Snack's 1967
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 86 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 41 - Đông doanh nhất đao

↓↓
Tiểu Công Chúa không nói một tiếng nào.


Phương Bửu Ngọc dừng lại một chút, rồi từ từ tiếp:


- Người nào đó, hành động như vậy, là không ngoài mục đích ngăn chặn mọi liên lạc của tai hạ với Hỏa Ma Thần, hạ thủ rồi, y vẫn để nguyên can trạng tại chỗ, cốt khiến cho tại hạ không nghi ngờ. Nhưng, chúng ta đến đây, chừng như sớm hơn sự dự tính của y, nên y không đủ thì giờ di chuyển hai thi thể đó. Rồi cũng...


Tiểu Công Chúa chận lời:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Y làm như vậy, với mục đích gì chứ?


Phương Bửu Ngọc trầm giọng:


- Y đến đây trước, sát hại hai người kia, chắc là để đoạt một phong thơ mà y tin là họ có mang trong mình, để hiểu sự tình, để hạ thủ ở chặng đường kế tiếp...


Tiểu Công Chúa cười lạnh:


- Còn gì nữa? Ngươi từng là thần đồng mà!


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:


- Y không có ác ý đối với tại hạ, cho nên chẳng chịu chường mặt tiếp xúc với tại hạ, điều này chứng tỏ rõ rệt là y muốn trở ngăn tại hạ làm việc cho Hỏa Ma Thần.


Bỗng, chàng ngẩng đầu lên hỏi:


- Đúng vậy chăng?


Tiểu Công Chúa mắt sáng mắt lên:


- Ngươi giảng giải dài dòng, bây giờ ta mới hiểu rõ cái ý của ngươi.


Nhưng tại sao người nào đó muốn ngăn trở? Hắn phải có một duyên cớ gì chứ.


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Đương nhiên rồi. Theo tại hạ chỉ có hai nguyên nhân. Người này có thù với Hỏa Ma Thần, và không muốn bất cứ ai trên thế gian nầy hiệp tác với Hỏa Ma Thần.


Tiểu Công Chúa gật đầu:


- Nguyên nhân thứ hai?


Phương Bửu Ngọc trầm giọng:


- Người đó không muốn tại hạ tiêu hao tâm lực, để có thể nghinh chiến với Bạch Y kiếm khách trong tương lai.


Chàng dừng lại một chút, rồi từ từ thốt:


- Căn cứ vào nguyên nhân thứ hai, tại hạ có thể ước đoán được phần nào về con người đó...


Tiểu Công Chúa giương mắt tròn đôi mắt:


- Ngươi đoán là ai?


Phương Bửu Ngọc lắc đầu, cười nhẹ không đáp.


Nụ cười của chàng hàm chứa một thâm ý, nhìn nụ cười đó, Tiểu Công Chúa hết sức kỳ quái.


Song đã biết là Phương Bửu Ngọc chẳng muốn nói, thì nàng có hỏi cũng bằng thừa.


Không hỏi, tự nhiên nàng tức, nàng không chịu kém, cũng làm nư lại, không nói gì nữa mà cũng không nhìn chàng.


Ngưu Thiết Oa đảo mắt, đôi tròng của gã xoay tròn tròn, một lúc lâu vụt cao giọng thốt:


- Tôi chẳng cần biết người đó là ai, tôi chẳng cần biết y làm gì, và làm gì, với mục đích gì, tôi chỉ muốn hỏi đại ca một điều thôi.


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Ngươi muốn hỏi điều gì?


Ngưu Thiết Oa buông gấp :


- Chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ đi đâu đây?


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Chưa làm gì, chưa đi đến đâu! Chúng ta đợi.


Ngưu Thiết Oa kêu lên:


- Đợi? Đợi đến bao giờ?


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Gấp là chi? Gấp, là việc của người khác, nào phải là việc của mình? Người ta đang cầu mình, chứ mình có cầu ai đâu. Đến Bạch Thủy Cung, hay không đến chẳng quan hệ gì đến chúng ta cả!


Chàng đáp thay lời Ngưu Thiết Oa, nhưng ánh mắt lại hướng về Tiểu Công Chúa.


Tiểu Công Chúa hoàn toàn không nhìn chàng, song hỏi:


- Ngươi nhìn ta làm gì? Nhìn cũng chẳng ích chi!


Phương Bửu Ngọc tặc lưỡi:


- Quái thật! Cô nương không nhìn tại hạ, lại biết tại hạ nhìn cô nương!


Tiểu Công Chúa trầm ngâm một lúc lâu, rồi quay đầu lại, hằn học:


- Phải, ta có nhìn ngươi! Và giờ đây ta cũng nhìn ngươi! Ta cố ý lờ đi, chứ thực sự thì ta nhìn ngươi. Một mỹ nam tử, ai không muốn nhìn?


Phương Bửu Ngọc già thủ đoạn hơn:


- Cô nương quá khen! Đa tạ! Đa tạ!


