quả nhiên có đôi mắt rất tinh! Thoáng nhìn qua là nhận ngay được viên ngọc lành ẩn trong các viên sỏi! Số một của già đó! Đã là của quý thì đâu phải tùy tiện cho mỗi ai muốn hưởng thì hưởng!


Người thô kệch cười lớn:


- Tại hạ biết lắm mà! Vào đây là cầm như vào động hồ ly! Được rồi, không cho tùy tiện thì bà cứ đưa điều kiện ra đi! Phải biết, Lữ lão đệ cũng là người, hào sảng lắm đấy!


Vương Đại Nương tỏ vẻ khó khăn:


- Việc này... Già chịu thôi! Hãy để cho cô nương nói!


Người có giọng thanh la lại cười sang sảng:


- Được! Được! Cô nương cứ nói đi, nói nhanh lên nào!


Bọn thiếu nữ cười to.


Vương Đại Nương thốt:


- Số một của già nói rằng số một chẳng muốn chi cả mà chỉ muốn La công tử truyền cho thương pháp liên hoàn gồm bốn mươi tám chiêu từng làm chấn động giang hồ!


Người có giọng nói thô kệch vỗ tay xuống bàn rầm rầm, cười vang:


- Dễ! Rất dễ! Hết sức dễ!


X Phương Bửu Ngọc nghe đến đó, thoáng bíên sắc.


Tiểu công chúa bước đến cạnh chàng hỏi:


- Ngươi biết được họ là những ai chứ?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Lữ công tử chính là Bửu Ma thần thương Lữ Vân!


Công chúa cau mày:


- Có phải là người giao đấu với ngươi bên bờ hồ Động Đình chăng?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Chính hắn! Còn Hùng đại ca chính là Đa Tí Hùng Hùng Hồ tại tiểu Cô Sơn. Hắn mang trong mình ít nhất cũng mười loại ám khí, mỗi loại để một nơi trong người, mỗi nơi tự phát ra ám khí đó nếu cần, riêng về đôi tay hắn có thể phát ra tám loại, mỗi loại nhắm vào một bộ phận riêng biệt của địch.


Tiểu công chúa lại hỏi:


- Còn cái tên có giọng nói như thanh la bể?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Bán Thiên Vân Đơn Nghị Thành tại Cửu Giang.


Tiểu công chúa lại hỏi:


- Còn...


Phương Bửu Ngọc tiếp luôn:


- Người kia là Ma Thành Tôn Ngọc Long.


Bỗng Vạn lão phu nhân chen vào:


- Bốn người đó có mặt tại đây, hẳn là bọn Võ Sương Khuông Tân Sanh, Nam Xương Cao Quan Anh, Kỳ Môn Triệu Kiếm Minh cũng đến đây luôn!


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Có thể như vậy!


Tiểu công chúa hỏi:


- Toàn là những kẻ đã chiến bại dưới tay ngươi?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Họ có giao thủ với tại hạ! Sau đó, chẳng biết vì lý do gì, họ lại mất tích luôn cho đến bây giờ!


Tiểu công chúa chớp mắt:


- Chúng nói đến đây giải muộn, có là mấy hôm sau này, chúng gặp phiền muộn nặng nề... Nhưng...ai đã gây phiền muộn cho chúng? Ngươi có đoán ra chăng?


Phương Bửu Ngọc cười lạnh:


- Hỏa Ma Thần!


Vạn lão phu nhân cười:


- Ta cứ tưởng Vương Đại Nương ở đây, làm ăn nghiêm chỉnh lắm, ngờ đâu mụ ta lại là một ma nữ Bạch My, thêm cái Lý Danh Sanh cũng dấn thân trên con đường buôn hương bán phấn, cam tâm một chồng hờ cho bất cứ nàng nào!


Bà nêu một chuyện bất nhã lắm, nhưng sự thật là sự thật, nói lên một sự thật tất phải dùng một ngôn ngữ chính xác.


Tiểu công chúa cau mày, khoát tay, ngầm bảo bà đừng nói nữa.


Nhưng, Vạn lão phu nhân vẫn tiếp:


- Cái động của mụ ta không giống như bất cứ cái động nào trên thị trấn. Mụ ta không đòi tiền, mụ ta chỉ đòi vũ công!


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Thảo nào mà vũ công của bà ta không ngừng tiến bộ! Bảy năm nay, bà ta học thêm rất nhiều tuyệt kỹ. Xem ra, cái mưu đồ của bà ta cũng to lớn lắm!


Tiểu công chúa cau mày:


- Đem công phu học tập vất vả trong bao nhiêu năm dài để đổi lấy... đổi lấy... Hừ! Trên thế gian này sao lại có con người ngu ngốc đến độ đó, lạ lùng thật!


Vạn lão phu nhân cười nhẹ:


- Lạ lùng chi việc đó! Vũ công là cái sự ngoại thân, đem cái sự ngoại thân để đổi lấy sự khoan khoái nội thân, nghĩ ra cũng hợp lý lắm chứ? Vả lại, sau cuộc đổi chác rồi, họ cũng chẳng mất mát tý nào, như vậy họ có lợi lắm chứ? Một thiếu nữ do cha mẹ sinh ra, đương nhiên phải bảo gìn thân thể, nàng không giữ mà lại đem cống hiến cho người, thì chính nàng thua thiệt chứ người đâu có thua thiệt!


Tiểu công chúa trầm giọng:


- Nhưng, một nơi bí ẩn như thế này...


Vạn lão phu nhân chận lời:


- Cô nương muốn nói tại sao nhiều người biết được mà đến? Tự nhiên phải có kẻ đưa đường khách tìm hoa chứ? Cô nương phải hiểu, địa điềm càng thần bí thì địa điểm đó càng hấp dẫn con người! Phải nhìn nhận mụ Vương Đại Nương này là một con hồ ly tinh vậy! Chỉ có loại hồ ly tinh mới nghĩ ra phương pháp kỳ quái, thu thập tất cả tinh hoa vũ thuật!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Binh pháp tỏ tình

Binh pháp tỏ tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tháng năm có

27-06-2016
Anh nợ em

Anh nợ em

Audio - Yêu nhau được 2 năm rồi, tôi đến phát ngấy anh. Đầu tiên thì cũng yêu thật

01-07-2016
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương