XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 81 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 40 - Ước hội tử vong

↓↓

Tiểu công chúa lẩm nhẩm:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Người ta đang nóng nẩy, bồn chồn, ngốc tử cứ đùa với chó mải, còn gì đáng bực hơn?


Phương Bửu Ngọc không lưu ý đến nàng, từ từ đứng lên, đi tới đi lui mấy bước, rồi trầm giọng buông thõng:


- Chỉ sợ có biến cố!


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Biến cố gì? Trừ ngươi và ta ra, còn ai biết được trong ngôi nhà tầm thường nầy, có cuộc ước hẹn quan trọng? Có thể những người đó...


Bỗng, Ngưu Thiết Oa kêu lên kinh hải:


- Người chết! Người chết! Có người chết tại đây này!


Phương Bửu Ngọc và Tiểu công chúa giật mình chạy bay vào.


Con chó khom mình tại chân giường, sủa vang.


Ngưu Thiết Oa đứng trước chiếc giường, trơ như tượng đá.


Tiểu công chúa hét:


- Quỷ hớp hồn ngươi rồi phải không, làm gì la oái lên như thế?


Ngưu Thiết Oa rung rung giọng:


- Dưới giường... dưới giường...


Gã vụt đưa tay nâng bổng chiếc giường lên.


Dưới giường có hai xác chết, nằm song song cạnh nhau.


Thoạt đầu, Phương Bửu Ngọc đinh ninh hai xác chết đó là người trong trong ngôi nhà nầy, bọn thuộc hạ của Hỏa Ma Thần giết đi để chiếm ngôi nhà, mà cũng để giữ kín cuộc ước hẹn.


Nhưng, chàng nhìn kỷ lại nhận ra hai người đó, mặc y phục đen, mày rậm miệng rộng.


Cả hai chết đã lâu, song vẻ sợ hãi còn lồ lộ trên gương mặt.


Người ăn vận như vậy, nào phải là nông phu tầm thường? Hiển nhiên họ là thuộc hạ của Hỏa Ma Thần.


Tay chân xác chết đã lạnh, thân mình không một vết thương, lại không một vết máu.


Nhìn qua, chẳng ai biết được họ bị nội lực chấn động gây cái chết hay trúng độc.


Phương Bửu Ngọc cúi mình xuống, phát giác ra nơi ngực của mỗi người, ngay chỗ tim có một hòn đá to bằng quả trứng, hòn đá che khuất vết thương!


Phương Bửu Ngọc đoán là cả hai bị kiếm xuyên thủng ngực, mỗi người chỉ bị một nhát kiếm thôi, máu chưa kịp chảy ra, hung thủ đã lấy đá nhét vào vết thương ngăn chận.


Phương Bửu Ngọc kinh hải:


- Kiếm pháp quá nhanh, quá độc!


Tiểu công chúa hỏi:


- Tại sao kẻ kia lại biết được nơi nầy mà tìm đến hạ thủ chứ?


Rồi nàng tiếp:


- Sự việc hết sức cẩn mật, mà vẩn có người biết được, kỳ quái vô cùng!


Phương Bửu Ngọc trầm giọng:


- Có thể ai đó tiết lộ bí mật?


Tiểu công chúa lạnh lùng:


- Người trong Ngũ Hành Ma Cung, chết là đành chịu chứ chẳng hề tiết lộ một tin tức nào ra ngoài! Hà huống, nếu hai gã nầy muốn tiết lộ, cũng chẳng làm sao biết được trong phong thơ Hỏa Ma Thần viết gì?


Phương Bửu Ngọc biết rỏ Hỏa Ma Thần hành sự rất cẩn mật, nên tin ngay là tiểu công chúa nói đúng.


Tiểu công chúa vụt hỏi:


- Phong thơ đó, hiện giờ ở đâu?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Tại hạ giữ trong mình đây! Đọc xong rồi, tại hạ cất kỹ, sợ có kẻ dòm ngó.


Tiểu công chúa lại hỏi:


- Thơ viết gì, ngươi có tiết lộ điều đó với ai chăng?


