Hỏa Ma Thần đưa bàn tay lên, một điểm đen từ lòng bàn tay vút bổng lên không trung.
Điểm đen đó nổ tung ra, ngàn muôn hạt bạc đổ xuống như mưa chiếu sáng ngời, át cả ánh trăng sao đèn quanh đài trường.
Mưa bạc vừa đổ, khắp bốn phương tám hướng, một tràng tiếng nổ vang lên, liên tiếp kinh hồn, khói bốc mịt mù lửa đẩy khói lên cao lửa chiếu sáng trọn đỉnh Thái Sơn, khói bốc mờ cả mặt trăng thu cao vòi vọi.
Tiếng nổ dứt, khói còn cao ngọn, lửa còn bốc mạnh, cát đá lá cành cùng theo gió quyện chuyển vần vần trên không trung xoáy lốc như trốt.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Những vật nào bén lửa, cứ bốc cháy những vật nào không bén lửa cứ đảo lộn giữa không trung.
Vũ trụ như chuyển mình và vạn vật quay cuồng theo cái chuyển mình khủng khiếp đó.
Con người vốn bé nhỏ, hợp quần thì hống hách, tan rã ra là có hơn gì hạt cát?
Con người hợp quần do quyền lợi, thì con người dễ tan rã vì tai nạn và trước cảnh hãi hùng, tự lo thân chưa xong, còn lo cho ai?
Giữa biển lửa đó, con người càng thấy mình bất lực hơn một con vật.
Vật có cánh bay cao, vật có bốn chân lùi nhanh, vật trườn bò chui gấp, nhưng con người dù là rừng là biển song đã tan rã rồi, chỉ còn quấn quít vướng bận nhau hơn, chứ mong gì hợp quần giải nạn?
Tất cả những ai hiện diện trên đỉnh Thái Sơn đêm nay, đều xanh dờn gương mặt. Họ đã quýnh vì tình hình, họ càng quýnh hơn vì những tiếng gào thét, kêu la từ bốn phía vọng vào, từ trung ương vang ra.
Người nào to tiếng thét lên:
- Cái gì thế? Cái gì thế?
Có kẻ đáp nhanh qua khủng khiếp :
- Hỏa dược...! Hỏa dược!.... Công tôn Hồng đã tới!
Những kẻ trước đó một giây tìm mọi cách để vọt lên lôi đài, những kẻ đó hiện giờ tìm mọi cách để chạy xa đài trường.
Chạy xa đài trường chẳng phải nơi đó có nhiều nguy hiểm hơn nơi khác, mà chạy xa dần dần ra đến bên ngoài đại hội rồi tìm cách chạy đi chạy xa hẳn hội trường.
Những kẻ đã lỡ lên đài rồi căm hận mình quá nóng và tức uất sao không có đôi cánh để bay liền.
Tất cả đều tự cố bản thân, chẳng còn ai quan tâm đến Phương Bửu Ngọc nữa.
Nhiều người nhao nhao hỏi:
- Hỏa dược ở đâu? Kẻ nào gây nên?...
Hỏa ma Thần bật cười ghê rợn, luôn luôn cười.
Rồi một điểm đen bay vút lên cao, một tiếng nổ tiếp theo, mưa bạc lại đổ xuống, bởi ngoạn mục vô cùng, nên ai cũng chăm chú nhìn.
Nhưng cảnh ngoạn mục không hấp dẫn người lâu, vì cái cảnh đó dần dần cho ngàn muôn nguy hiểm tiếp nối xuất hiện, ai ai cũng xám mặt.
Qua cơn dao động như bão đùa, giông quét, quần hùng nín thở trong niềm sợ hãi, chực chờ cái chết đến với họ chứ họ còn cách gì thoát được?
Hội trường im phăng phắt Hỏa ma Thần quát lớn:
- Hỏa dược ở kia thôi! Chỉ có mỗi một mình ta biết mà thôi!
Quần hùng lại sôi động lên:
- Ở đâu?... Ở đâu?...
Sôi động lên được mấy tiếng, rồi tất cả cũng im lặng như trước.
Ngàn muôn ánh mắt đều đổ dồn về Hỏa ma Thần.
Hỏa ma Thần cao giọng:
- Ta hao phí công phu suốt một năm dài chuyển vận tất cả ám khí, hỏa khí của các danh môn đến tận Thái Sơn này, hẳn các vị cũng hiểu số tích trữ đó quan trọng như thế nào! Và các danh môn đó, hẳn các vị cũng hiểu rồi! Những ai chưa hiểu, hãy lắng tai nghe ta kể ra đây:
Thục trung Đường gia Sơn Tây Liểu Gia Vân Nam Bạch gia, Trung nguyên Phích Lịch đường, Giang Nam Ba điền trang!
