Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 41 - Đông doanh nhất đao

↓↓

- Theo lời truyền thuyết trên giang hồ, thì dưới tay Kim Hà Vương có bọn Huỳnh Kim ma nữ, chúng tuổi trẻ, đẹp người vóc dáng yểu điệu, lại có cái thuật dụ dẫn ai tiếp cận với chúng...

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng không thể dứt câu tròn ý, bởi đoạn cuối của câu khó nói thành lời, bởi nó thô tục nó ti bỉ vô cùng, bởi sự thật là nếu ai giao tiếp với bọn Huỳnh Kim Ma Nữ, sướng thì sướng hơn tiên, mà rồi cái khổ theo liền, khổ còn hơn sa địa ngục.


Chàng không nói, Tiểu Công Chúa cũng thừa hiểu, nàng đỏ bừng mặt, xì một tiếng lớn:


- Ngươi chưa tròn một tuổi giang hồ mà đã hiểu quá nhiều sự việc, nghe nhiều quá truyền thuyết! Thì ra ngươi...


Nàng lại hừ một tiếng, đoạn tiếp:


- Cho ngươi biết, những điều ngươi tiêm nhiễm trong đầu óc thuộc loại dơ dáy, thì ra ngươi chẳng phải là một kẻ tốt chi đó...


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Thiên hạ nói làm sao, tại hạ thuật lại làm vậy, cô nương đã hỏi, tại hạ phải nói...


Tiểu Công Chúa lại hừ thêm tiếng nữa:


- Tốt! Tốt! Ta cũng cho là ngươi có lý, lỗi là tại khách giang hồ truyền thuyết cái dơ dáy cho nhau nghe, vô hình trung, ngươi lại nghe!


Ta hỏi ngươi, ngươi còn biết điều chi nữa chăng, nếu còn thì cứ nói luôn, đừng ấm ớ!


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:


- Tiền tài, sắc dục, hai điều đó còn chưa đủ sao?


Tiểu Công Chúa bĩu môi:


- Việc gì, ngươi cũng biết, biết hết, thế tại sao ngươi chẳng biết tiền tài, sắc dục, tuy có sức hấp dẫn, song chỉ hấp dẫn bọn hạ đẳng cùng lưu, bọn phi nhân phi nghĩa, bọn vong bổn vong tông, bọn lòng thú hình người? Phàm những ai từng nói đạo đức, từng học cao minh, thì khi nào lại xem mấy lượng bạc, một vài ánh mắt, một vài nụ cười có giá trị ngang một lương tâm đâu? Con người ta, nào phải tất cả đều là chó, mà thấy thịt quăng liền nhào tới, táp liên hồi?


Nàng nhấn mạnh thêm:


- Nữ sắc, chung quy rồi ra sao? Bất quá, con người đẹp đến đâu hấp dẫn đến đâu, lúc sống thì được thiên hạ nâng niu, chuyền tay như châu báu. Khi chết rồi, thịt rữa, xương thối, ai ai cũng bịt mũi mà qua, ai ai cũng nhăn mày mà ngoảnh mặt, thì nữ sắc có phải là quý, vĩnh viễn quý đâu?


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Không vì tiền tài, không vì sắc dục, thế hạng người cao minh như cô nương vừa nói đó quý, muốn gì?


Tiểu Công Chúa trầm giọng:


- Không lẽ ngươi chẳng nghe giang hồ truyền thuyết chủ nhân Mậu Thổ Cung là một kẻ phong nhã, thu nhặt tất cả những bức họa từ nghìn xưa, tích trữ trong cung, ngoài ra không tiếc tiền mua tất cả những đồ vật xưa, kể ra, những đồ vật và những bức danh họa đó, có giá trị ngang với cơ nghiệp một quốc vương. Lại còn Hỏa Ma Thần chế luyện những hỏa khí vô song, bất cứ một vị vương đế nào muốn có đầy đủ phương tiện để giữ vững giang san, cũng tha thiết mong chiếm được những hỏa khí đó. Người ta ham thích, người ta muốn đến tận Ngũ Hành Ma Cung, chiếm đoạt những vật đó, hơn là tiền tài, hơn là nữ sắc, bởi nữ sắc, nơi nào cũng có, tiền tài lại dễ tìm ra, còn những vật kia thì cầm như hi hữu. Song người ta không biết đường đi đến Ngũ Hành Ma Cung, người ta cũng chẳng dám va chạm đến Hỏa Ma Thần.. Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Cô nương nói đúng! Những vật trong Mậu Thổ Cung rất quý, những hỏa khí của Hỏa Ma Thần còn quý hơn!


