Pair of Vintage Old School Fru
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 40 - Ước hội tử vong

↓↓

Phương Bửu Ngọc trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng trừng mắt nhìn lại chàng.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cả hai trừng nhau một lúc, Phương Bửu Ngọc thở dài, buông tay ra thốt:


- Cô nương không nói, một ngày nào đó, tại hạ cũng biết được vậy!


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Cứ thong thả mà chờ!


Bỗng, Ngưu Thiết Oa kêu lên:


- Nữa rồi! Còn nữa, lại đây mau, còn một người ở đây này!


Phương Bửu Ngọc vọt mình tới, quả thấy một người nằm trong bụi cỏ, chàng sờ vào mình người đó nhận ra tay chân hắn đã lạnh.


Hắn đã chết, và có lẽ đã lâu.


Ngưu Thiết Oa lật xác hắn trở lên, gã vụt kêu lên một tiếng oái!


Người đó bị trúng độc, thất khiếu chảy máu.


Hiển nhiên, hắn không đợi ai bức hỏi, tự nuốt độc dược mà chết.


Phương Bửu Ngọc thầm than:


- Quả nhiên môn quy của Hỏa Ma Thần rất sum nghiêm, cho nên đại hán nầy thà chết chứ không chịu tiết lộ điều bí mật! Suy theo đó, ta thấy điều bí mật nầy phải quan trọng lắm!


Ngưu Thiết Oa nhìn xác chết lẩm nhẩm:


- Các ngươi đáng thương quá, vừa gặp chúng tôi là phải chết liền!


Gặp sớm chết sớm, gặp trễ chết trễ! Các người...


Bỗng, Phương Bửu Ngọc buột miệng thốt:


- Đúng rồi!


Ngưu Thiết Oa giật mình nhảy dựng:


- Cái gì đúng, đại ca?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Hai người nầy, trước khi gặp chúng ta đã có vẻ sợ hãi rồi, và sau khi gặp chúng ta, lại phóng chân chạy chết, chừng như họ là có ai đó sắp sửa hãm hại họ, chực chờ hãm hại họ!


Ngưu Thiết Oa gật đầu:


- Chắc vậy đó, đại ca! Nhưng... nhưng kẻ nào đó, làm thế là có ý tứ gì?


Phương Bửu Ngọc giải thích:


- Chỉ vì kẻ đó là tử đối đầu của Hỏa Ma Thần chứ còn gì nửa? Kẻ đó thực ra chưa biết ai là môn hạ của Hỏa ma Thần, cho nên theo dõi hai đại hán từ lâu mà không hạ thủ, vì còn nghi ngờ. Khi thấy hai đại hán tiếp xúc với chúng ta rồi, y mới hạ thủ vì lúc đó y đã biết chắc rồi.


Chỉ có những môn hạ của Hỏa Ma Thần mới tiếp xúc với bọn ta thôi, ít nhất cũng trong hiện tại. Ngươi thấy đó, vừa ly khai chúng ta, là bị hại ngay!


Ngưu Thiết Oa trố mắt:


- Mà kẻ kia là ai?


Phương Bửu Ngọc lắc đầu thở dài:


- Làm sao ta biết được? Có điều ta nghi ngờ là kẻ ấy rất am tường sự việc của ta, chứ nếu không thì làm sao hiểu được, phàm những ai liên lạc với ta trong lúc nầy là môn hạ của Hỏa Ma Thần?


Ngưu Thiết Oa lại gật đầu:


- Phải đó!... Nhưng...


Phương Bửu Ngọc chận lại:


- Còn một điểm nầy nửa, là kẻ nào đó đợi các đại hán tiếp xúc với ta rồi, sau đó mới hạ thủ. Như vậy có nghĩa là y có phần nào cố kỵ ta!


Ngưu Thiết Oa mỉm cười:


- Tôi hiểu rồi. Kẻ đó ngán vũ công của đại ca!


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Sự tình đâu có giản đơn như vậy, Thiết Oa!


Chàng suy đoán là người nào đó, nấp trong bóng tối hành sự có quan hệ mật thiết với chàng.


Và cái điều mà y bức hỏi các đại hán, hẳn cũng không ngoài sự quan hệ đó.


Tuy nhiên, chàng chỉ biết được như vậy thôi. Cái điều chàng biết, chẳng giúp gì cho chàng tìm ra manh mối cả, bởi điều đó rất mù mờ, nếu không nói là tầm thường.


