XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 126 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 37 - Thiên hạ trông vào

↓↓

Thời hạn từ từ thu hẹp. Thời hạn sắp dứt.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Những ai có một điểm nhỏ hy vọng nơi Phương Bửu Ngọc, cũng bắt đầu tuyệt vọng.


Và hầu như toàn thể hội trường đều có một dự đoán như nhau là Phương Bửu Ngọc phải thừa nhận bại, bất quá sớm hay muộn mà thôi.


Bất ngờ!


Chính lúc quần hùng tuyệt vọng, chán nản nhất, Phương Bửu Ngọc nhích động.


Thoạt tiên, chàng nhích một chân, thân hình dịch theo liền.


Rồi hai tay bắt đầu khoa một vòng tròn.


Sáu mũi trường kiếm cũng nhích động theo cái nhích động của chàng, kết thành một đường vòng, mũi kiếm chạm vào nhau, bật kêu coong coong.


Dương quang chiếu xuống, chiếu trên mũi kiếm, thép kiếm chớp chớp.


Mũi kiếm nhích động, ánh thép chớp, dương quang phản chiếu bắn vào mắt các vị chưởng môn, bất giác các vị cũng chớp mắt theo.


Phải biết cái chớp mắt của những vị đó nhanh như thế nào, người thường nhìn vào hẳn không trông thấy kịp.


Trên thế gian nầy, không có danh từ nào diễn tả nổi cái nhanh của một chớp mắt, mà một cái chớp mắt của các vị lãnh đạo vũ lâm, hẳn nhiên phải nhanh hơn cái chớp mắt của người thường.


Còn ai bắt gặp kịp một cái nhanh không diễn tả nổi?


Chỉ trong cái thoáng mắt của các vị hạ xuống rồi nhướng lên, Phương Bửu Ngọc đã thoát ra ngoài kiếm trận rồi.


Mí mắt vừa hạ xuống, nhướng lên liền, các vị không còn thấy Phương Bửu Ngọc tại chỗ.


Quần hùng sững sờ.


Không ai hiểu nổi sự tình diễn tiến như thế nào. Chỉ thấy Phương Bửu Ngọc ràng ràng còn đứng sững tại chỗ, thế mà chàng vừa nhích động một chân, là đã hiện thân ở bên ngoài kiếm trận.


Đến Đinh lão phu nhân cũng phải kêu lên thất thanh:


- Đúng quá! Bất động thì thôi, cử động rồi là vọt ra ngay! Nhưng...


nhưng... hắn làm sao vọt ra? Có cái đạo lý nào trong việc xung xuất của hắn?


Nhất Mộc đại sư suy nghĩ từ lúc chàng nhích chân, lúc dó thở dài rồi trầm giọng thốt:


- Tuyệt kỹ của Phương thiếu thí chủ, chỉ khiến cho người ta thở dài mà thán phục thôi! Dùng danh từ tán dương cái tuyệt kỹ đó, bần tăng nghĩ không có danh từ nào xứng đáng cả. Thân pháp vừa nhẹ vừa linh hoạt, cái đó chẳng nói làm chi. Điều đáng nói là ức độ bóng dương quang đúng cái giác độ chiếu của nó, trong giác độ đó, ánh dương quang quét qua của mũi kiếm, mũi kiếm nhích động. Giác độ đó phải ức lượng thế nào cho tia phản chiếu bắn vào mắt các vị chưởng môn. Họ phải chớp mắt, và rồi cái gì phải xảy ra, đã xảy ra!


Qua phút giây sững sờ, lại nghe các vị tiền bối nhận định như vậy, quần hùng lắc đầu lè lưỡi.


Họ nằm mộng cũng không tưởng nổi một sự việc như thế!


Nhất Mộc đại sư chấp tay chữ thập, thở dài:


- A di đà phật! Luyện kiếm như Phương thiếu thí chủ, đúng là đã đạt được cái tâm pháp diệu huyền rồi! Thừa thiên ý hiểu thiên cơ, nếu không là bậc kỳ tài, đừng mong tiến đến giới cảnh đó! Bần tăng rất hoan hỉ thấy vũ lâm ngày nay có một chiếc cột trụ vững hơn núi! Gần đến lúc quy Tây, bần tăng lại được hả dạ thật hân hạnh vô cùng!


Ra bên ngoài rồi, Phương Bửu Ngọc sụp lạy, cung kính thốt:


- Đệ tử xin nhận tội thất lễ!


Sáu vị chưởng môn vừa kinh hãi vừa hân hoan, Thiết Nhiêm đạo trưởng vuốt chòm râu dài, bật cười ha hả:


- Hay lắm! Hay lắm! Tiểu tử biết lợi dụng ánh dương quang, chế ngự được vũ khí, quả thật ngươi đã đạt đến mức siêu huyền của kiếm đạo đó! Trên thế gian nầy, còn ai là địch thủ của ngươi? Bọn bần đạo có bại, cũng chẳng oan uổng gì!


