XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 133 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 37 - Thiên hạ trông vào

↓↓

- Một nam nhân nhìn đăm đăm một nữ nhân như thế, thử hỏi có khiếm nhã không?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngưu Thiết Oa vẫn cười hì hì không đáp.


Tiểu công chúa lại hừ một tiếng:


- Ngươi thấy ta đẹp lộng lẫy, nên nhìn đến ngây người phải không?


Bây giờ, Ngưu Thiết Oa mới mở miệng. Trước khi thốt, gã cười hì hì như trước, rồi mới cất tiếng:


- Cô nương đẹp lộng lẫy à? Tôi chẳng thấy cái gì đáng gọi là lộng lẫy cả.


Tiểu công chúa lại hừ một tiếng nữa:


- Nếu không thấy cái gì đẹp thì ngươi nhìn làm gì.


Ngưu Thiết Oa vẫn cười hì hì:


- Bởi không thấy cái gì cả, nên cứ nhìn xem có cái gì không!


Tiểu công chúa đưa ánh mắt quét từ đầu đến chân Ngưu Thiết Oa, vụt bật cười khan:


- Lại đây! Thật ta không tưởng nổi? Ngưu Thiết Oa nhìn ta trân trối đây, lại mà xem, không lẽ ngươi không nổi ghen à!


Nàng gọi ai?


Gọi Phương Bửu Ngọc?


Ngưu Thiết Oa cũng cười hì hì như củ:


- Bất cứ ai đến đây, ai nổi ghen hay không nổi ghen, tôi cũng chẳng quay đầu nơi khác đâu cô nương! Tôi đại diện cho đại ca tôi, đại diện với trách nhiệm nhìn cô nương, giả như cô nương muốn thoát đi, chắc chắn là cô nương không đi thoát đâu!


Tiểu công chúa vừa tức vừa giận, cắn môi sững sờ một lúc, lại bật cười khan:


- Ta có biết một địa phương, nơi đó có bán rất nhiều thịt trâu, nơi đó sánh với núi, thì cao hơn núi, nếu ngươi muốn đến đó, ta sẽ đưa đi, ta sẽ bảo đảm cho ngươi thịt một bữa no nê!


Ngưu Thiết Oa cũng cười hì hì:


- Thịt trâu à? Tôi không ham đâu cô nương!


Tiểu công chúa mỉm cười tiếp:


- Thịt trâu nơi đó ăn ngon hơn bất cứ nơi nào khác, ngươi ăn rồi là phải mê ngay. Ngươi chưa ăn ngửi mùi cũng thấy mê rồi.


Ngưu Thiết Oa chớp mắt:


- Thật à?


Thấy gã bắt đầu chịu mồi rồi, Tiểu công chúa mừng thầm, nàng không mong muốn chi hơn là gã chớp mắt, gã chớp mắt là tâm dao động, như vậy là nàng có hy vọng lung lạc gã.


Nàng tiếp:


- Tự nhiên là thật! Nếu ngươi không tin, cứ đi theo ta đến đó thì biết. Biết được rồi là phải ăn! Nhất định phải ăn!


Ngưu Thiết Oa lại cười hì hì:


- Thật à?


Tiểu công chúa mầng rỡ:


- Vậy thì... chúng ta... lẻn đi ngay!


Ngưu Thiết Oa vẫn cười hì hì:


- Đi thì đi, song chờ đại ca xong việc rồi, mình cùng đi với nhau.


Tiểu công chúa sửng sờ, một lúc lại dậm chân mắng:


- Đồ trâu chết! Đúng là một con trâu chết còn nhúc nhích.


Nàng gian hoạt như hồ ly, song gặp Ngưu Thiết Oa thì có bao nhiêu cơ trí cũng bằng thừa, bởi lời khen ý khéo không cảm động nổi một tảng đá.


Nàng nhận ra, mọi người đều chú ý đến cuộc đấu nên định thừa cơ hội đó lẻn đi.