Thế thì làm sao chàng biết được người đó là ai? Và người đó muốn cho hai đại hán tiết lộ những gì mà bức hỏi họ, đến nỗi cả hai phải chết?


Chàng suy tư đến xuất thần, lâu lắm chàng thở dài thốt:


- Từ đây đến rừng dâu bên ngoài thành Đông Xương, nơi phía Tây, trước khi tìm thấy ngọn đèn đỏ, chúng ta phải hết sức thận trọng dọc đường. Xem có ai theo dõi chúng ta chăng!


Đến bây giờ, chàng mới nhớ đến cái việc lưu ý đề phòng thì kể ra cũng quá muộn rồi!


Bởi, Ngưu Thiết Oa đã tiết lộ với người bí mật trước đó không lâu, người bí mật đã hiểu địa điểm rồi, còn theo dõi làm chi nữa, đương nhiên y phải đến đó trước chàng, chờ đón chàng hội diện với Hỏa Ma Thần.


Ngưu Thiết Oa không cần nói đến Đông Xương thành, gã chỉ nói đến rừng dâu thôi, cũng đủ lắm rồi, bởi trong một vùng không rộng đó, liệu có mấy rừng dâu? Gã lại còn nói đến ngọn đèn đỏ thì người đó chẳng cần sục sạo khắp nơi, chỉ đứng ra xa lưu ý nơi nào có đèn đỏ, là âm thầm đến nấp quanh đấy.


oo Họ đi hết đêm đó, suốt ngày sau chiều lại, họ đến Đông Xương thành.


Họ vào cửa Đông, họ ra cửa Tây.


Suốt hành trình, từ bờ Hoàng Hà đến Đông Xương, Phương Bửu Ngọc không gặp một người nào có dáng vẻ khả nghi.


Bất quá, những người chàng gặp là hào kiệt vũ lâm, họ mến mộ chàng mà tìm gặp chàng, và chàng tìm lời khéo để thoái thoát sự phiền nhiểu của họ.


Tuy không gặp gì khả nghi, Phương Bửu Ngọc vẫn chẳng hề lơi cảnh giác.


Ra khỏi thành rồi, chàng lưu ý chung quanh, qua từng bước một, với sự thận trọng đó chàng đi tới, khi hoàng hôn xuống, chàng đã thấy xa xa trước mặt, một khu rừng dâu.


Yên hà còn rạng rỡ nơi phương Tây, hoàng hôn đang đuổi dồn những người và vật cuối cùng còn luyến tiếc canh tác nơi đồng áng trở về mái ấm, trả im lặng cho không gian. Phương Bửu Ngọc đảo mắt xem gần nhìn xa, chẳng thấy một bóng người nào khả nghi cả.


Chàng không thấy, trên thế gian nầy có ai tinh vi nhãn lực hơn chàng?


Như vậy, là chàng không phát hiện ra một người nào theo dõi đến đây, như vậy là chàng được yên tâm.


Chàng thở phào.


Đoạn, chàng nhẹ bước tiến vào khu rừng dâu.


Một đợt khói mờ từ rừng dâu, tỏa lên không trung, vờn vờn rồi lan rộng, rồi tan dần, tan dần...


Đâu đây có tiếng gà gáy xa xa, gà gáy lúc hoàng hôn hẳn là gà rừng, nhưng đã có khói, tất có nhà, có người ở, có gia súc, biết đâu đó chẳng phải là một tiếng gà nhà, buồn cô tịch mà gáy lên cho nhẹ bớt hoang liêu?


Bình tịnh quá, im lặng quá, chẳng có một điểm gì chứng tỏ bất tường đang chờ đón chàng nơi đây...


Không gian lâng lâng, chẳng gợn niềm trần tục thì làm gì có sát khí bốc bừng?


Chàng đi tới.


Thưa thưa, những ngôi nhà nông phu phô mái có nơi cửa đóng, có chỗ người ngồi tựa cửa nghe gió lộng rì rào, hoặc nhìn mây muộn bay về xa thẳm.


Họ ngồi đó, chờ thê tử làm xong bữa cơm chiều, và cả gia đình sẽ quây quần bên mâm cơm thanh đạm, hưởng thanh bình vui với kiếp sống thanh cao.


Một vài trẻ nhỏ đương rượt chó tung tăng nhốn nháo, buông lung bình dị trong khung cảnh êm đềm.