Phương Bửu Ngọc cười khổ:


- Cô nương tưởng tại hạ có thể làm được việc đó à?


Tiểu công chúa dậm chân:


- Như vậy chỉ có trời mới hiểu!


Ngưu Thiết Oa cúi đầu từ lâu, lúc đó chịu không nổi nữa, lên tiếng liền:


- Những lời thơ trên, chính tôi đã nói cho một người nghe!


Tiểu công chúa biến sắc:


- Ngươi? Ngươi nói cho một người nghe? Người nào?


Ngưu Thiết Oa đáp:


- Tôi nào biết người đó là ai? Tôi...


Gã ấp úng thuật lại sự tình.


Tiểu công chúa vò đầu bức tóc, giương mắt nhìn trừng trừng Ngưu Thiết Oa, lâu lắm nàng mới thở dài:


- Thông minh quá! Thật là thông minh!


Ngưu Thiết Oa đinh ninh là nàng sẽ mắng gã như tát nước vào mặt, nhưng nàng chỉ buông mắt một câu như vậy thôi làm gã sững sờ.


Gã lại ấp úng hỏi:


- Sao... cô nương... không mắng?


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Tại sao ta phải mắng ngươi?


Ngưu Thiết Oa đáp:


- Tại vì tôi làm lỗi!


Tiểu công chúa cười nhạt:


- Ta mắng một người nào, là người đó xứng đáng cho ta mắng, chứ như ngươi thì...


Nàng lắc đầu, nhìn ra xa xa...


Nàng không nói tiếp, nàng nín lặng, nhưng cái nín lặng của nàng còn nặng, còn khó chịu hơn một lời mắng.


Nhưng, Ngưu Thiết Oa đâu phải là con người sống về tâm lý, gã làm sao hiểu được cái lối mắng người mà chẳng cần dùng ngôn ngữ? Gã làm sao thấm được cái lối mắng câm?


Gã hỏi:


- Cô nương không mắng à? Phải mắng chứ, nếu cô nương không mắng thì tôi xốn xang lắm đó! Mắng đi! Phải mắng tôi vài câu, tôi mới yên tâm, cô nương ạ!


Tuy giận tràn lòng, tiểu công chúa cũng phải bật cười:


- Ngu như trâu!...


Phương Bửu Ngọc ngưng trọng thần sắc, từ lúc đầu, cau mày suy tư, bây giờ trầm giọng nói:


- Người đó tinh thông thủ pháp phân cân dịch cốt, kiếm pháp lại lợi hại phi thường, lại biết rõ sự tình giữa tại hạ và Ngưu Thiết Oa, người đó là ai chứ?


Chàng hỏi, vì cái ý phải được nêu ra bằng một câu hỏi, chứ thực sự chàng có hỏi nơi ai, nếu không là chàng hỏi chính tâm tư chàng?


Chỉ có tâm tư chàng mới đáp được câu hỏi đó!


Chương trước | Chương sau

↑↑
"Ba lô đỏ" đáng yêu

"Ba lô đỏ" đáng yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Hơi bị yêu anh

Hơi bị yêu anh

Em add ảnh anh vào số máy bàn của nhà em, để thỉnh thoảng, nhớ anh, em lấy máy bàn

30-06-2016
Vở kịch hai vai

Vở kịch hai vai

Tôi là một đứa con gái thuộc loại nửa mùa, tức là không già không trẻ, không xấu

28-06-2016
Hà Nội về đêm

Hà Nội về đêm

(khotruyenhay.gq)  Viết cho một đêm mất ngủ... *** Tôi chưa từng yêu Hà Nội, quá

29-06-2016
Một thời Yahoo

Một thời Yahoo

Nhớ yahoo, nhớ cả một chặng đường đời của mình gắn với nó... *** 1. Nhớ nhất

23-06-2016
Xin lỗi anh là Gay

Xin lỗi anh là Gay

Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: "Anh là gay. Ngân ạ, anh là

01-07-2016
Bất chợt ở La Mã

Bất chợt ở La Mã

Thêm một lần Tùng thất hứa với Thảo. Khi mùa xuân ấm áp làm nở những bông hoa xinh

27-06-2016