Nhưng lại bị Ngưu Thiết Oa chiếu cố nàng quá, thành ra ý định đó khó thực hiện được.


Nàng lại đảo mắt nhìn quanh lượt nữa, không thấy ai chú ý đến câu chuyện giữa nàng và Ngưu Thiết Oa, rồi nàng nhìn Phương Bửu Ngọc, thấy chàng vẫn bất động như cũ.


Nơi một góc, Phan Tế Thành và Vạn Tử Lương đứng ngang nhau, Phan Tế Thành cười nhẹ, thấp giọng thốt:


- Công Tôn Bất Trí quả nhiên Đại trí, cái chủ ý của y hay lạ lùng.


Rỏ ràng là y tiếp trợ Phương Bửu Ngọc, nhưng thực sự thì y dồn Bửu Ngọc vào cái thế không thể không bại!


Vạn Tử Lương cau mày:


- Làm sao thấy?


Phan Tế Thành giải thích:


- Luận về vũ công, một vị chưởng môn không địch nổi Phương Bửu Ngọc nhưng sáu vị hiệp nhau thành kiếm trận, thì đừng nói là Phương Bửu Ngọc, dù cho Tử Y Hầu hay Châu lão tiền bối cũng chẳng thể phá vở!


Vạn Tử Lương mỉm cười:


- Vị tất như lập luận của các hạ!


Phan Tế Thành trầm ngâm một chút:


- Cũng có thể là Tử Y Hầu hoặc Châu lão tiền bối, nếu họ không cố kỵ, cứ đánh ngã một người nào đó rồi thoát ra khỏi trận. Nhưng nếu là trường hợp của Phương Bửu Ngọc, thì sự tình lại khác hẳn, bởi Phương Bửu Ngọc làm sao dám xúc phạm đến các vị chưởng môn? Do đó hắn không thể hạ độc thủ xung phá kiếm trận. Mà không hạ độc thủ thì hắn mong gì ra khỏi?


Vạn Tử Lương thở dài:


- Đúng như vậy!


Phan Tế Thành tiếp:


- Trông Phương Bửu Ngọc hiện giờ, tất Vạn đại hiệp cũng thấy là Phương Bửu Ngọc chỉ cầu bại thôi, hắn nuôi dưỡng cái tâm cầu bại song hắn do dự bởi thinh danh của hắn được vãn hồi, hắn không thể để bị tổn thương!


Vạn Tử Lương cười khổ:


- Ở trong hoàn cảnh đó, tại hạ cũng không làm khác hơn!


Phương Bửu Ngọc đứng lặng tại chỗ như tượng gổ, một đấu thủ trong tư thế đó, hiển nhiên không có ý cầu thắng rồi!


Thái dương từ từ lên cao, nhiệt độ từ từ gia tăng.


Quần hùng đứng quanh đài trường tựa hồ nóng nảy, bắt đầu cảm thấy bực bội.


Tại một nơi, Thiên Đao Mai Khiêm và Tưởng Tiếu Dân đúng chung với nhau. Bỗng Tưởng Tiếu Dân thốt:


- Phương thiếu hiệp giữ tư thế đó, có phải là lấy định lực để cầu thắng? Y chờ đợi lúc sáu vị chưởng môn xao lãng tâm thần là xung phá trận thoát ra?


Mai Khiêm lắc đầu mỉm cười:


- Các vị chưởng môn có người nào không dày công tu vi hằng mấy mươi năm dài? Dù vũ công không bằng Phương Bửu Ngọc vì kém thiên tư như y, nhưng về định lực, thì chắc chắn là các vị không thể kém y đâu!


Tưởng Tiếu Dân nhìn các vị chưởng môn, thấy vị nào cũng lộ thần khí an tường, đến người bồn chồn hơn hết như Thiết Nhiêm đạo trưởng cũng trấn định như núi.