Cảnh giác của Phương Bửu Ngọc trước cuộc buông trôi của đời vô tư lự qua kiếp sống thanh bần của dân địa phương, có phần nào lơi lỏng.


Trong phút giây, chàng tưởng chừng rừng dâu là nơi thanh tịnh cho những ai quá lao tâm tiều tử, tìm quên lãng qua một thời gian.


Không thanh tịnh sao được chứ? Bởi cái kiếp sống nơi đây êm đềm trôi như thế từ bao đời, nếu có sóng gió gì thì sóng gió đó đến với chàng, và tự chàng tìm đến đây để nghinh đón sóng gió, chứ người dân tại đây nào có liên hệ gì?


Đối với bất kỳ ai, khung cảnh nầy phải là thanh tịnh, trừ ra đối với chàng và Hỏa Ma Thần.


Nhưng rồi chàng cũng thấy ngọn đèn đỏ.


Ngưu Thiết Oa vụt kêu lên:


- Đèn đỏ! Đèn đỏ kia rồi đại ca!


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Ta chẳng hiểu tại sao Hỏa Ma Thần lại chọn nơi nầy ước hẹn với ta! Một nơi nhàn cư, lạc nghiệp, ai nỡ nhẫn tâm phá hoại chứ! Phản cái an tường của dân chúng là tự mình chuốc lấy bất tường đó! Sau cơn sóng gió, ai sẽ bù cái xáo trộn cho họ vậy?...


Tiểu công chúa từ từ thốt:


- Cuộc sống êm đềm quá, thì còn gì là thú vị? Cảnh êm đềm là cảnh chết, người dân ở đây phải trải qua cơn kích thích hải hùng, có như vậy họ mới nghỉ đến tiến thủ, chứ nếu không thì suốt đời họ buông trôi tâm hồn theo vô vị mà mỗi chiều hôm, mây từ xa đến, cuốn về nơi xa xa để cuối cùng họ xuôi tay về với cát bụi! Họ là những kẻ thừa trên thế gian, họ phải trả chỗ đứng lại cho những người thiếu chỗ đứng!


Phương Bửu Ngọc thở dài.


Chàng không đáp! Đáp làm chi với nàng, khi nàng phát nguyện làm cho chàng luôn bực dọc, nàng nhất định ám chàng cho đến phút cuối của cuộc đời?...


Dĩ nhiên chàng đi về hướng ngọn đèn đỏ.


Ngọn đèn đỏ treo trước một khu nhà gồm mấy ngôi nhà cỏ, chung quanh có dậu trúc bao bọc.


Nhà không cài cửa, cửa khép hờ, từ xa cũng có thể thấy khe hở.


Một con chó vằn vện trắng đen nằm bên trong cánh cổng rào nghe động sủa lên.


Chó sủa mặc chó, mấy con gà vàng cứ mổ thóc trong sân, cạnh thềm nhà, đều đều.


Khói chiều còn vờn quanh trên mái. Phảng phất trong không gian mùi cơm chín thoảng lên thơm phức.


Nếu không có ngọn đèn đỏ, thì chắc chắn không khi nào Phương Bửu Ngọc tin tưởng là Hỏa Ma Thần lại chọn ngôi nhà nầy hội diện với chàng.


Chàng bước chân rất nhẹ, chừng như sợ gây nên tiếng động, phá tan cái yên tịnh quá thiêng liêng nầy.


Và chàng quyết tâm, bằng mọi cách, tránh cho khung cảnh thanh nhả nơi đây phải nhuộm máu hồng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Sợi dây định mệnh

Sợi dây định mệnh

Và Tú đã nghĩ ngay đến lời Châu nói trước khi Châu buông tay thả chiếc lọ xuống

01-07-2016
Như một giấc mơ

Như một giấc mơ

Tôi nhận ra, dù thế nào, thì chị vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi, nó chưa bao giờ phai

23-06-2016
Ba phút

Ba phút

Thế đấy, với một tình bạn như thế, người ta cũng chỉ cần ba phút để làm lành

28-06-2016
Làm dâu bản Bơn

Làm dâu bản Bơn

Chẳng biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng Hương thấy làm dâu họ Cà Mảy, làm vợ Pản

24-06-2016
Lời hẹn không mùa

Lời hẹn không mùa

Và biết đâu theo theo gian những tin nhắn sẽ thưa dần, biết đâu lời hẹn ở tuổi hai

25-06-2016