Ngưu Thiết Oa giật mình, vụt quay người lại, chẳng thấy bóng dáng người nào cả.
Gã làm gan hỏi:
- Ai... Ai gọi tôi đó?
Âm thinh đáp:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ta!
Ngưu Thiết Oa nắm chặc hai bàn tay, gằn từng tiếng:
- Ta! Ta là ai mới được chớ? Mà ta ở đâu?
Âm thinh vang lên:
- Ta ở đây!
Ngưu Thiết Oa phát hiện ra, âm thinh phát xuất từ nơi một bụi cây gần đó, bụi cây phô hình thành một vầng đen dưới ánh trăng nhạt.
Gã nắm cứng hơn hai bàn tay, từ từ bước về phía đó.
Âm thinh quát khẽ:
- Ngưu Thiết Oa! Không nên bước lại gần! Đứng lại ngay đi!
Ngưu Thiết Oa trầm giọng:
- Tôi không đứng! Tôi cứ bước tới, tại sao tôi phải nghe lời các hạ chứ?
Âm thinh hừ nhẹ:
- Ta thấy ngươi đứng đó, tịch mịch quá, nên định lân la trò chuyện cho ngươi giải khuây, nếu ngươi bước tới, thì ta bỏ đi ngay, ta đi rồi, ngươi chẳng ngại tịch mịch sao? Ta có hảo ý với ngươi mà sao ngươi chẳng chịu hiểu?
Ngưu Thiết Oa dừng chân lại liền.
Rồi gã nhoẻn miệng cười thốt:
- Thế các hạ chỉ có ý gợi chuyện cho tôi vui vậy thôi! Thế ra, các hạ có hảo ý với tôi! Như vậy tôi phải nghe lời các hạ mới hợp đạo lý cho chứ!
Âm thinh cười nhẹ:
- Phải đó! Như vậy mới hợp đạo lý!
Ngưu Thiết Oa chớp mắt:
- Các hạ là ai? Do đâu các hạ biết tên họ tôi?
Âm thinh đáp:
- Chẳng những ta biết tên họ ngươi, mà ta còn hiểu biết được nhiều việc khác nữa kia! Hầu hết các sự việc trên đời nầy, ta đều biết rỏ!
Ngưu Thiết Oa trố mắt:
- Thật vậy à? Các hạ biết rất nhiều việc à?
Âm thinh tiếp:
- Tự nhiên! Nếu ngươi không tin, cứ hỏi ta một vài việc xem!
Ngưu Thiết Oa hỏi liền:
- Đại ca của tôi là ai?
Âm thinh đáp:
- Là Phương Bửu Ngọc.
Ngưu Thiết Oa ạ lên một tiếng:
- Các hạ đoán ra, chứ làm gì biết được! Bây giờ, tôi hỏi tiếp:
Gã suy nghĩ một lúc, đoạn cất tiếng:
- Sư phó của tôi là ai?
Âm thinh đáp:
- Là Châu Phương!
Ngưu Thiết Oa lại ạ lên một tiếng:
- Bây giờ, tôi hỏi các hạ , tôi đang nghĩ đến một người, các hạ có biết là tôi đang nghĩ đến ai chăng?
Âm thinh đáp:
- Ngươi nghĩ đến hai người, chứ chẳng phải một, hai người đó là Ngưu Thiết Lan, em gái ngươi, và Khương Phong!
Ngưu Thiết Oa trợn tròn đôi mắt, sửng sốt một lúc lâu.
Gã lòng ngay, bụng rỗng, bình sanh chẳng có điều chi bí ẩn cả và điều bí mật lớn lao, nếu có, thì chỉ là việc nhớ tưởng đến một vài người.
Hiện tại người trong bụi cây lại hiểu rõ, tự nhiên gã phải kinh ngạc.
Lâu lắm, gã thở dài thốt:
- Khá lắm! Tôi phục các hạ đó! Quả thật, các hạ biết quá nhiều việc.
Âm thinh cười hì hì:
- Còn ta, ta là ai, ngươi biết không?
Ngưu Thiết Oa lắc đầu:
- Không biết được đâu!
Âm thinh lại hỏi:
- Đại ca ta là ai? Sư Phụ ta là ai? Ngươi có biết không?
Ngưu Thiết Oa lại lắc đầu:
- Cũng không biết nốt!
Âm thinh hỏi tiếp:
- Ta nhớ đến ai, ngươi biết không?
Ngưu Thiết Oa thở ra:
- Chịu thôi!
Âm thinh cũng thở dài:
- Thì ra, ngươi chẳng biết việc gì cả! Thì ra ngươi chỉ là một con trâu, vóc thì to, đầu óc thì rổng!
Ngưu Thiết Oa thẹn đỏ mặt:
- Chưa hẳn vậy! Tôi cũng biết được một vài việc chứ?
Âm thinh hỏi:
- Ngươi biết được những việc gì? Đến phong thơ do đại ca ngươi vừa tiếp được đó, phong thơ nói gì, ngươi cũng chẳng biết thì còn việc gì mà ngươi biết?
Ngưu Thiết Oa cười lớn:
- Lầm to! Lầm to, các hạ Ơi! Phong thơ của đại ca tôi, bất quá chỉ có mấy chữ, tôi thuộc nằm lòng! Ít nhất tôi cũng biết được một việc chứ!
Âm thinh hừ lên:
- Ta không tin!
Ngưu Thiết Oa bực tức:
- Các hạ không tin? Được, tôi cho các hạ biết, các hạ nghe đây, tờ thơ có mấy chữ như vầy:
Bên ngoài... rừng dâu...
Gã chữa lại:
- Không, không nó như thế nầy mới đúng... đèn đỏ tại rừng dâu...
Âm thinh cười:
- Khá lắm, như vậy là ngươi không quá ngốc, bởi ngươi cũng còn biết được một vài việc. Nhưng, ngươi nên nhớ điều nầy, chúng ta nói đùa với nhau cho vui, đùa như trẻ nít, ngươi đừng thuật lại với đại ca ngươi nhé, đại ca ngươi biết được sẽ cho ngươi là một ngốc tử đấy!
Ngưu Thiết Oa gật đầu:
- Tôi biết rồi! Thực ra dù đại ca tôi cho tôi là một ngốc tử cũng chẳng sao. Chỉ có...có cái nàng tiểu công chúa đó thì... nhất định là tôi không để cho nàng khinh tôi!
Âm thinh im bặt.
Ngưu Thiết Oa chờ đợi một lúc lâu, chẳng nghe người đó nói gì nữa liền cao giọng hỏi:
- Các hạ có nghe tôi nói không?... Hừ! Các hạ bảo rằng đến đây trò chuyện cho tôi đỡ tịch mịch, rồi lại nín thinh, tôi còn trò chuyện với ai?
Âm thinh vẫn im bặt.
Ngưu Thiết Oa hét:
- Các hạ không nói gì, tôi sẽ bước tới đấy nhé! Đừng trách tại sao tôi bước tới đấy nhé!
Đợi một lúc, chẳng nghe tiếng nói từ bụi cây vọng ra, Ngưu Thiết Oa bước tới liền.
Gã đưa cánh tay hộ pháp, sè hai bàn tay cứng như sắt ra trước mặt, vẹt cành cây, sục sạo một lúc, chẳng gặp ai cả.
Gã càu nhàu:
- Quái! Hắn mới nói chuyện với ta đó rồi hắn biến đâu mất rồi?
Chương trước | Chương sau