Chẳng những Phương Bửu Ngọc bất động, mà đến cái ý cử động cũng không.


Có lẽ chàng nhất định trồng người tại chỗ vĩnh viễn, không chịu làm một động tác nào trong khoảng thời gian ngắn.


Tưởng Tiếu Dân cau mày:


- Chẳng lẽ Phương thiếu hiệp không có cái tâm thủ thắng? Y đợi thời hạn dứt, rồi thừa nhận bại hay sao? Có lý nào...


Mai Khiêm chận lời:


- Phương Bửu Ngọc không hề nhận bại!


Tưởng Tiếu Dân lấy làm lạ:


- Cát hạ dám khẳng định như vậy?


Mai Khiêm đáp:


- Cuộc chiến nầy có cái ý nghĩ đặc biệt, bởi phá được trận mà ra là Phương Bửu Ngọc làm tổn thương thinh danh của sáu vị chưởng môn, còn như không phá được trận thì thinh danh của y cũng bị lu mờ.


Phương Bửu Ngọc là người thông minh, lẽ nào y không hiểu điều đó?


Tưởng Tiếu Dân trầm ngâm một lúc:


- Có lý thì như vậy, nhưng hiện giờ Phương thiếu hiệp không có một cơ hội nhỏ để thủ thắng. Có lẽ y biết như vậy nên chưa dám vọng động!


Mai Khiêm thở dài:


- Tại hạ cũng như huynh đài, nhưng dù sao thì phải thành thật mà nói, tại hạ không hiểu nổi tâm ý của y, bởi vô luận làm sao y muốn thoát ra khỏi trận tất phải có một động tác gì trong phút giây nầy. Y có động tác đối phương mới có phản ứng, rồi nhân cái phản ứng đó tìm sơ hở của đối phương. Nếu y cứ đứng ỳ một chỗ, thì làm sao? Làm sao chứ?


Tại một nơi, Nhất Mộc đại sư và Đinh lão phu nhân đứng chung nhau, họ cũng nghị luận với nhau như Vạn Tử Lương và Phan Tế Thành, như Tưởng Tiếu Dân và Mai Khiêm.


Đinh lão phu nhân hỏi:


- Đại sư có nhận thấy Phương Bửu Ngọc kỳ quái chăng?


Nhất Mộc đại sư gật đầu:


- Có chứ! Hắn có thái độ đó chỉ có một cách giải thích thôi là hắn có chủ trương. Bất động là nghiên cứu chủ trương đó và một khi hắn cử động, là hắn xung phá trận ngay! Tuy nhiên...


Đinh lão phu nhân thở dài:


- Khắp trong thiên hạ, có ai chỉ làm một động tác là xung xuất một kiếm trận do sáu vị chưởng môn trấn thủ? Nếu hắn có chủ trương như vậy là hắn tự thị đó!


Những bậc cao tài, cùng nhau nghị luận những người ở bậc trung hoặc thấp hơn, họ cũng nghị luận phân vân.


Nhưng ai đoán trúng tâm ý của Phương Bửu Ngọc?


Dù tất cả nghị luận bất đồng, những nghị luận đó vẫn không ra ngoài một dự đoán, là Phương Bửu Ngọc chỉ có bại chứ không thắng nổi.


Thái dương từ từ lên, nhiệt độ từ từ tăng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Có bóng ai qua phố

Có bóng ai qua phố

Người ta kém nó hai tuổi, mãi sau này người ta mới nói với nó. Nó ngạc nhiên nhưng

29-06-2016
Về nhà, là có mẹ

Về nhà, là có mẹ

(khotruyenhay.gq) Gửi "Chị Linh" của con Xin cho con được gọi Mẹ bằng cái cách gọi thân

27-06-2016
Miền kí ức

Miền kí ức

"Đừng nghĩ tuổi thơ có thể được mua bằng tiền, không có tuổi thơ thì tâm hồn đã

26-06-2016