Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 40 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 37 - Thiên hạ trông vào

↓↓

Và, chàng sẽ là đối thủ của Bạch Y kiếm khách! Chỉ có mỗi một mình chàng!

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Và, đại hội Thái sơn đã xong quần hùng giải tán...


Giờ đây...


Vào thu, thu càng vào sâu, đêm thu càng lạnh. Đêm thu lạnh sao thu càng sáng.


Tại Vạn Trúc sơn trang, nhà ngang nhà dọc dựng nóc âm thầm, như co rút mình giữa đêm thu lạnh.


Từng cơn gió thỉnh thoảng lướt qua, uốn oặc ngọn trúc, rồi thân trúc cọ vào nhau kẽo kẹt, những tiếng kẻo kẹt hòa lẫn với tiếng côn trùng, khi nhặt khi khoang tạo thành một khúc nhạc lạnh gieo cái lạnh vào lòng người.


Dưới ánh sao, bên bóng trúc giữa nhạc điệu lạnh buồn đó có một chiếc bàn, trên bàn có bình trà, trà được rót ra chén, khói thơm bốc lên nghi ngút, trà có nóng, nhưng không làm nóng được lòng người ngồi quanh bàn.


Họ, lạnh lạnh vì tiết trời, mà cũng lạnh vì bao nhiêu tâm tư đang ám nặng nơi họ.


Họ ngồi đó, nhưng ai đứng ngoài xa xa nhìn vào họ, phải cho là những vị thần tiên nhân đêm thu giáng trần để thưởng thức hương trà trần thế.


Dù nó không phải là thần tiên thượng giới, họ cùng phải là những người thoát tục, thân còn tục nhưng hồn đã hướng về tiên.


Họ gồm hơn mười người, họ là những ngôi Bắc Đẩu của vũ lâm đương thời, họ đáng được những cái gì thanh cao nhất trong nhân loại, song hiện tại, đến chén trà thơm bốc khói, họ cũng chẳng màng nhìn.


Họ không nhìn, bởi họ có sự lo, cái lo của họ không cho phép họ nghĩ đến sự hưởng thụ, cái lo của họ hướng về một hiện thực để cho mọi ngườçi được hưởng thụ.


Họ quên mình, họ nghĩ đến số đông.


Từ sau ngày kết thúc đại hội Thái Sơn, bất cứ ai có dự khán cuộc khảo võ để tuyển chọn vị đại biểu vũ lâm đương đầu cùng người áo trắng, cũng đều lưu luyến một dư niệm mông lung và cái dư niệm đó hẳn phải đậm hơn những người có hoài bảo lớn lao về đại cuộc.


Lòng họ man mác về việc vừa qua, băn khoăn về những gì sắp tới...


Và hiện tại họ đang suy tư trầm trọng về một vấn đề nan giải...


Họ là những ai?


Họ là những vị chưởng môn sau khi đại hội giải tán, tụ về đây để cùng nhau tìm một lối thoát, chẳng phải cho họ, mà cho toàn thể vũ lâm.


Vô Tướng đại sư cất tiếng:


- Về cái ước hẹn của Hỏa Ma Thần, Phương thiếu thí chủ nhất định là phải đến đó?


Phương Bửu Ngọc cung kính gật đầu:


- Đệ tử đã đáp ứng rồi, có thể nào không giữ lời được!


Vô Tướng đại sư ạ lên một tiếng.


Đại sư muốn nói điều gì đó, và điều đó có lẽ khó nói ra được, nên nín lặng mà chỉ đưa mắt sang Như Ý lão nhân.


Như Ý lão nhân đặng hắng lên rồi thốt:


- Việc nầy... việc nầy...


Lão nhân cũng ấp úng luôn, không nói thẳng ra liền.


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên cất tiếng:


- Tiền bối có điều chi cần dạy bảo, xin cứ nói, đệ tử...


Thiết Nhiêm đạo trưởng trầm giọng:


- Những gì Vô Tướng và Như Ý nhị vị đạo huynh muốn nói, chính là điều bần đạo cũng muốn nói. Chỉ vì... điều đó thực ra, khó mà mở miệng nói cho thành lời!


Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng cúi đầu hỏi:


- Có phải các vị tiền bối không muốn cho đệ tử đến gặp Hỏa Ma Thần như đã ước hẹn với lão ấy?


Như Ý lão nhân thở dài:


- Giang hồ trọng hiệp nghĩa, xem lời hứa nặng giá hơn ngàn vàng, giả như bọn già nầy bảo thiếu hiệp lờ đi lời ước hẹn với Hỏa Ma Thần, thì có khác nào chúng ta tự hủy diệt thinh danh của chúng ta. Tuy nhiên...


Lão điểm một nụ cười khổ, rồi tiếp:


- Tuy nhiên, sự tình có nhiều uẩn khúc, bên trong uẩn khúc đó, có điều quan trọng phi thường, bọn già nầy không thể ngăn chận thiếu hiệp đến Hỏa Ma Thần. Bất quá, chúng ta nên suy nghĩ lại cho kỹ rồi mới quyết định dứt khoát.


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Đệ tử đã nghĩ kỷ lắm rồi, nhưng...