Quần hùng chỉ chờ có thế, khi các vị lãnh đạo tuyên dương tài nghệ của Phương Bửu Ngọc rồi, tất cả cùng hoan hô, suýt vỡ hội trường.


oo Lâu lắm, lâu lắm, bầu không khí mới lắng dịu những tiếng reo.


Nhưng sự lắng dịu không đồng đều, sự lắng dịu bắt đầu từ những hàng người đứng tận sau xa, chuyền dần dần vào trong khi ở tận sau xa hoàn toàn im lặng, những người đứng phía trước còn reo hò như thường.


Chợt họ cảm thấy phía sau im lặng, mà im lặng một cách đột ngột, bất giác họ lấy làm kỳ, cũng ngưng bặt tiếng hoan hô, rồi quay đầu nhìn lại.


Bảy tám người, thân vóc vạm vỡ, vẹt đám đông, bước những bước dài, từ từ tiến tới.


Từ từ, là cái dáng đi của bảy tám người đó, không vội vàng, không hấp tấp, nhưng họ bước dài, nên trông rất mau.


Bảy tám người đó, khí sắc dương dương, vận y phục cực kỳ cổ quái, chân mang giày da trâu, ống giày cao đến gối, quần rộng ống, nhưng ống quần bỏ trong giày.


Họ không mặc áo, để lưng trần trùng trục, bất quá họ mang một chiếc giáp rất mỏng, dính sát vào da, tiệp với màu da, nên trông như trần trọn vẹn, da họ sạm như màu đồng.


Họ bước đi như những tượng đồng di chuyển, họ đi giữa quần hùng, như đàn cọp đi trong bầy dê.


Người đi đầu có khí khái cực kỳ oai mãnh, râu ngắn mọc đầy mặt, chân bước dài mặt ngẩng cao, chừng như trước mặt họ quanh họ, chẳng có ai khác hơn họ.


Họ hiên ngang như trần gian nầy là giang san của họ, họ bất chấp vương hóa, buông lung dã tánh của hạng người thế ngoại tiêu diêu.


Gió từng cơn quét qua họ, cuốn theo mùi nước biển bốc từ họ, tản mác trong không gian.


Song nhìn kỹ, mới nhận thấy khí sắc dương dương kiêu hùng của họ, có sự ngưng trọng che dấu một ý niềm.


Quần hùng thì thầm nhau:


- Hải tặc! Bọn nầy đúng là hải tặc rồi!


Có người phụ họa:


- Đúng rồi! Người đi đầu là thủ lảnh của chúng, tên Thọ Thiên Tề ngoại hiệu Tử Nhiêm Long, chỉ cần nhìn hàm râu của y là nhận ra y ngay!


Một người khác tiếp:


- Bọn hải đạo từ lâu, có quy luật là không hề đi khỏi vùng này rồi, thế tại sao hôm nay họ vi phạm quy luật vào sâu trong nội địa? Hay cái nghề sinh nhai trên mặt biển không còn phát đạt nữa, nên Tử Nhiêm Long bỏ khơi lên cạn?


Một người khác mỉm cười:


- Tự nhiên! Tử Nhiêm Long nào phải là một tên ngốc tử cố bám lấy đất chết? Nếu y có muốn sanh sự gì đi nữa, thì cũng không thể manh tâm ngay trong phút giây nầy, tại nơi đây!


Một người khác cau mày:


- Họ đến đây với chủ ý gì?


Quần hùng nghị luận phân vân, song nghị luận là thói quen của người đời, để sính cái khôn chứ tựu trung có ai biết đích xác mục đích của Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề?


Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề cứ đi thẳng đến đài, mặc quần hùng hai bên xôn xao bàn tán.


Đến nơi rồi, y thở phào, điểm nụ cười tươi, thốt:


- Hay! Hay! Các vũ lâm cao nhân đều tề tựu tại đây! Đủ cả! Đủ cả!


Đoạn y vòng tay tiếp:


- Thọ Thiên Tề từ mặt biển đến đây, kính chào các vị!


Chưởng môn nhân phái Vũ Đương là Thiết Nhiêm đạo trưởng trầm giọng hỏi:


- Từ lâu, các vị anh hùng mặt biển đều tuân theo quy luật, không xâm nhập nội địa, ngày nay các vị đến đây với mục đích chi.


Thọ Thiên Tề buông gọn:


- Đến để báo tin!


Thiết Nhiêm đạo trưởng cau mày:


- Tin gì, có quan trọng lắm không đến nỗi các hạ phải bôn ba vất vả?


Thọ Thiên Tề điềm nhiên:


- Quạ đen bay trăm dặm mang đến tin không lành!


Rời mặt biển, vào nội địa, vị lảnh tụ hải đạo vi phạm luật giang hồ, tìm đến tận đỉnh Thái Sơn, đúng ngày đại hội, để báo một cái tin, hẳn tin đó phải có tầm quan trọng phi thường.