Tiểu Công Chúa tiếp:


- Nhưng, nhân vật chân chính cao thượng là không xem những thứ đó là quý, họ còn nhìn xa hơn!


Phương Bửu Ngọc trố mắt:


- Họ nhìn về cái chi khác nữa?


Tiểu Công Chúa đáp:


- Như ta nói rằng, họ nhìn về mẹ vợ ngươi, thì chắc ngươi sẽ hiểu họ nhìn vào cái gì.


Phương Bửu Ngọc kinh ngạc:


- Mẹ vợ tại hạ!


Chàng kêu lên:


- Tại hạ hiểu rồi!... Cô nương muốn nói đến Thủy...


Tiểu Công Chúa cười lạnh:


- Ngươi là trượng phu của Thủy Thiên Cơ, ngươi quên điều đó sao?


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Tại hạ... việc đó...


Ngưu Thiết Oa vỗ tay reo vang:


- Phải! Phải! Cô nương không nói, cơ hồ tôi quên mất! Ngày đầu tiên gặp tôi, đại ca có nói chuyện đó cho tôi biết.


Phương Bửu Ngọc đưa mắt trừng nhìn gã, nhưng gã nào có thấy ánh mắt chàng, gã đang khom lưng cười...


Tiểu Công Chúa lạnh lùng:


- Xem ra ngươi cũng chưa quên, mà cũng chẳng bao giờ ngươi quên được Thủy Thiên Cơ đã là vợ của ngươi, đương nhiên Bạch Thủy Cung chủ nhân phải là mẹ vợ ngươi!


Phương Bửu Ngọc cười lạnh:


- Rồi làm sao?


Tiểu Công Chúa giận giữ giọng sành sỏi:


- Xem ra, ngươi cũng chẳng hiểu được bao nhiêu việc! Ngươi mù mờ đến cả mẹ vợ ngươi! Cho ngươi biết, mẹ vợ ngươi ngày trước là một nữ nhân đẹp nhất trong thiên hạ, trong võ lâm chẳng biết có đến bao nhiêu người từng quỳ mọp dưới gấu quần bà ta van xin một chút tình yêu, giả như bà ta bằng lòng cười với họ một tiếng là họ sẵn sàng lăn đùng ra chết tức khắc, chết vui, chết sướng!


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:


- Nhưng hiện tại thì...


Tiểu Công Chúa hừ nhẹ:


- Ngươi cho rằng, hiện tại bà ấy đã già thì chẳng còn hấp dẫn nữa?


Nàng không đợi chàng nghĩ gì, tiếp luôn:


- Ngươi lầm! Hiện tại, bà chẳng già tý nào. Đừng tưởng năm tháng qua dần, tuổi bà chồng chất mà bà già! Tuổi tác không liên quan gì đến sắc đẹp của bà ta cả, thời gian chẳng ảnh hưởng gì đến nhan sắc của bà ta cả! Bà vẫn còn hấp dẫn như thuở đang xuân, bà vẫn còn làm đắm say lòng bất cứ một nam nhân nào! Ngày nay, cũng như ngày trước, vẫn có vô số người bạo gan hơn, mong tưởng bà ta chiếu cố!


Phương Bửu Ngọc thở dài.


- Chàng không nói tiếng nào, bởi chàng biết nói gì đây?


Ngưu Thiết Oa vụt hỏi:


- Địa điểm Ngũ Hành Ma Cung thiên hạ không biết đã đành, đến cô nương mà cũng chẳng biết nữa sao?


Tiểu Công Chúa lắc đầu:


- Ta không biết!


Ngưu Thiết Oa lắc đầu:


- Tôi không tin! Rõ ràng là cô nương từ Ngũ Hành Ma Cung đi ra, có lý nào mình lại không biết là cái nơi mình đã ở?


Tiểu Công Chúa trầm ngâm một lúc rồi thở dài:


- Rèm châu ngàn lớp, che tầm mắt vào cũng như ra, chẳng khác mù!


Ngưu Thiết Oa kêu lên:


- Cô nương nói gì?


Tiểu Công Chúa tiếp.


- Ngồi trong xe tối, rong đường thẳng, lắng tiếng xe lăn, chẳng thấy gì!


Phương Bửu Ngọc giải thích:


- Nàng nói rằng, lúc rời cung nàng ngồi trong xe kín, xe chạy đi, nàng chẳng thấy đất trời, xe ngừng, nàng xuống, nào biết mình từ đâu đến, và nào biết mình đã đến địa phương nào?


Ngưu Thiết Oa à lên một tiếng:


- Thì ra, họ dè dặt đến cả cô nương.