Quần hùng nghe máu ngưng đọng trong các huyết quản.
Hỏa ma Thần cười rợn, tiếp:
- Những hỏa khí đó, đều được chôn kín quanh chân núi, có người canh giữ cẩn mật. Bây giờ, chỉ cần ta ra hiệu lịnh là những người canh giữ sẽ đồng loạt châm ngòi. Trong khoảng khắc ngọn Thái Sơn hùng vĩ này sẽ ra tro bụi!
Hỏa dược, nếu là một số ít, thì chẳng đủ sát hại bao nhiêu người tại đây, song Hỏa ma Thần đã nói, số đó tích trữ ngày lại ngày hơn một năm qua rồi, thì không phải là không quan trọng.
Bao nhiêu hỏa khí đó, cùng một loạt cháy lên, cái sức tận diệt hẳn phải phi thường.
Thử hỏi, có ai chẳng sợ?
Họ sợ, tất họ hận Hỏa ma Thần, nhưng hận để làm gì, và chung quy cũng sợ như thường nên chẳng ai dám to tiếng mắng lão ác ma.
Có ai dám vô lễ với kẻ nắm vận mạng của mình? Trừ ra có năng lực khống chế người chủ tể đó!
Nhưng, hiện tại khống chế người chủ tể là làm một việc kéo thái dương về tây để từ tây đảo ngược chu hành qua đông.
Lâu lắm, Đinh lão phu nhân cất tiếng:
- Các hạ hành động như thế đó với mục đích gì?
Nhất Mộc Đại Sư phụ họa liền - Phải! Ý tứ của các hạ như thế nào?
Hỏa ma Thần hét to:
- Ý tứ của ta? Mục đích của ta? Là ta muốn các ngươi đứng lặng tại đó câm mồm câm miệng khi ta chưa cho phép chẳng một kẻ nào được xách động. Khi ta chưa chấp thuận, chẳng kẻ nào được máy máy môi, biết chưa? Bằng như các ngươi vọng hành thì toàn thể sẽ biến thành tro bụi.
Công tôn Hồng buột miệng hỏi:
- Nhưng bọn đó là vũ sĩ ngoại bang..... Hỏa ma Thần bật cười ha hả:
- Vũ sĩ dị quốc thì đã sao? Xuất xứ từ ngoại bang, hiện chúng là những tay sai đắc lực của ta. Chúng là công cụ của ta, ta chỉ cần hiệu dụng của chúng cung cấp chứ ta quan tâm làm chi đến nguồn gốc chúng? Bảy năm trước đây, chúng vào Trung Nguyên mang theo vô số châu báu, bạc vàng. Chúng định dâng hiến Tử y Hầu, đổi chác một điều thỉnh nguyện. Tử y Hầu vì tình dân tộc khước từ chúng. Tử Y Hầu chê của báu, là do cái tâm cao thanh khiết của lão ta, chứ người khác vị tất chê luôn như lão? Cho nên báu vật đó phải về tay kẻ khác.
Đinh lão phu nhân trầm giọng:
- Về tay ai? Về tay các hạ?
Hỏa ma Thần lại cười vang dội:
- Bọn ngoại bang đó bị Tử Y Hầu khước từ là nhiệm vụ của chúng không thành. Kế đó chúng lại bị cướp đoạt số châu báu. Trong tình thế đó, làm sao chúng dám trở về xứ sở, chúng đành lưu lạc tại Trung Nguyên. Chúng thuộc hạng người không tội ác nào chẳng dám làm, có thể là chúng dễ dàng tìm kế sinh nhai bằng nghề lục lâm chẳng hạn, song hình dạng của chúng quái dị quá không cho phép chúng trà trộn trong dân gian. Do đó chúng hành nghề trộm cướp chẳng được phát tài lắm. Dần dần, vì chúng sa vào cảnh túng thiếu, đói khát. Đứng lúc đó ta xuất hiện, vớt chúng dễ dàng và chúng sẵn sàng chết cho ta, vì ta!
Công tôn Hồng gật đầu:
- Võ công của chúng rất tầm thường, nên ta tận diệt chúng không khó lắm. Đã biết chúng chẳng ra gì, tại sao các hạ còn dùng chúng trong một công tác quan trọng như vậy?
Hỏa Ma Thần giải thích:
- Võ công của chúng rất tầm thường, bù lại chúng có biệt tài phóng hỏa. Như người Giang Nam chúng ta giỏi thuyền, người phương Bắc giỏi ngựa. Ta dùng chúng vì ta dùng hỏa khí làm phương tiện chiến lược.
Công Tôn Hồng ạ lên một tiếng:
- Thế ra, các hạ lợi dụng cái điểm đáng lợi dụng!