Huống chi, y chưa cho biết tin gì, trước hết lại tuyên bố là một cái tin không lành, đương nhiên quần hùng phải kinh dị.


Thiết Nhiêm đạo trưởng giữ bình tịnh, thốt:


- Chim kia báo tin, bằng hữu mang tin, cái nhiệt thành của các hạ đáng ngợi lắm đó. Bần đạo trước hết, tỏ lời cám tạ các hạ, sau xin nghe lời hữu ích.


Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề nghiêng mình:


- Tại hạ đâu dám nhận lời cảm tạ của đạo trưởng!


Y đưa mắt nhìn ra khắp hội trường một vòng, đoạn tiếp:


- Trước mặt cao nhân, Thọ Thiên Tề nầy không dám nói ngoa, chắc các vị cũng từng biết nhân cách của tại hạ như thế nào rồi.


Thiết Nhiêm đạo trưởng gật đầu:


- Các hạ chọn lấy cái nghề không vốn, dọc ngang trên sóng nước trùng dương, tuy nhiên đánh kẻ giàu ác, cứu giúp kẻ nghèo lành, như vậy là hiệp đạo, bần đạo dù quy ẩn non cao, vẩn hằng nghe giang hồ truyền thuyết. Trong thiên hạ vũ lâm, có ai phê phán bất lợi đâu? Xin các hạ đừng lấy làm điều lạ.


Không, Thiết Nhiêm đạo trưởng, cũng như tất cả các vị chưởng môn kia, chẳng một ai khinh miệt Thọ Thiên Tề xuất thân trong hang trộm cướp.


Hơn nữa, riêng Thiết Nhiêm đạo trưởng lúc thiếu thời, từng tung hoành trong thiên hạ với cái nghề không vốn kia mà, bàn tay đã hơn một lần vấy máu, thì đạo trưởng phải hiểu hành vi của đồng đạo vũ lâm.


Hành vi có thanh, có tục, có đẹp, có xấu, sống thanh hay tục, đẹp hay xấu, chẳng phải chân chính ở hành vi, mà là ở chỗ dụng tâm. Cái tâm đẹp, làm việc xấu cũng đẹp. Cái tâm xấu, làm việc đẹp cũng thành xấu.


Thọ Thiên Tề cười ha hả:


- Bởi sinh sống trên mặt biển, từng theo gió ra khơi, lắm lúc đến tận những địa phương xa, tại hạ thời thường bắt gặp bọn lùn miền Đông Doanh tam đảo vào nội địa, quấy nhiễu dân chúng tại địa phương Giang Chiết, một tại hạ không thể diệt trừ quân quần tặc, do đó trọn miền Bắc hải không được an ninh... Thành thử tại hạ phải bôn ba, từ Đông lên Bắc bố trí anh em...


Thiết Nhiêm đạo trưởng vuốt nhẹ đuột râu dài:


- Tốt lắm!


Hùng tâm chưa lắng dịu mặc dù hơn mấy mươi năm dài vận chiếc đạo bào, đêm đêm hằng tụng niệm Huỳnh Đình, Thiết Nhiêm đạo trưởng nghe Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề nói đến những hành động dọc ngang giữa trời cao biển rộng, bất giác đạo trưởng khích động can trường, rồi trong cơn bốc đồng của hoài niệm, lại bật cười vang tán thưởng ngay.


Vô Tướng đại sư cau mày rồi cười nhẹ.


Tử Nhiêm Long tiếp:


- Thượng tuần tháng bảy vừa qua, tại hạ đang tuần tra tại vùng duyên hải thuộc Cửu châu, bắt được một số hải tặc, thu về rất nhiều tài sản của dân chúng vùng Giang Chiết bị cướp đoạt. Sau chiến tích đó, bọn tại hạ đặt tiệc khao lao. Ngờ đâu, chiều hôm đó ngay trên thuyền của bọn tại hạ có việc lạ xảy ra...


Thiết Nhiêm đạo trưởng chú ý:


- Việc gì đã xảy ra?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Có bóng ai qua phố

Có bóng ai qua phố

Người ta kém nó hai tuổi, mãi sau này người ta mới nói với nó. Nó ngạc nhiên nhưng

29-06-2016
Chuyện bức tranh

Chuyện bức tranh

Cuộc đời này rất ngắn. Bản thân luôn biết mình muốn gì, hiểu rõ những gì

24-06-2016
Gió lạnh gò hoang

Gió lạnh gò hoang

Đã lâu rồi chưa xảy ra chuyện ghê gớm đến vậy. Và câu chuyện còn được

24-06-2016
Vợ chồng lười

Vợ chồng lười

Ngày xửa ngày xưa, ở thị trấn nọ có một anh chàng rất lười biếng và cố chấp.

30-06-2016
Chú hề

Chú hề

Người ta nói rằng người lạc quan là người cô độc vì họ lúc nào cũng tỏ ra vui

28-06-2016