Tiểu Công Chúa vụt ngẩng mặt lên:


- Tại sao họ chẳng tin tưởng ta? Tại sao họ dè dặt ta? Chẳng qua họ sợ ta đi đường mệt nhọc, nên dùng phương tiện chuyên chở đó, giúp ta được khoan khoái! Cỗ xe đó hạng người như ngươi ngàn đời chẳng được ngồi!


Nàng thừa nhận Ngưu Thiết Oa nói đúng, song chỉ thừa nhận ngầm, khi nào nàng xác nhận công khai?


Bởi nàng có cái tánh quật cường, chẳng bao giờ chịu ai chế ngự, dù có bị chế ngự cũng âm thầm chịu đựng nàng không thích ai nên lên sự kiện đó.


Nghe ai nêu lên, dù nêu đúng, nàng cũng bẻ lại như thường để chứng tỏ trong bất cứ tao ngộ nào, cũng do nàng chủ động sự tình, chẳng ai làm chi được nàng, nếu nàng không muốn.


Ngưu Thiết Oa cười lớn:


- Thôi đi cô nương ơi! Cô nương nói thế chứ trong tâm, cô nương cũng cho tôi nói đúng, cô nương cũng dư biết là họ chỉ xem cô nương như người ngoài, họ chẳng để cho cô nương biết tý gì về hành động của họ. Bây giờ, cô nương còn khoe tốt cho họ làm chi? Người ta giam lỏng cô nương trong xe, mà cô nương lại cho là ưu đãi à? Người ta bịt mắt cô nương, đưa đi mà cô nương cho rằng sợ cô nương mệt nhọc. Thôi đi cô nương ơi!


Gã thốt với cái vẻ ngây ngô, khờ khạo của gã, song lời nói của gã chua cay làm sao?


Công chúa là tượng trưng cái xảo. Ngưu Thiết Oa là tượng trưng cái chất phác, đối với chất phác, cái xảo trá trở thành vô hiệu.


Nhưng cái chất phác của gã đáng sợ Ở chỗ là khi chẳng cần nêu ý kiến thực sự, thì gã ngây ngô đáng buồn cười, khi cần bày tỏ một ý niệm, thì gã lập luận rất xác thực, sắc bén, cay chua.


Gã có biết là mình nói cay chua chăng?


Điều đó, có ai hiểu?


Nhưng người nghe lại ngột ngạt quá chừng.


Rồi Tiểu Công Chúa nhìn sững gã, tự hỏi gã thực sự ngu ngốc, khờ khạo, hay là gã giả vờ.


Ngưu Thiết Oa lại lẩm bẩm:


- Như vậy, chúng ta chỉ còn cách là ở lại đây mà chờ. Tuy nhiên điều cần biết là chúng ta phải chờ đến chừng nào? Cái gì cũng có giới hạn, bởi chúng ta chẳng phải chỉ có mỗi một việc chờ mà thôi!


Gã day qua Phương Bửu Ngọc hỏi:


- Đại ca có biện pháp gì chăng?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Việc nầy...


Đột nhiên, có tiếng dặng hắng vang lên đâu đây, tiếng dặng hắng vừa nhỏ vừa ngắn nhỏ hơn cả tiếng con thạch sùng tặc lưỡi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Mưa cuối mùa

Mưa cuối mùa

Đó là ngày mưa dài giăng phố cổ. Con đường Hà Nội nhòe theo lối. Nguyên đếm từng

01-07-2016
Hoàn thành một tình yêu

Hoàn thành một tình yêu

Bạn có thể không biết Lâm Dĩ Thông là ai, nhưng bạn không nên xem nhẹ Lâm Dĩ Thông. Ôi

30-06-2016
Thiên sứ của mẹ

Thiên sứ của mẹ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Nghe bằng trái tim

Nghe bằng trái tim

"Nếu đôi tai không thể lắng nghe, hãy cảm nhận bằng trái tim" *** Alice là nhạc công

23-06-2016
Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi

Lớp Trưởng Và Tôi là một truyện teen mình mới sưu tầm được muốn chia sẻ với các

23-07-2016 36 chương
Legging trên sofa

Legging trên sofa

Anh bảo có sự khác nhau không, giữa việc người ta yêu mình và xây dựng tương lai có

24-06-2016
Khi người ta trẻ

Khi người ta trẻ

Khi chết, hẳn cô đã tưởng tượng ra mọi người khóc lóc, Vỹ hoảng sợ, hối hận,

01-07-2016
Yêu như lần đầu

Yêu như lần đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyenngan "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016

XtGem Forum catalog