Hỏa Ma Thần cười lớn:
- Chứ sao! Chúng là công cụ của ta, không hơn không kém! Và ta đã khai thác chúng từ lâu, cái nghề dụng hỏa, chúng đã truyền dạy cho thuộc hạ thân tín của ta thuần thục rồi, chính ta đang tìm cách hủy diệt chúng song chưa biết hạ thủ làm sao cho thật ổn tiện. Trong khi ta phân vân, ngươi xuất hiện làm công việc đó, thay thế cho ta! Ta cảm kích ngươi vô cùng!
Lão bật cười vang, lão đắc chí phi thường!
Rồi lão tiếp:
- Ta chỉ cần bày một mẹo mọn, dụ dẫn ngươi, ngươi nghe nói là có kẻ toan hãm hại quần hùng, tự nhiên ngươi sinh tính hào hiệp can thiệp ngay! Chứ nếu không thì, chúng là người ngoại bang, dù chúng âm mưu, bàn luận trước mặt ngươi ngươi cũng chẳng hiểu được gì. Sự tình đơn giản như vậy, ngươi chưa nghĩ thông à?
Công Tôn Hồng sững sờ!
Y cứ tưởng mình lập được kỳ công với võ lâm không ngờ lại bị ác ma cho vào tròng. Chung quy rồi quần hùng cũng vẫn bị uy hiếp như thường!
Còn gì nhục nhã bằng bỗng dưng lại là một công cụ cho ác ma.
Bỗng dưng nhổ hộ cái đinh trong con mắt của ác ma?
Nhưng, thẹn, tức, hận để làm gì, khi sự việc đã rồi, và nhất là hiện tại thì cầm như bất lực trước ác ma!
Không làm gì được bắt buộc phải phát tiết khí uất, y bật cười cuồng dại, cười đến nổi gân xanh khắp mặt, cười đến rung chuyển cả thân hình.
Toàn thể hội trường đều im phăng phắc, chỉ có mỗi một mình Công Tôn Hồng cười, tiếng cười vang dội đến tận ngoài xa, ghê rợn kinh khủng!
Hỏa ma Thần đảo mắt nhìn quanh thấy rõ quần hùng đều khiếp phục, lão lại cười, cười đua với Công Tôn Hồng.
Đinh lão phu nhân thở dài hỏi tiếp:
- Rồi sao nữa? Các hạ định làm gì kế tiếp đây?
Hỏa ma Thần ngưng bặt tiếng cười, lạnh lùng đáp:
- Thoạt đầu, ta có ý định tận diệt tất cả các bọn ngươi. Nhưng sau, ta thay đổi chủ ý.
Đinh lão phu nhân hỏi gấp:
- Thay đổi như thế nào?
Hỏa Ma Thần tiếp:
- Sau đó, ta nghĩ lại nếu đốt cháy các ngươi một cách âm thầm như vây., ta có xưng bá giang hồ cũng chẳng tỏ rõ oai phong của ta, cho nên ta muốn các ngươi nhìn tận mắt cái oai phong đó các ngươi mới sợ, rồi có chết mang theo niềm sợ hãi đó, các ngươi mới phục, con cháu các ngươi mới ngán ta.
Lão kết luận:
- Do đó ta đổi ý, thay vì đốt cháy các ngươi, ta để cho các ngươi phải sợ, phải ngán, các ngươi tuân phục lịnh ta, khi nào cao hứng, ta sẽ hạ thủ cũng chẳng muộn gì!
Nhất Mộc đại sư thở dài:
- Các hạ nói đúng. Giả như chúng ta cùng chết hết, thì còn ai đâu ngán sợ các hạ? Phải để cho mọi người còn sống, các hạ mới có chổ tỏ lộ Oai phong chứ? Bởi con hổ có dữ, con hổ có cái oai là vì rừng xanh có nhiều loại thú, cho nó thị Oai, chứ nếu là rừng vắng thú, thì con hổ có khác nào một con chuột, còn làm oai với loài vật nào được nữa?
Đại sư nhìn quanh đài một lượt, lại thở dài.
Có ai biết được tâm tư của vị lão tăng?
Sở dĩ lão tăng thở dài, là vì trọn một biển người hiện diện tất cả đều úy tử, tham sanh. Tất cả đều khiếp hãi trước một kẻ bạo tàn, chẳng có ai dám có phản ứng nào chứng tỏ khí hùng của con nhà võ.
Câu nói của đại sư, có thể diễn tả một thâm ý là bao nhiêu người nhờ Hỏa Ma Thần đổi ý, mà còn sống được, thì sống như vậy có khác nào đã chết đi? Thiết tưởng sống như vậy còn nhục nhã hơn đã chết rồi!
Chương trước | Chương sau