Tiểu Công Chúa rít lên:


- Đừng đắc ý! Đừng gấp! Giả như ngươi cho rằng hiện tại ta biết phải làm gì, thì ngươi lầm! Cho ngươi rõ, hiện ta cũng chẳng biết phải làm gì, phải đi về đâu!


Phương Bửu Ngọc cao giọng:


- Cô nương không biết, thật vậy?


Tiểu Công Chúa hừ một tiếng:


- Ngũ Hành Ma Cung thực sự Ở đâu? Đó là trọng địa đối với khách giang hồ. Biết chỗ Ngũ Hành Ma Cung, kể ra hàng nghìn người. Song đến được Ngũ Hành Ma Cung phỏng được mấy có mấy người?


Phương Bửu Ngọc thở ra:


- Chỉ sợ chưa có đến một người!


Tiểu Công Chúa tiếp:


- Hỏa Ma Thần không chỉ rõ lộ đồ cho chúng ta, chẳng phải lão có dàn cảnh sự tình cho ra vẻ huyền bí, mà cũng chẳng phải lão tự gây phiền lụy cho lão. Chỉ vì, lão sợ rằng ngươi biết được điều đó rồi ngươi sẽ chẳng giữ trọn vẹn bí mật, mà Ngũ Hành Ma Cung thì chẳng thích ai biết đến hành tung!


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Có lý!


Tiểu Công Chúa lại tiếp:


- Địa điểm Ngũ Hành Ma Cung bí mật, nhưng việc ngươi đến Ngũ Hành Ma Cung lại không bí mật. Khách giang hồ đoán định là Hỏa Ma Thần sẽ chỉ dẫn lộ đồ cho ngươi, do đó, kẻ kia dùng đủ mọi thủ đoạn, bắt những người mang tin đến cho ngươi, để bắt các người ấy cung khai địa điểm Ma cung Ngũ Hành. Còn như cái việc ngăn trở ngươi đến đó, thì ta không tưởng kẻ kia quá chú trọng.


Phương Bửu Ngọc lắc đầu:


- Cô nương có nhận xét của cô nương, tại hạ có sở kiến của tại hạ.


Dù sao thì tại hạ cũng nghĩ rằng người ấy có ý định ngăn trở tại hạ.


Tiểu Công Chúa cau mày:


- Tại sao người ấy muốn ngăn trở ngươi?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Giả sử người đó có muốn biết Ngũ Hành Ma Cung ở tại chỗ nào, thì cứ theo dõi chúng ta, hà tất phải xuất lực hạ thủ ở mỗi trạm dừng?


Hà tất phải đi trước chúng ta?


Tiểu Công Chúa trầm ngâm một lúc:


- Ngươi có lý!


Ngưu Thiết Oa vụt kêu lên:


- Kỳ quái! Kỳ quái!


Tiểu Công Chúa day qua gã:


- Cái gì nữa đó, ngốc tử?


Ngưu Thiết Oa thốt:


- Đại ca và cô nương cứ nói mãi về Ngũ Hành Ma Cung, làm như nơi đó là thiên đàng, ai ai cũng muốn tới! Tôi tự hỏi, nơi đó có gì hấp dẫn khiến thiên hạ thích đến chứ?


Tiểu Công Chúa mỉm cười:


- Nơi đó chẳng có gì hấp dẫn cả, chẳng những từ xưa đến nay, không có ai tới được, mà dù có tới được nơi đó rồi cũng không thể sống sót mà trở về. Vậy mà vẫn có người muốn tới đó, Thiết Oa ạ!


Ngưu Thiết Oa trố mắt:


- Cô nương biết tại sao chứ?


Tiểu Công Chúa không đáp, Phương Bửu Ngọc cất tiếng:


- Trong Ngũ Hành Ma Cung có Thanh Mộc chủ nhân, ngày trước là một vị minh chủ võ lâm, tóm thâu quá nhiều tài vật, nếu kê khai số bạc vàng châu báu của lão ấy, người đời chỉ nghe thôi cũng đủ xanh mặt rồi, chẳng đợi gì phải nhìn thấy mà choá cả mắt đến mù luôn.


Tiểu Công Chúa gật đầu:


- Đúng vậy! Người, vì tiền mà chết, chim vì mồi mà chết, ai ai cũng biết như vậy, song trên đời chẳng ai dè được lòng. Nhưng, ngoài Thanh Mộc chủ nhân ra, ngươi còn biết chi nữa chăng?


Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tình bạn thực sự

Tình bạn thực sự

"- Các khanh hãy cho ta biết làm thế nào để xây dựng được một tình bạn cao quý như

27-06-2016
Tấm lòng của cha

Tấm lòng của cha

Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho

01-07-2016
Em không đáng...

Em không đáng...

Anh nói đúng, cô không đáng, thực sự không đáng... Vậy để anh đi đi. Cứ để anh

24-06-2016