Như Ý lão nhân chận lời chàng:


- Giả như một người nào đó, đã hứa rồi, tất không thể cải biến điều đã hứa, nhưng người hứa lại là thiếu hiệp... Hừ! Hiện tại, thiếu hiệp có thân phận đặc biệt, thiếu hiệp chẳng giống bất cứ người nào trên giang hồ, thiếu hiệp là mối hy vọng của toàn thể vũ lâm, đồng đạo trên giang hồ đều đặt trọn tin tưởng nơi thiếu hiệp, và chắc thiếu hiệp cũng không quên là kiếm khách áo trắng sẽ đến Trung Nguyên một ngày nào đó!


Thiết Nhiêm đạo trưởng tiếp lời:


- Nếu ngươi phó ước, đúng hẹn với Hỏa Ma Thần mà chẳng may sanh ra sự gì thì làm sao? Bởi cái ước hẹn tại bờ Đông Hải có tầm quan trọng bao trùm cả vũ lâm Trung Thổ, nếu không có ngươi, quần hùng sẽ phải ứng phó với kẻ kia như thế nào?


Phương Bửu Ngọc vẫn cúi đầu:


- Việc đó thì... đệ tử...


Như Ý lão nhân từ từ thốt:


- Hôm qua, sau khi đại hội Thái Sơn giải tán rồi, quần hùng còn lưu luyến, chưa chịu rời núi ngay, cũng bởi tất cả đều mong vọng nơi thiếu hiệp. Lúc đó ngàn muôn cặp mắt đều đổ dồn về thiếu hiệp, ai ai cũng muốn khắc ghi hình ảnh thiếu hiệp trong tâm khảm, giả như thiếu hiệp có nhận thấy mọi người đều tha thiết với thiếu hiệp như thế đó, hẳn thiếu hiệp phải hiểu kỳ vọng của họ đặt nơi thiếu hiệp lớn lao như thế nào!


Phương Bửu Ngọc cảm động:


- Đệ tử đã hiểu, tiền bối!


Thiết Nhiêm đạo trưởng tiếp:


- Ngươi đã biết như vậy, hẳn cũng biết luôn điều nào trọng điều nào khinh, vì một lời hứa với Hỏa Ma Thần, mà phụ lòng kỳ vọng của toàn thể đồng đạo vũ lâm, thiết tưởng dù cho ai cũng không nên làm thế!


Như Ý lão nhân tiếp luôn:


- Hà huống, Hỏa Ma Thần thuộc hạng người bại hoại, hành vi hung ác, vô tín, bất nghĩa, dù thiếu hiệp có thất ước với lảo ấy, thiên hạ anh hùng cũng chẳng ai phê phán chỉ trích gì...


Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lúc lâu.


Trong tâm tư chàng, một sự mâu thuẫn đang hoành hành dữ dội.


Vô Tướng đại sư thở dài:


- Chẳng phải bọn bần tăng cho rằng đến với Hỏa Ma Thần là Phương thí chủ sẽ gặp điều gì chẳng lành. Chỉ vì, bọn bần tăng nghĩ, dù sao thiếu thí chủ cũng phải tịnh dưỡng tinh thần, từ đây đến ngày quyết liệt tập luyện lại sở học, để nắm vững cái cơ tất thắng. Cứ theo sự van cầu của Hỏa Ma Thần bên cạnh thiếu thí chủ, thì bọn bần tăng cũng thừa hiểu là Bạch Thủy Cung không phải là đất lành, dù thiếu thí chủ thừa tài vào đó, thì khi trở ra hẳn cũng hao phí công lực rất nhiều, tinh thần lại phải dao động. Đem cái tinh thần và thể lực hao mòn đó, chống đối với người áo trắng, thì làm sao thủ thắng nổi? Nếu thí chủ bại thì sao? Chắc thiếu thí chủ đã ức độ hậu quả như thế nào rồi!


Phương Bửu Ngọc vẫn trầm ngâm, không thốt một tiếng nào.


Lâu lắm, Thiết Nhiêm đạo trưởng mới cất tiếng hỏi:


- Ngươi có thể quyết định chứ?


Phương Bửu Ngọc lắc đầu, thở dài:


- Đệ tử chưa biết phải quyết định như thế nào, tiền bối ạ!


Vô Tướng đại sư bình tĩnh thốt:


- Thế thì thiếu thí chủ cứ suy nghỉ. Bọn bần tăng sở dĩ nói như vậy, là vì thấy cần phải nói, còn như đi hay không đi, là do thiếu thí chủ, chẳng ai có thể ngăn chặn hay khuyến khích cả.


Đại sư đảo mắt nhìn quanh một lượt, đoạn điểm nhẹ một nụ cười rồi tiếp:


- Chúng ta đã quấy nhiễu chủ nhân Vạn Trúc Sơn Trang quá nhiều rồi, không thể tiếp tục làm khách mãi được. Đêm nay, tất cả ngủ lại đây, rồi sáng mai sau khi nghe Phương thí chủ cho biết ý định, bọn nầy sẽ trở về sơn động!


Đại sư thốt xong đứng lên trước.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Tin nhắn gửi nhầm

Tin nhắn gửi nhầm

Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan

26-06-2016
Mưa cuối mùa

Mưa cuối mùa

Đó là ngày mưa dài giăng phố cổ. Con đường Hà Nội nhòe theo lối. Nguyên đếm từng

01-07-2016
Hai chiều yêu thương

Hai chiều yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Sau một tình yêu

Sau một tình yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Ngày anh im lặng

Ngày anh im lặng

Thêm một cú điện thoại, người đồng nghiệp mới mời em đi uống cà phê, đàn ông

29-06-2016

80s toys - Atari. I still have